Chương 23: Nổi Tiếng

Xem một lúc, ánh mắt nhìn Dạ Yểm cũng thay đổi, cá mập bật hack?

Bất quá kiểm tra trong thức hải Hồn Lực, chất lượng này kém nhất cũng là Hắc Thiết Thượng Phẩm!

Bình thường Ngự Thú Sư muốn khống chế Sủng Thú cần một lượng tương ứng Hồn Lực!

Chỉ là không ngờ Dạ Yểm thăng cấp lại còn kéo theo cả bản thân Hồn Lực, có chút bất ngờ.

Trương Phạm Trần sờ sờ đầu của nó, trong lòng vui sướng khó tả, thật thơm~~~

Chơi đùa cùng Dạ Yểm một lúc, Trương Phạm Trần liền thu nó vào trong Thú Cầu.

Bản thân thì lại ra ngoài Học Viện tìm bán một ít đồ vật.

Ở trong lần Hải Vương tập kích, hắn có thu thập được không ít xác của Điện Châu Ngư.

Vốn dĩ có ý định cho Dạ Yểm thôn phệ những này huyết nhục để Tu Luyện, nhưng bây giờ thực lực của nó đã là Hắc Thiết Cực Giai, chỉ sợ cho ăn cũng không có tác dụng gì nhiều mấy.

Đương nhiên những thứ này có thể cường hóa, bất quá không hiểu làm sao lại có hạn chế, một loại đồ vật giống nhau chỉ có thể cường hóa 10 món! Đây là giới hạn!

Ý nghĩa là xác của loài Điện Châu Ngư chỉ có mười con được cường hóa! Trương Phạm Trần cũng là ý định giữ lại 10 con này, còn lại thì đem đi bán lấy tiền với mua một ít đồ vật.

Trương Phạm Trần tuy rằng rất không muốn nhưng cũng hết cách.

...

Hải Thương Hành!

Tuy nhiều người gọi đây là một thế lực giống như thương hội, bất quá nhìn trước mặt tòa nhà chọc trời.

Trương Phạm Trần cảm giác bản thân như đi vào khu thương mại...

Phía trước Hải Vương tập kích rõ ràng nơi này cũng hứng phải tàn phá nhưng không ngờ chỉ liền vài ngày qua lại liền khôi phục ngày xưa hiện trạng, thậm chí còn có chút lớn hơn.

“Quả nhiên là giàu.” Trương Phạm Trần lắc đầu nói thầm.

Nghĩ tới bản thân, hơn mười mấy năm sống tới giờ, tài sản trong túi cũng liền một ngàn Hải Tệ trở lại.

Suy nghĩ lại, bỗng cảm thấy Lão Cha có chút keo kiệt...

Đương nhiên nếu Mục Tẩn Hiên nghe hắn nói những lời này chắc chắn sẽ không ngần ngại cầm dép lao lên tấn công.

Trương Phạm Trần chép chép miệng, đợi đi a, sẽ có một ngày ta thành phú ông...

Tiền thứ này, ai lại không thích cơ chứ?

Ước mơ rất vĩ đại, Trương Phạm Trần bước vào trong Hải Thương Hành.

Vừa vào không lâu thì có một nhân viên tiến tới, ân, là một cái xinh đẹp tiểu tỷ tỷ.

Nàng cúi người chào, làm cái thân thiện mỉm cười: “Xin chào Tiểu Thư! Không biết Tiểu Thư đến với Hải Thương Hành có ý định gì?”

Trương Phạm Trần nghe hai chữ ‘Tiểu Thư’ thì ho khan hai tiếng: “Khụ khụ! Ta là nam...”

Nghe Trương Phạm Trần nói vậy, nữ nhân viên ánh mắt có chút quái lạ, như thể đang sợ Trương Phạm Trần đùa giỡn chính mình...

Khóe mắt run rẩy, Trương Phạm Trần lại hối hận năm đó quyết định.

Xoa xoa mi tâm, hắn từ từ nói: “Kệ đi, ta muốn bán với mua một ít thứ.”

Nữ nhân viên mỉm cười: “Vậy mời đi theo ta!”

Trương Phạm Trần đi theo nàng tiến vào một căn phòng.

Căn phòng bố trí rất gọn gàng, nhìn vào cũng không thiếu phần quý khí.

Trương Phạm Trần rất ít khi đi bán đồ nhưng vẫn có đi một hai lần, bình thường phòng mà nhân viên dẫn vào so sánh kém với nơi này.

Không để ý quá nhiều, Trương Phạm Trần trực tiếp vào việc: “Ta muốn bán...”

Lời còn chưa nói xong, một giọng nói khác đã cắt ngang: “Diệp Công Tử, mời vào, mời vào!”

Cửa phòng mở ra, một người trung niên nhân miệng giống chuột cười như hoa tiếp đón một thiếu niên cũng tầm tuổi của Trương Phạm Trần đi vào trong.

Diệp Tiểu Sắt vốn dĩ một mặt bất cần đời, không hề quan tâm tới trung niên nhân lấy lòng nhưng khi nhìn thấy Trương Phạm Trần thì hai mắt dần tỏa sáng, cá con người biến đổi 180 độ.

Hắn mỉm cười vừa ý nhìn trung niên nhân nói: “Lão Điền, hôm nay ngươi kiếm ở đâu ra cực phẩm như này vậy hả?”

Điền Chuẩn hai mắt mù mịt nhưng cũng rất nhanh cười theo: “Haha! Thiếu Gia quá khen, quá khen!!”

