Chương 10: Đây Là Yêu Sao?

Cảm nhận trong người cuồng bạo Linh Lực, Trương Phạm Trần nhận ra được thực lực của bản thân đã từ Luyện Khí Nhất Trọng Thiên nhảy lên Luyện Khí Tứ Trọng Thiên! Trực tiếp 3 tiểu cảnh giới!

Viêm Thần Tinh không hổ là Bạch Kim Cấp Báu Vật, luyện hóa xong liền nhảy 3 cái tiểu cảnh giới! Với lại Trương Phạm Trần còn cảm thấy chính mình vẫn chưa luyện hóa xong, trong người còn sót lại rất nhiều Viêm Thần Tinh năng lượng!

Khóe miệng hắn cong lên làm cái viên mãn nụ cười, tiếp sau kiểm tra đồng hồ thì thấy trời vẫn còn tối thì liền nằm ngủ lấy sức.

Ngày hôm sau, trời sáng tinh mơ Trương Phạm Trần đã rời giường, bắt đầu đi đến Ngự Thú Ban.

Tâm tình của hắn có chút hứng khởi, nói thật thì hắn muốn nhìn bộ dáng của Địa Ngục Ma Sa từ hôm qua tới giờ! Nam nhân mà, không thể tránh khỏi thích những thứ ngầu ngầu khốc khốc~

Nghĩ tới cảnh bản thân cưỡi Địa Ngục Ma Sa bộ dáng lãnh khốc, Trương Phạm Trần nước dãi bất giác chảy ra, cảnh tượng đó thật hương a~

Đi tới Ngự Thú Ban, Trương Phạm Trần phát hiện vẫn chưa có bao nhiêu người tới, ngay cả Lão Sư còn chưa có mặt.

Hắn định tìm bậy một chỗ ngồi xuống thì tay bị ai đó kéo lại, Trương Phạm Trần liếc sang thì thấy Bạch Linh Linh chớp chớp mắt nhìn mình.

Trương Phạm Trần nhìn nàng đầy khó hiểu hỏi: “Đồng hương, ngươi có gì muốn nói sao?”

Bạch Linh Linh bĩu môi: “Đồng hương! Đồng hương! Ngươi miệng lưỡi có vấn đề sao mà cứ suốt ngày đồng hương thế! Gọi ta Linh Linh!”

Trương Phạm Trần cảm thấy có chút mất tự nhiên, tuy có thể Bạch Linh Linh cùng hắn lúc trước có quan hệ nhưng bây giờ là hắn nhớ không ra! Có thể nói là xa lạ, bây giờ lại bắt hắn gọi Linh Linh đầy quen thuộc thì liền rất khó.

Trương Phạm Trần cười khổ, cố gắng nói: “Linh…Linh Linh!”

Bạch Linh Linh thỏa mãn gật đầu: “Rất tốt!”

Trương Phạm Trần im lặng, vuốt vuốt trán nói: “Ngươi làm sao ở đây? Ta tưởng Viện Trưởng sẽ dạy cho ngươi chứ, cần gì đi vào Ngự Thú Ban?”

Bạch Linh Linh cười cười: “Gia gia ta trăm công nghìn việc! Ta không muốn phiền phức hắn! Với lại Ngự Thú Ban cũng không tệ, có thể giao chiến với nhiều người để lấy kinh nghiệm!”

Trương Phạm Trần trầm ngâm một hồi thì lắc lắc đầu: “Tùy ngươi đi…”

Bạch Linh Linh mỉm cười, ôm lấy cánh tay của Trương Phạm Trần mà nói: “Trầm Trầm! Ngươi đưa ta Trứng Quái Ngư là loài gì a?”

Trương Phạm Trần nhìn Bạch Linh Linh ôm tay mình thì không biết nên nói gì, con gái bây giờ đều dễ dãi đến thế sao?

“Không rõ, ngươi vẫn chưa ký Khế Ước sao?”

“Chưa ký, ta định hôm nay ở Ngự Thú Ban rồi ký Khế Ước luôn!”

Trương Phạm Trần gật đầu, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.

Bạch Linh Linh ngồi ở bên cạnh hắn, rất quen thuộc nói: “Trầm Trầm, ngươi có nhớ ra ta là ai không?”

