Chương 55: Ngoại Truyện 10

Quen biết lâu như vậy, Hứa Duy tự nhận đối với cậu ấy có chỗ hiểu rõ sâu sắc, nhưng còn chưa được một câu đã có thể thăm dò được trình độ nhanh nổ của cậu ấy.

Tính tình mạnh bạo của cậu ấy và Lâm Ưu không phải cùng một loại, điểm này Hứa Duy không đủ kinh nghiệm để dùng, nhưng cô cũng sẽ không ngốc đến mức cứng đầu cứng miệng, chanh chua lại càng là không cần thiết.

Gặp phải dáng vẻ của cậu ấy như này, cô lập tức im lặng không nói, rõ ràng là đã sắp xếp ý tứ ổn thỏa.

Mà Chung Hằng, bắt đầu từ sơ trung xung quanh anh mười dặm tám hướng đều là hỗn loạn, người lui tới lui lại bên cạnh anh đều là những nam sinh tính khí thô thiển, một lời không hợp lập tức lôi cha mẹ ra ân cần hỏi thăm một lượt, Chung Hằng không thích loại ngoài miệng nịnh nọt, lắm lời, nguyên tắc của anh luôn luôn là "Có thể động thủ đừng có nên mẹ nó động khẩu", anh vừa phát hoả, đối phương lại tưới thêm chút dầu, anh lập tức muốn vung nắm đấm.

Kiểu tính tình nhẫn nại với con gái một hai câu. So với đánh người còn khó hơn nhiều.

Chung Hằng nhìn cô một hồi lâu vẫn không đợi được câu trả lời, trong lòng khắp nơi toàn đau buồn, có khí bực mà không thoát ra được.

Anh xoay mặt nhìn sang một bên, nửa ngày mới nặn ra được vài chữ: "Được, tối nay cậu không muốn đi xem cũng được, vậy ngày mai..."

"Ngày mai tôi có việc."

"..." Chung Hằng kém chút nữa phẩy tay áo bỏ đi.

"Có chuyện gì?" Anh biểu lộ kiêu căng mà nhìn cô, ý tứ tràn đầy "Cậu mà không có lý do chính đáng lập tức xong luôn đấy".

Hứa Duy thuận miệng nói câu: "Muốn đi tiệm sách."

"Được, tôi đi với cậu, đi xong sẽ đi xem phim, cậu thích xem phim gì, buổi tôia tôi lại đi mua vé."

"Chung Hằng " Hứa Duy cảm thấy việc này không uyển chuyển nổi nữa, hiển nhiên cậu ấy so với những bạn trai cùng tuổi khác không giống nhau, dường như mạnh mẽ đã quen, chính sách quanh co xem nhẹ đối với cậu ấy quá vô dụng.

Hứa Duy không muốn để cho người khác cảm thấy khó xử, nhưng cũng không muốn nhất thời vui vẻ với ai.

Cô sẽ chỉ chiều theo ý Lâm Ưu, những người khác không ở trong phạm vi này.

"Tôi không muốn đi ra ngoài với cậu."

Cô chuẩn bị kỹ càng, dự định nhẫn nhịn trận phát hoả này của cậu ấy.

Nhưng Chung Hằng yên tĩnh ngoài dự đoán, anh cúi đầu yên lặng nhấm nuốt xong câu này, nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Nói thật?"

Hứa Duy: "..."

Chung Hằng nheo đuôi mắt nhìn cô.

Anh nhìn ra được, cô thông minh như vậy, không có khả năng không biết anh có ý gì, nhưng cô vẫn yên lặng như vậy, không buồn không giận, đến mặt cũng chẳng đỏ tí nào, còn có thể kiếm cớ khước từ, so với Lư Hoan với những đám con gái nháo loạn kia hoàn toàn không giống.

Thật mẹ nó lợi hại.

Thật là giỏi.

Chung Hằng nói xong câu đó về sau lại trầm mặc, Hứa Duy cũng nhìn không ra được ý của cậu ấy là gì, cùng cậu ấy tiếp tục ở đây cũng không cần thiết.

"Tôi đi vào trước."

Cô nhấc chân lách qua cậu ấy muốn đi, trên tay bỗng nhiên nóng lên, là Chung Hằng giữ cô lại, cậu ấy nhẹ nhàng nắm lấy rồi lập tức buông lỏng ra, Hứa Duy thậm chí còn không kịp phản ứng.

