Chương 28: Đêm đầu tiên

Dịch: Lục Trà

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

--------------------

Lúc hai người Sở Phong Vân Hân trở lại nơi trú ẩn, mặt trời đã lặn xuống chân trời, chỉ còn cảnh hoàng hôn ở phía xa. Những đám mây còn sót lại trên bầu trời phản chiếu ánh hoàng hôn rất đẹp.

"Lâu lắm rồi không được ngắm bầu trời thế này." Vân Hân ngẩng đầu ngây ngẩn nhìn trời.

Cô không biết từ khi nào mà ngày ngày chỉ biết vội vã đi học, rồi lại vội vã trở về nhà, cũng không chịu dừng bước dù chỉ một chút, nhìn lên cao để ngắm nhìn bầu trời.

"Em yên tâm, từ giờ trở đi có thể nhìn ngắm cảnh sắc này hàng ngày." Sở Phong tranh thủ lúc trời chưa tối hẳn, dùng xẻng đào một cái hố.

"Keng keng keng!"

Âm thanh cái xẻng khi va chạm vào hòn đá làm cho ai nghe thấy cũng nổi da gà.

"Vậy em nấu bữa tối đây." Vân Hân nhẹ nhàng nói, tuy rằng cô đang nhớ chuyện cũ, nhưng cuộc sống hiện tại vẫn phải tiếp tục thôi.

"Ừ." Sở Phong đáp lại, đổ đống bùn xuống cạnh hố, như vậy khi đi cầu xong có thể lấp lại được.

Đây chỉ là cái nhà vệ sinh tạm thời thôi, đợi sau khi tìm đủ thức ăn, hắn sẽ bắt tay vào xây dựng chỗ ở mới, làm đồ dùng chứa nước.

"Hộc hộc hộc..." Sở Phong làm việc chậm lại, tránh cho mồ hôi ra quá nhiều.

Hắn buộc chặt cái lồng gỗ, đào mấy rãnh nước xung quanh dọc theo lều trại, mục đích là để trong lều dễ thoát nước, ngăn không cho nước thấm trở lại vào mặt đất bên trong nơi trú ẩn.

"Đã xong." Sở Phong đốt bốn đống lửa nhỏ xung quanh lều trại, lại mất thêm nửa giờ nữa mới làm xong mấy cái rãnh.

"Ầm ầm!!"

Bỗng có tiếng sấm nổ ở chân trời.

Sở Phong ngẩng đầu nhìn màn đêm nhưng chỉ thấy một vùng tối đen như mực, cũng không thấy mặt trăng lên.

Hắn cau mày, thở dài: "Không phải đêm nay sẽ mưa chứ?"

Bầu trời ở xa xa, bỗng nhiên có tia chớp dài xẹt ngang qua như đang giương nanh múa vuốt, chớp mắt đã mất, sau đó là tiếng sấm nổ.

"Ầm ầm!!"

"Hình như trời đang đổ mưa ở đằng xa." Thế nhưng Sở Phong lại không hề thấy lo lắng, bởi vì hai người họ đã có nơi trú ẩn để tránh mưa gió rồi.

Hắn lấy xẻng dập hết bốn đống lửa nhỏ ở xung quanh đi. Làm xong việc này rồi mới về lều được.

"Lộc cộc lộc cộc..."

Sở Phong vừa vào đến cửa lều đã ngửi thấy mùi thịt nướng, còn có tiếng nước đang reo.

Hắn thấy Vân Hân ngồi bên đống lửa. Cô đang cúi đầu gắng sức dùng đao bổ củi gọt mấy cành cây làm đũa ăn cơm, bên cạnh là một đôi vừa gọt xong.

"Anh xong việc rồi à?" Vân Hân ngẩng đầu hỏi, đặt đao bổ củi xuống, lắc lắc cái cổ tay mảnh khảnh.

"Để đấy anh làm cho." Sở Phong lại gần định cầm lấy cái đao.

"Không cần đâu, anh nếm thử món này đi." Vân Hân nói rồi đẩy bàn tay Sở Phong đang muốn cầm lấy cái đao ra.

Sở Phong cũng không ép nữa, hắn mở vung nồi thì thấy bên trong có món hầm chung mấy thứ lẫn lộn, gồm có rau dại và thịt rắn.

Hắn cầm đũa gắp một miếng thịt rắn, thổi cho nguội bớt, rồi đưa lên mồm cắn một miếng.

"Mùi vị thế nào?" Đôi mắt đen như ngọc trai của Vân Hân đầy hy vọng.

Đây vừa là bữa ăn đầu tiên ngoài tự nhiên vừa là bữa ăn đầu tiên cô nấu nên cô không làm theo công thức tiêu chuẩn nào về liều lượng, gia vị, sự kết hợp các nguyên liệu cô đều không biết.