Trương Phạm Trần nhíu mày suy tư, một lúc lâu sau thì lắc lắc đầu: “Ta phải xin lỗi ngươi rồi, hồi nhỏ ta có một lần bị chấn thương, ký ức có chút mông lung, có rất nhiều việc ta đều nhớ không rõ…”

Bạch Linh Linh nghe vậy không những không buồn mà còn mỉm cười: “Nếu đã bị chấn thương thì chắc chắn là ngươi, không ngờ chúng ta lại có duyên phận như vậy, kiếp này cũng gặp lại nhau~”

Trương Phạm Trần: “…”

Hắn không trả lời nàng mà là gác tay lên cằm thầm nghĩ: ‘Tốt nhất không nên nhớ lại, nhớ lại liền thấy đầu đau…’

Trương Phạm Trần gờ gờ sau ót, hắn chỉ nhớ lần đó nằm trong viện bản thân thiếu chút nữa liền tỉnh không được, ngã từ trên cây xuống đập đầu xuống đất…

Chỉ là không nhớ rõ lý do ra sau thôi, có thể Bạch Linh Linh liên quan tới việc đó nhưng Trương Phạm Trần chỉ là không muốn nhớ lại, việc đã qua thì cho nó qua luôn đi, hắn không hề muốn nhớ lại tí nào.

Bạch Linh Linh ở bên cạnh thao thao bất tuyệt, vị hoa khôi trong mắt người khác là dịu dàng ít nói lúc này hưng phấn đến đỏ cả mặt, nói đến không ngừng.

Trương Phạm Trần tuy rất không muốn nhưng vẫn phải nói chuyện với nàng.

Phía bên ngoài Ngự Thú Ban đi tới vài cái thiếu niên đang nói đùa vui vẻ, ở chính giữa đó là một cái tóc vàng thiếu niên, sắc mặt tuy cười cười vui vẻ nhưng giấu sâu bên trong là vẻ kiêu căng, tỏa ra thượng đẳng.

Đi vào trong Ngự Thú Ban, vừa nhìn thấy Bạch Linh Linh cùng Trương Phạm Trần nói đùa vui vẻ, cái kia tóc vàng thiếu niên hai mắt biến quái dị, còn có ẩn ẩn…Ghen tỵ?

Bên cạnh hắn một cái chó săn nhíu mày nói: “Lão đại, Tiểu tử kia dám nói chuyện với chị dâu, muốn hay không ta…”

Làm cái cắt cổ động tác, ý vị quá rõ ràng…

Phó Tư Anh lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: “Ta là Phó Gia Nhị Thiếu Gia! Là Quý Tộc của Thiên Hương Quốc này! Đừng có dùng mưu hèn kế bẩn ở đây, nếu có tranh giành nữ nhân thì ta cũng dùng chính hai tay của ta để đoạt lấy chứ không phải dùng dạng này dơ bẩn thủ đoạn! Còn có đừng có gọi chị dâu bậy bạ! Bằng không ta cắt lưỡi ngươi!”

Cái này chân chó lia lịa gật gật đầu, trong lòng âm thầm sủng bái Phó Tư Anh! Không hổ là Quý Tộc, tính tình lại lẫm liệt chính khí như vậy!

Phó Tư Anh hừ lạnh một tiếng, trong lòng vì bản thân vai diễn cho cái điểm 10!

Hắn giống như Trương Phạm Trần cũng là Xuyên không giả! Chỉ là khi xuyên qua hắn nhận được cái vai so sánh hố…

Nhìn bản thân giao diện, Phó Tư Anh có chút cay đắng: [Vận Mệnh Hai Tuyến Đường]

[Sinh ra trong Đại Gia Tộc! Thiên sinh đã hơn ngươi nhưng trong Gia Tộc tranh đấu bắt ngươi phải trở nên lạnh lùng, vô tâm! Cuộc đời của ngươi có hai ngã rẽ, một tốt một xấu!]

Tuy giới thiệu không dài nhưng Phó Tư Anh lại biết đây đơn giản là cái hố hàng! Nói chung là con dao hai lưỡi!

Bình thường sinh ra trong Đại Gia Tộc có hai đường, một là trở thành đá kê chân cho kẻ khác, hai chính là trở nên mạnh mẽ hơn để trở thành một cái đá kê chân to hơn…

Phó Tư Anh con mẹ nó khó thở, nói thật thì hắn cũng không thích Bạch Linh Linh cái gì, theo kinh nghiệm nói cho hắn thì Bạch Linh Linh không đơn giản, nói chung là sẽ đem lại phiền phức cho mình.

Uhm, kéo cái quải bức lại đánh hắn…

Giờ nhìn thêm đang nói đùa vui vẻ Bạch Linh Linh cùng Trương Phạm Trần, Phó Tư Anh biết thời tới rồi.

Hắn muốn rời đi cái Thất Thương Học Viện này tránh né quải bức tập kích nhưng không được, Gia Tộc lại bảo hắn phải ở lại đây học tập, tốt nhất là có thể cùng Bạch Hoàng Tịnh cháu gái tạo mối quan hệ…

Đây là muốn ép chết hắn a!