"Cậu chán ghét tôi à?" Anh thình lình hỏi.

Hứa Duy lắc đầu: "Không có."

Không ghét là được.

Chung Hằng gật đầu một cái, trên mặt cũng không có gì biểu cảm gì, anh đưa tay hướng phía trước vung lên: "Muốn đi thì đi đi, tôi sẽ không làm khó cậu."

Hứa Duy có chút ngoài ý muốn nhìn cậu ấy.

Chung Hằng buông thõng mắt, khóe miệng nhếch lên đến, chậm dãi ung dung: "Không bỏ được."

"..." Hứa Duy quay đầu bước đi.

Cả đám vui đùa ở KTV đến xế chiều thì giải tán.

Hứa Minh Huy và Triệu Tắc quanh co lòng vòng hỏi Chung Hằng nửa ngày, cũng không hỏi ra ra được cái gì.

Hứa Duy vốn cho rằng đây chỉ là việc nhỏ xen giữa cuộc đời, nào biết được căn bản không có đơn giản như vậy.

Không biết thằng nhóc Chung Hằng bị đứt dây thần kinh nào ở đầu, sáng sớm thứ hai lần đầu tiên không tới trễ, trước một giây tiếng chuông đọc bài reo vang, anh phong trần mệt mỏi vọt vào, ôm một bó hoa hồng đỏ đập lên bàn Hứa Duy.

"Ông đây tặng cho em."

"Ồ...!"

Trong phòng học chao đảo như ong vỡ tổ.

Cả lớp trở nên ồn ào cùng tiếng huýt sáo kêu vang, Chung Hằng nhướng nhướng lông mày nhìn cô cười một tiếng, phóng khoáng đi về chỗ ngồi của mình.

Lâm Ưu nghẹn họng nhìn trân trối, thoáng thấy chủ nhiệm lớp Trần Quang Huy cầm sách đi tới, cô cấp tốc hồi hồn, tay mắt lanh lẹ cầm bó hoa hồng kia xuống "Mẹ nó, tên hỗn đản này muốn hại chết cậu sao, nhanh thu lại."

Hứa Duy kịp phản ứng, tranh thủ thời gian ôm lấy toàn bộ nhét vào ngăn kéo.

Trần Quang Huy đi bộ đến chỗ ấy, ngửi thấy hương hoa hồng nồng đậm, nghi ngờ liếc qua:"Mùi gì đây?"

"Thầy à, là nước hoa của em ạ, hôm nay xịt hơi nhiều."

Lâm Ưu nói láo không chớp mắt.

Trần Quang Huy nhìn cô ấy một chút, dường như không tin tưởng cho lắm, học sinh xuất sắc cũng dùng những thứ này, nhưng thầy ấy vẫn dùng vẻ mặt ôn hoà nói: "Nữ sinh các em thích chưng diện, thầy cũng hiểu được, nhưng ở tuổi này của các em không cần dùng nước hoa đâu."

Lâm Ưu liên tục gật đầu: "Vâng vâng vâng, thầy nói rất đúng ạ, sau này em không dùng nữa.

Thầy giáo nghe vậy hài lòng, nhàn nhã bước thong thả đi tới.

Hứa Duy giơ ngón tay cái lên.

Lâm Ưu liếc mắt, bất chợt vỗ bắp đùi cô: "Cậu thành thật khai báo."

Hứa Duy dăm ba câu đã nói xong.

Lâm Ưu nghe xong nén giận: "Khá lắm, thật gian xảo, lâu lâu không nói gì hoá ra là nhớ thương Hứa tiểu thư của tớ, không biết cậu là người của tớ hay sao."

Hứa Duy im lặng: "Phục cậu, không lúc nào đứng đắn được."

"Nào có." Lâm Ưu nói: "Yên tâm, nếu cậu thích cậu ta tớ đương nhiên không cản được, còn nếu cậu không thích, cũng không cần phải sợ, cậu ta thích theo đuổi thì cho cậu ta theo đuổi thôi, cậu không cần để ý, dù sao nếu cậu ta bất nhân thì tớ bất nghĩa, tên nhóc hỗn đản này dám làm gì tớ tới rút xương cậu ta."

Quả nhiên chuyện gì đến tay Lâm Ưucũng trở nên rất đơn giản, miệng không giải quyết được thì dùng nắm đấm.