"Mùi vị cũng ổn, may nhờ có mấy loại rau dại này mà khử được mùi tanh của thịt rắn đó." Sở Phong vừa nhai thịt rắn vừa đưa ra nhận xét như một nhà phê bình ẩm thực.

"Vậy thì tốt rồi." Vân Hân thở phào nhẹ nhõm.

"Nào, em cũng nếm thử đi." Sở Phong gắp một miếng thịt đưa đến gần miệng cô.

Tai Vân Hân ửng hồng, há miệng cắn, vừa nhai được hai cái, cặp lông mày dài nhăn lại, rầu rĩ nói: "Vị nó hơi đắng."

"Không sao đâu, đó là vị của trái mướp đắng thôi." Sở Phong thản nhiên nói, dù sao thì không còn mùi tanh là tốt rồi.

Vân Hân bình thản nói: "Đã hầm được nửa giờ rồi, anh bắc xuống đi."

"Được." Sở Phong nhấc cái nồi thép trên bếp xuống, đặt lên trên hòn đá. Hắn đợi cô gọt nốt đôi đũa còn lại, rồi mới cùng nhau ăn tối là chỗ thịt và rau dại hôm nay vừa kiếm được trong rừng.

Mấy phút sau.

"Sở Phong, anh ăn thịt đi." Vân Hân trách mắng, đưa tay gắp miếng thịt đưa lên miệng Sở Phong.

"Em ăn đi, anh đã ăn mấy miếng rồi." Sở Phong khẽ nói, không đợi cô kịp phản ứng liền bưng cái nồi thép lên miệng uống một ngụm canh.

"Em lại không nhìn thấy chắc." Vân Hân nhỏ giọng thầm thì, nhăn mũi, đợi lúc Sở Phong vừa đặt cái nồi xuống, liền gắp miếng thịt ban nãy đưa vào trong miệng hắn.

"Em..." Sở Phong ngây người, sau đó vừa cười vừa nhai thịt rắn.

"Anh phải ăn nhiều một chút thì ngày mai mới có sức mà làm việc." Vân Hân khẽ nói, rồi bắt đầu gắp rau ăn.

Cô chợt nhận ra, Sở Phong chỉ lẳng lặng gắp thịt cho cô.

"Xong, anh no rồi, chỗ còn lại em ăn hết đi."

Sở Phong ném đống xương rắn vào trong lửa, đặt cái lưng mỏi nhừ xuống nói: "Em ăn hết chỗ thịt đấy đi, để lại ban đêm gấu ngửi được mùi sẽ mò đến."

Có thể nói khứu giác của gấu rất mạnh, cách xa hai mươi kilomet đã ngửi thấy mùi máu tươi. Nếu gặp phải con gấu nào đang đói bụng thì chỉ có thể dựa vào may mắn để sống sót thôi.

"Anh..." Vân Hân lau miệng nhìn Sở Phong, bất bình nói: "Anh phải ăn nhiều thịt hơn đi, em đang muốn giảm béo một chút đây."

"Em vẫn còn muốn giảm béo à." Sở Phong tức giận nói, cái lý do này của cô đã quá quen thuộc, càng ngày chỉ còn lại mỗi da bọc xương.

Hắn thấy cô còn có điều muốn nói liền động viên: "Anh thật sự đã no rồi. Anh ăn rất nhiều canh và rau dại, nên không thể ăn thêm thịt nữa."

Vân Hân bực tức trong lòng: Xin lỗi Sở Phong, lý do này quá dở.

"Em không thích ăn thịt."

Nàng mở to đôi mắt đen, giọng nói trở nên khó nghe: "Em rất ghét ăn thịt rắn."

"Sặc..." Sở Phong suýt nữa thì phun nước ra ngoài. Cô nàng này nói dối không chớp mắt từ lúc nào vậy.

Hắn nhìn chằm chằm ba miếng thịt còn sót lại trong nồi, nhẹ nhàng gắp một miếng đưa vào miệng, lúng búng nói: "Đừng nhường anh, em ăn nốt hai miếng còn lại đi."

"..." Vân Hân muốn nói thêm, thì bị Sở Phong trừng mắt rồi cũng phải ngoan ngoãn ăn tiếp.

Tình trạng này thường xuyên xảy ra ở trong phòng trọ cũ, hai người thi nhau nhường qua nhường lại đồ ăn cho người kia.

Sở Phong im lặng nhìn cô ăn canh, cảm giác ấm áp ùa tới trong lòng. Đối với những đứa trẻ trong cô nhi viện, cảnh tượng như này mới là đẹp nhất.