Tuy nhiên suy nghĩ lại một chút thì Phó Tư Anh lại thấy bản thân đang nghĩ nhiều, chỉ cần ta không chủ động gây sự là được a! Có gì phải sợ, thậm chí là kéo quan hệ với cái kia quải bức cũng có khả năng!

Suy nghĩ tới cảnh tượng bản thân được quải bức kéo, chỉ cần nằm cũng thắng, Phó Tư Anh nuốt một ngụm nước bọt: “Thật hương a~”

Phó Tư Anh hít sâu một hơi, thời của ta tới rồi! Đã tới lúc kéo quan hệ để đổi đời!

Đi lại gần hai người Bạch Linh Linh Trương Phạm Trần, thấy Phó Tư Anh lại gần Bạch Linh Linh khó hiểu xoay đầu lại nhìn hắn, còn Trương Phạm Trần thì vẫn như một gác tay lên cằm nhìn cửa sổ giết thời gian.

Phó Tư Anh mặt hơi cứng đờ, nhưng trong lòng tán thưởng một cái! Không hổ là quải bức, điệu cách lớn như vậy, nếu như là người bình thường chắc chắn sẽ tức giận trêu chọc sau đó bị hắn vã mặt!

“Khụ khụ! Làm quen một chút, ta gọi là Phó Tư Anh! Không biết hai vị gọi là gì?” Phó Tư Anh mới tới đây không lâu, chỉ có nghe qua danh tiếng của Bạch Linh Linh, hắn giờ này đang thăm hỏi đơn giản chính là Trương Phạm Trần.

Nhìn Phó Tư Anh chuẩn Quý Tộc dáng chào, Bạch Linh Linh biết đây không phải người thường liền đứng lên chào một cái: “Ta gọi Bạch Linh Linh!”

Phó Tư Anh mỉm cười gật gật đầu, sau đó chuyển sang nhìn Trương Phạm Trần.

Bạch Linh Linh đẩy đẩy tay Trương Phạm Trần một cái: “Trầm Trầm, người ta gọi ngươi kia kìa!”

Trương Phạm Trần xoay sang nhìn nàng một cái, đơn giản nói với Phó Tư Anh tên của mình: “Trương Phạm Trần!”

Sau đó lại xoay về chỗ khác, lạnh lùng ý vị hiện rõ, Bạch Linh Linh xấu hổ che mặt.

Nàng cười khổ nói với Phó Tư Anh: “Xin lỗi, Trầm Trầm hắn không thích người lạ…A? Phó Công Tử? Phó Công Tử?”

Phó Tư Anh như người mất hồn một dạng không hề quan tâm đến lời của Bạch Linh Linh, hắn cứ như thế nhìn chằm chằm Trương Phạm Trần đến mức để người sau cảm thấy phản cảm…

Bạch Linh Linh rốt cuộc thấy quỷ dị, cảnh giác nhìn Phó Tư Anh như thể nhìn…Tình địch…

Đằng xa Lão Sư Ngự Thú Ban vào lúc nào không hay, nàng nhíu mày nhìn Phó Tư Anh: “Bạn học đằng kia làm ơn về chỗ ngồi!”

Phó Tư Anh vẫn ngây ra đó không hề có dấu hiệu thức tỉnh, vị kia Lão Sư lông mày nhíu chặt, sau đó đi lên phía Phó Tư Anh không nói một lời dùng trong tay thước kẻ đánh vào mông của hắn: “Oanh!”

Phó Tư Anh sửng sốt sau đó mặt đỏ tới mang tai, không nói một lời chạy về chỗ ngồi của mình.

Một cái chân chó khó hiểu hỏi hắn: “Lão đại, ngài làm sao thế a?”

Phó Tư Anh ôm mặt ngượng ngùng nói: “Ta…Ta có vẻ…Yêu mất rồi…”

Chân chó: “…”

“Là ai nha? Thế mà được mắt xanh của lão đại chọn chúng?”

“Nàng…Nàng gọi Trương Phạm Trần…”

Chân chó: “…”

“Lão đại, ta có 1 tin tốt và 1 tin xấu không biết ngươi muốn nghe tin nào trước?”

“Tin..Tin tốt đi!”

“Tin tốt là người mà lão đại thích là thuộc thành phần ai ai cũng yêu, người gặp người thương, dù là ở Thiên Hương Quốc cũng khó có người sánh vai!”

Phó Tư Anh cười ha hả: “Đương nhiên rồi! Đó là do ta lựa mà! Thế tin xấu là gì?”

Chân chó thở dài một tiếng: “Tin xấu là…Tin xấu là…”

“Nói! Tin xấu là gì!”

“Ta nói ra lão đại ngươi đừng đánh ta a! Tin xấu ấy…Trương Phạm Trần là con trai…”

Phó Tư Anh: “…”