Hứa Duy lắc đầu, buồn cười nói: "Cậu đừng có nghĩ giải quyết vấn đề bằng bạo lực, tớ không sợ cậu ấy, cậu cũng không nên động thủ, đây là việc nhỏ."

Sau khi tan học, mọi người trong lớp học xì xào bàn tán thảo luận.

Lần này thì tốt rồi, một màn như thế diễn ra, toàn bộ bạn học đều biết Chung Hằng đang theo đuổi Hứa Duy.

Anh vốn là dựa vào dáng vẻ bên ngoài thu hút tiêu điểm, lúc này mấy ánh mắt nữ sinh nhìn Hứa Duy cũng thay đổi.

Lâm Ưu lườm một vòng, cúi đầu nói: "Chúc mừng cậu trở thành tình địch của quần chúng."

"Cười trên nỗi đau của người khác có hay không." Hứa Duy lấy hoa hồng trong ngăn kéo ra.

Lâm Ưu hỏi: "Cậu định làm gì?"

"Trả lại cậu ấy."

"Có gì tốt? Tính tình đó của Chung Hằng, cậu ta có thể ngoan ngoãn nhận lại mới là lạ, đến lúc đó hai người đứng đó cãi cọ qua lại, lại cho người khác xem náo nhiệt hả?" Lâm Ưu nói xong, tổng kết một câu:"Chờ tan học, cậu nhét luôn vào ngăn bàn của cậu ta."

Hứa Duy ngẫm lại cũng đúng.

Đợi đến tan học, thấy bọn Chung Hằng đều đi cả rồi, Hứa Duy thu dọn xong cặp sách, cầm hoa tới, đang muốn nhét vào trong, phát hiện bên trong ngắn kéo của Chung Hằng căn bản là không có khe hở.

Đại khái là cậu ấy nhét một đống sách giáo khoa vào bên trong, sách tham khảo và sách bài tập đều chất đầy ở trong đó, bày loạn lung tung.

Hứa Duy sửa lại một lúc lâu mới gọn gàng lại, cuối cùng còn một chút không gian cô đặt hoa vào, thoải mái mà đi.

Hứa Duy không biết bó hoa kia về sau Chung Hằng xử lý như thế nào, dù sao sàng hôm sau bọn họ không cẩn thận đụng mặt nhau ở cửa, Chung Hằng lạnh lùng nhìn cô một cái, có một tia khổ sở tìm kiếm.

Hứa Duy không dám trêu chọc cậu ấy, sượt người qua.

Về sau, Chung Hằng điều chỉnh phương án, anh không tặng hoa nữa, đổi thành mỗi ngày mua chút đồ ăn vặt, từ tổng quản đại thái giám Hứa Minh Huy đưa tới, Hứa tổng quản tận chức tận trách, mỗi ngày đúng giờ đọc sách thì đưa tới, còn bổ sung thêm thánh chỉ: "Thiếu gia của bọn tớ nói, không ăn thì ném thùng rác, nếu cậu dám trả lại liền đợi đó đi."

Lâm Ưu một tay chụp lấy, thuần thục chia đồ ăn vặt cho mọi người: "Làm gì không nói qua miệng được, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn."

Hứa Duy: "..."

Ăn của người ta, cái này không phải là thiếu nợ sao? Đây là một trong số chuyện đau đầu, làm Hứa Duy nhức nhối hơn còn có một chuyện khác.

Dây thần kinh của Chung Hằng càng ngày càng không đúng.

Lúc trước cậu ấy tan học không phải cùng bọn bạn Hứa Minh Huy chơi bóng thì là ra ngoài lêu lổng, ngẫu nhiên đi thu thập anh em hoặc là cùng đại ca khác bởi vì một ít chuyện vặt mà phân cao thấp.

Hiện tại thì thế nào, giống như cậu ấy tạm thời buông xuống danh phận đại ca giang hồ, bắt đầu chơi ở ẩn.

Mỗi ngày Hứa Duy vừa học xong đi xuống lập tức có thể ở cửa trường học nhìn thấy dáng người như cái cọc gỗ.

Cô đi ở phía trước, cậu ấy đi ở ngay phía sau, không xa không gần, duy trì khoảng cách thích hợp không khiến người ta chán ghét.

Lên xe buýt, cậu ấy đứng cách vài thước ở bên ngoài.

Một khi Hứa Duy nhìn sang, cậu ấy lập tức bán gương mặt kia, cười đến xinh đẹp ma mị.