Nữ nhân viên thấy hai người bước vào thì nhanh chóng đứng dậy, hoảng loạn đi tới: “Điền Đại Nhân, nơi này đang giao dịch a...”

Điền Chuẩn nghe vậy thì bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, ra hiệu cho đằng sau bảo vệ kéo nữ nhân này ra, bản thân cũng đi theo như để giải thích thứ gì đó.

Trương Phạm Trần nhìn hai cái lưng hùm vai gấu bảo vệ nắm lấy vai của nữ nhân viên thì vẫn ngồi im tại chỗ.

Trong lòng cứ thấy buồn cười, thế quái nào cứ đi tới đâu cũng gặp một lũ không mang não trước khi ra đường thế nào?

Diệp Tiểu Sắt từ đầu tới giờ vẫn cứ nóng mắt mà nhìn hắn, Trương Phạm Trần trong lòng khinh thường, chưa từng thấy mỹ nhân sao? Phi! Thấy nam nhân đẹp gái sao?

Quả nhiên là phiền phức, Trương Phạm Trần lắc lắc đầu đứng dậy.

Diệp Tiểu Sắt nhìn Trương Phạm Trần ‘điệu đà’ đứng dậy, thì cá người đều nóng máy, một thứ chất lỏng từ mũi chảy xuống.

Cả người phấn chấn quá mức, máu lên quá liều, động cơ phía dưới dầu khí đảo ngược chiều phản phệ trực tiếp lăn đùng ra ngất xỉu...

Trong miệng còn mê sảng kêu: “Mỹ nhân, mỹ nhân, mỹ nhân...”

Trương Phạm Trần: “???”

Cái quái gì vừa diễn ra vậy? Không phải nên giống với sáo lộ bình thường, người tới, ta vả sao? Cái quái gì chưa đánh đã bại rồi???

Điền Chuẩn đi theo bước vào trong, Trương Phạm Trần khóe miệng giật giật định mở miệng bào chữa...Phi! Giải thích!

Điền Chuẩn thấy Trương Phạm Trần ‘quái dị’ nhìn chính mình, hắn ta nở một nụ cười khổ, cúi người xin lỗi: “Xin lỗi quý khách nhân! Công Tử nhà ta có nhầm lẫn một chút, bất quá hắn không phải là người xấu, hi vọng quý khách nhân lượng thứ cho!”

Trương Phạm Trần im lặng, sau một lúc thì quái dị nói: “Ta tưởng các ngươi tới kiếm chuyện...”

Điền Chuẩn cười khổ, hắn không biết nên nói gì hơn.

“Công Tử nhà ta hắn có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, đôi khi thích mỹ nhân nhưng lại không thể chạm vào, chủ yếu là để ngắm!”

“Giống như khi thấy Tiểu Thư vì vẻ đẹp thiên tiên cũng phải thẹn thùng mà trực tiếp ngất đi!” Lời nói nịnh hót, ý định chính là muốn cho Trương Phạm Trần bỏ qua.

Dù sao thì nếu việc này lan xa, chỉ sợ Hải Thương Hành sẽ tạo thành drama lớn...

Trương Phạm Trần ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Ngươi đợi hắn tỉnh dậy thì nói cho hắn...Ta là nam.”

Điền Chuẩn cười liên tục gật gật đầu: “Vâng vâng vâng!...Hả?”

“Ta là nam, thế thôi.” Trương Phạm Trần nhún vai, đơn giản chỉ ở dưới cổ yết hầu hơi lộ ra.

Điền Chuẩn thấy vậy trực tiếp hóa đá, thật là ảo ma canada...

Nhưng nghĩ tới một việc, Điền Chuẩn bắt đầu liên tục ho khan: “Khụ khụ khụ!!! Xin...Xin hỏi Công Tử...Có phải gọi là Trương Phạm Trần?”

Trương Phạm Trần ngồi nằm trên ghế da, vốn dĩ cũng không quá quan tâm cuộc nói chuyện này nhưng bỗng dưng nghe Điền Chuẩn gọi tên mình thì nhướng mày hỏi lại: “Ngươi biết tên ta? Ta tưởng ta cũng không mấy nổi tiếng a?”

Điền Chuẩn bản thân chuẩn chỉnh lại, đưa cho Trương Phạm Trần một cái danh thiếp: “Khụ khụ! Để ta giới thiệu lại, ta là Tứ Quản Gia của Diệp Gia! Rất hân hạnh gặp mặt công tử!”

“Khoan khoan! Giải thích cho ta trước đi, ngươi làm sao biết tên ta?” Trương Phạm Trần chỉ đơn giản tiếp nhận danh thiếp nhưng cũng không coi, mà là hỏi Điền Chuẩn.

Điền Chuẩn cười ha hả, lấy ra một chiếc điện thoại thông minh, đơn giản một lúc tìm kiếm thì đưa nó cho Trương Phạm Trần: “Trương Công Tử, ngài thế nhưng là nổi tiếng khắp toàn Thiên Hương Quốc những năm gần đây, người đời đều nói vẻ đẹp của công tử ngươi xuyên giới tính, xuyên giống loài...”

Trương Phạm Trần: “...”

Lướt những bức ảnh trên hình, đều là chụp trộm!! Thậm chí ngay cả lúc hắn ngủ cũng có kẻ chụp lén! Là cái tên biến thái nào làm việc này!!

“Mỹ nhân!!!” Diệp Tiểu Sắt bỗng nhiên hét lên một tiếng bật dậy, nhìn lấy Trương Phạm Trần sau đó...

“Phụt!!!”

“Truyền máu!! Truyền máu nhanh lên!!!”

“...”