Hứa Duy tìm cậu ấy hỏi qua một lần, kết quả người này mới có một tuần ngắn ngửi, da mặt đã dầy lên rõ rệt. Cậu ấy mười phần vô tội: "Ông đây yêu thích tản bộ, không được sao."

"..." Lời này thật đúng là không phản bác được, đường cũng không phải của nhà cô.

Được rồi.

Qua hai tuần quỷ dị như vậy, Hứa Duy cảm thấy đã quen thuộc với một phong cảnh mới trên đường đi.

Dường như cô chẳng bị ảnh hưởng mấy.

Vốn cho rằng Chung Hằng chắc chỉ sáo lộ những thứ này, không nghĩ tới người này không phụ sự mong đợi của mọi người, nhiều lần đổi mới ranh giới cuối cùng, cứ như vậy mà làm ra chuyện lớn.

Thật ra chuyện xảy ra đã có manh mối tứ trước, nhưng Hứa Duy lại không chú ý tới.

Sáng sớm thứ sáu, cô vừa tới trường học đã nghe được tin tức —— Chung Hằng dẫn người chặn Vương Húc Nhượng, còn giáo huấn một trận.

Lí do là bạn học đó viết thư tình cho Hứa Duy đồng thời cũng là nam sinh hay hỏi đề toán.

Người này tính tình ôn hòa, da dẻ trắng trẻo, nhìn kĩ còn cảm thấy gầy yếu.

Không cần nghĩ gì thêm nữa, bạn học đó bị Chung Hằng chặn lại, chịu đau khổ khẳng định là cậu ấy.

Tưởng Mông kể tình hình sinh động như thật miêu tả cho Hứa Duy một lần: "Tớ nghe nói nhé, Chung Hằng hung hăng đánh cậu ta, còn uy hiếp cậu ta, kêu cậu ta cách xa cậu ra, còn nói lần sau cậu ta còn tiếp tục tìm cậu, sẽ đánh gãy chân của cậu ta."

Hứa Duy nhíu mi: "... Chuyện này mắc mớ gì đến Chung Hằng?"

"Ai biết được, có thể là gần đây Vương Húc Nhượng suốt ngày tìm cậu hỏi vấn đề, bị Chung Hằng thấy được, cậu biết rồi đấy, mắt của cậu ấy rất sáng rõ, làm sao có thể thủ hạ lưu tình với tình địch được." Tưởng Mông biểu thị rất thấu hiểu: "Cậu ấy làm ra chuyện như vậy không có gì lạ, Cậu ấy vẫn luôn là kiệu này mà, chỉ là gần đây cậu ấy đang theo đuổi cậu, giống như ngoan một chút xíu thôi."

Đang nói, thoáng nhìn thấy Vương Húc Nhượng đeo cặp sách tiến đến, Tưởng Mông lập tức vỗ vỗ cô.

Hứa Duy ngẩng đầu, Vương Húc Nhượng hướng cô nhìn thoáng qua, cười cười, rất nhanh quay đầu đi trở về chỗ ngồi của mình.

Hứa Duy thấy rõ ràng khối xanh trên trán cậu ta.

Tưởng Mông nhỏ giọng nói: "Trên mặt cậu ta... Là Chung Hằng đánh sao?"

Hứa Duy không nói gì.

Đầu cô cảm thấy bốc lửa giận, cũng là lần đầu phát hiện Chung Hằng như thế mà lại ác liệt như vậy.

Bởi vì nguyên nhân này, mà đi đánh nhau với người khác? Thực sự quá phận.

Thấy sự tình như vậy, Hứa Duy đọc sách qua loa.

"Tớ muốn tìm cậu ấy hỏi cho rõ ràng." Cô nói với Lâm Ưu.

Lâm Ưu nghiêng đầu sang chỗ khác, cầm sách úp lên mặt: "Có muốn tớ thay cậu đánh cậu ta không?"

"..." Làm sao cả đám đều thành dạng này?

Hứa Duy bất đắc dĩ: "Không làm phiền cậu."

Giờ học được một nửa, Chung Hằng tới, cậu ấy cửa cũng không vào, theo thường lệ bị giáo viên chủ nhiệm phạt chạy. Vẫn như cũ tám vòng, chạy xong đã tan tiết.

Tất cả mọi người đi mua đồ ăn sáng.

Chung Hằng một bên lau mồ hôi một bên hướng phòng học đi tới, ở hành lang nhìn thấy Hứa Duy, tâm tình lúc đầu không được tốt dần dần chuyển đổi.

"Đứng ở đây làm gì?" Anh đi qua, nói đùa: "Chờ tôi?"

"Ừm."

"..." Chung Hằng có chút sững sờ.

"Tôi có lời nói với cậu " Hứa Duy: "Qua bên kia đi."

Cô hướng hành lang đi.

Chung Hằng còn có thấy mộng mị, nhắm mắt theo đuôi đi tới.

Trong hành lang yên lặng, giờ này cũng không có người qua lại nhiều.

Chung Hằng nhìn Hứa Duy, cảm thấy sắc mặt của cô có hơi không đúng, đang muốn mở miệng, Hứa Duy nói ngay câu: "Cậu bắt nạt Vương Húc Nhượng?"

Giọng nói nhàn nhạt lại làm cho Chung Hằng hơi sững sờ.

Tay lau mồ hôi của anh dừng lại, giương mắt, đôi mắt đen nhánh.

Hứa Duy thẳng thắn nhìn anh, ngữ khí bình tĩnh: "Có phải hay không."

Chung Hằng không nói gì, trầm mặc một hồi lâu.

Hứa Duy: "Sao không nói lời nào? Chột dạ à."

Chung Hằng mấp máy môi, tròng mắt cười cười, hững hờ nói: "Ai nói cho em, Vương Húc Nhượng?"

"Cậu quản ai nói cho tôi biết sao?."

"Không phải là sợ người kia hỏng mất à?"

"Chung Hằng." Giọng Hứa Duy nâng lên.

"Quát tôi?" Chung Hằng ngoẹo đầu, bộ dạng không chút nào biết sai, cười đến trào phúng:"Thực ra chỉ là hỏi tội, không nghĩ tới em còn rất che chở cho tên nhóc kia."

Hứa Duy: "Cho nên đúng là cậu động thủ?"

"Đúng, tôi động thủ, thế nào?" Chung Hằng vênh vang đắc ý, nháy mắt trở về bộ dạng vô lại, cả khuôn mặt anh lạnh lùng.

"Cậu không cảm thấy cậu có lỗi sao? bắt nạn bạn cùng lớp cảm giác thành tựu lắm nhit, nhưng cậu dựa vào đâu?"

"Chỉ bằng ông đây thích em!" Ném ra câu này, khí huyết anh tăng lên, đôi mắt đã hơi đỏ lên, "Cậu ta suốt ngày loăng quăng trước mặt em, ông đây nhìn không quen."

Rất rõ ràng, cậu ấy không chút nào cảm thấy mình không đúng.

Hứa Duy bị kích tới: "Cậu người này quả thực không nói đạo lý, cậu ta tìm tôi mắc mớ gì tới cậu, làm phiền cậu phải đánh người? Cậu thích tôi, tôi không thích cậu, có phải cậu cũng muốn đánh tôi không?"

Tiếng tranh chấp qua lớn, trong phòng học có người nghe được, thò đầu ra nhìn nhìn quanh, không dám tới gần.

Chung Hằng đứng không nhúc nhích, qua mấy giây, cả đôi mắt anh đỏ ngầu, mồ hôi túa ra.

Anh gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Duy.

"Em không thích tôi, vậy em thích dạng người gì?" Khoé miệng anh giật giật, giọng nói âm trầm buồn bực, một câu cuối cùng gào lên:" Thành tích tốt? Giống Vương Húc Nhượng?"

Hứa Duy không nói chuyện, dường như bị ánh mắt anh hú doạ.

Ngực Chung Hằng chập trùng, đã tức giận vô cùng, chỉ cảm thấy mũi nóng lên, máu mũi đỏ tươi đã chảy xuống.

Hứa Duy giật nảy mình: "Cậu..."

Chung Hằng đưa tay vuốt một cái, tay đầy máu.

"Chung Hằng?" Chung Hằng không đáp, đôi mắt tức giận đến đỏ bừng lạnh lùng khoét qua cô, cứ như vậy giữ lấy mũi.

~~~~~~~~~~HẾT NGOẠI TRUYỆN 10

Mẹ kiếp anh tôi chảy máu mũi vì gái xinh hay vì tức đấy -_-

Chúc các bạn 1 ngày tốt lành.

Còn tiếp ->