Chương 64: Thì Ra Là Mày !!!

Hoài Bão đến chỗ Linh Nhi, đưa cho nàng một viên thuốc: "Đây là Hồi Linh Đan, có thể giúp tăng tốc độ khôi phục linh lực, ngươi ăn đi!"

"Cảm ơn!" Phong Linh Nhi nhận lấy viên thuốc và nuốt vào, Hoài Bão cũng tự lấy ra hai viên cho bản thân hắn, một viên là Hồi Linh Đan, một viên là Hồi Hồn Đan để chữa trị linh hồn bị thương tổn của hắn sau khi dùng bí kỹ.

Dương nói: "Các ngươi nghỉ ngơi một chút đi, sau đó chúng ta rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt!"

Linh Nhi hỏi: "Sao chúng ta không trốn vào linh cảnh đợi khôi phục hoàn toàn rồi ra?"

Hoài Bão đáp: "Tại vì Đại Du chắc chắn sẽ gọi người đến tìm chúng ta trả thù, mà hắn đã thấy chúng ta xuất hiện từ trong hang nên nhất định sẽ có người canh gác hang này, nếu trốn thì có thể an toàn nhưng biết trốn đến bao giờ?"

Dương gật đầu: "Đúng vậy! Vấn đề là chúng ta trốn đi đâu đây?"

Phong Linh Nhi nói: "Về làng của ta đi...."

Vậy là sau một lúc nghỉ ngơi, Dương cùng Hoài Bão theo Linh Nhi tìm đường về làng của nàng, dọc đường đi cũng gặp một ít linh thú và vài thợ săn dự thi nhưng cả bọn đều cố gắng tránh đi, không gặp xung đột nào quá lớn.

Vượt qua hiểm nguy, ba người mới gặp không lâu đã trở thành thân thiết, khi thì Hoài Bão nói cho Dương và Linh Nhi nghe về Âm Đạo hội.

"Tin này ta nghe được từ cha, Âm Đạo hội này đang nghiên cứu công nghệ di truyền gì đó, mấy năm gần đây chúng phái người tản ra khắp nơi để truy lùng thứ nào đấy." Hoài Bão nói tiếp: "Chuyến này ta đến để rèn luyện thôi, nhưng cha ta nhắc nhở cần phải cẩn thận vì có tin tình báo rằng người của Âm Đạo hội sẽ lợi dụng cuộc thi để trà trộn tìm kiếm thứ kia trong rừng Pù Mát này.

Dương hỏi: "Sao chúng phải lợi dụng cuộc thi? Rừng rộng như vầy, cứ vào thì ai biết được?"

Hoài Bão đáp: "Khi cuộc thi chưa diễn ra thì cao thủ của Hoàng thành đã tuần tra thường xuyên để ngăn ngừa chúng đột nhập. Còn khi cuộc thi bắt đầu thì người của Hoàng thành sẽ canh gác dọc bìa rừng, ngăn kẻ khác đột nhập trái phép, đây là cuộc thi truyền thống do đích thân Nữ Thần Sinh Mệnh khởi xướng nên ban tổ chức cũng không dám đổi luật, chỉ cài vài Linh Tướng vào theo dõi và ngăn cản âm mưu của bọn chúng."

"Ra vậy! Thế các ngươi biết chúng tìm gì chưa?" Dương hỏi tiếp.

Hoài Bão trước thì lắc đầu sau lại gật đầu: "Chưa! Nhưng ta đoán ra rồi..."

"Chúng tìm ta đúng không?" Phong Linh Nhi nói.

Hoài Bão thở dài không đáp, hắn và Linh Nhi đã từng nghe Đại Du nói về chuyện tìm kiếm Phong Linh Thánh Nữ.

"Tìm Phong Linh Nhi, công nghệ di truyền, chẳng lẽ chúng định..." Dương há hốc mồm: "... tạo ra một đội quân Tiên Tử!"

Hoài Bão gật đầu: "Rất có thể là vậy, mà cũng có thể hơn cả vậy, tìm bắt người của Long tộc thì dễ hơn tìm Tiên rất nhiều, ta nghi ngờ là chúng còn muốn tạo ra dạng Tiên - Long như ngươi!"

"Tưởng dễ ăn lắm sao?"

"Sinh sản tự nhiên thì không, nhưng nếu chúng nghiên cứu thành công công nghệ di truyền thì hoàn toàn có thể tăng tỷ lệ thành công!" Hoài Bão nói.

Dương hung hăng nói: "Hừ! Ta không để Linh Nhi rơi vào tay bọn chúng đâu!"

Hoài Bão gật đầu: "Ta cũng vậy!"

"Cảm ơn hai ngươi..." Phong Linh Nhi cảm động nói.

Chặng đường tiếp theo là cuộc trò chuyện kể về quá trình gặp nhau lần của Dương và Hoài Bão và về một số cuộc phiêu lưu của hai người, sau đó mới hỏi đến thông tin về Linh Nhi.

"Ta là một Phong Tinh Linh sinh ra ở khu rừng này, nhờ tu luyện nhiều năm mà tiến hóa thành Tiên Nữ, rồi nhiều năm sau đó nhờ cơ duyên mà lần nữa tiến hóa. Tiên tộc chúng ta mỗi lần tiến hóa là một lần trùng sinh, trở lại thành trứng và sinh trưởng từ đầu, khi đó ông nội nuôi, cũng là tộc trưởng của tộc vô tình thấy quả trứng của ta và nhặt về nuôi, từ đó ta sống như một người trong làng."

Dương tò mò hỏi: "Vậy ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Phong Linh Nhi tròn mắt suy nghĩ: "Chắc... cũng khoảng hai ngàn tuổi hay sao ấy, ta hiện tại chưa trưởng thành nên ký ức vẫn còn rất mơ hồ..."

"Ạch! Muốn lái chiếc máy bay cổ đại này quá a!" Dương dâm dê nghĩ thầm, còn Hoài Bão thì thở phào, nếu bằng tuổi thì nhục quá rồi, sức chiến đấu của mình thua xa nàng ta nha...

"Nhưng sao ngươi lại lưu lạc ra đây, còn cạn kiệt linh lực nữa?" Hoài Bão thắc mắc.

Phong Linh Nhi đáp: "Lúc đó ta vào rừng tìm ít thuốc để chữa bệnh cho ông nội, nhưng gặp một con hổ đang mang thai bị một bầy khỉ tấn công, thế là ta xông vào cứu. Lũ khỉ rất mạnh, con đầu đàn đạt đến Linh Tướng cấp 8, ta phải Tiên hóa mới đánh đuổi được chúng, sau đó trở về thì dọc đường bị một con báo rượt, trốn được váo một cái hang thì lại gặp phải hang sói, thế là bị đuổi tiếp rồi vô tình gặp hai ngươi..."

"À..." Dương và Bão gật gù.

Phong Linh Nhi dựa theo khả năng cảm nhận hướng gió mà đi nên không sợ bị lạc trong rừng, dẫn Dương và Hoài Bão tiếp tục băng rừng tìm về làng.

"Qua đoạn rừng này thì đến làng ta rồi..."

Phong Linh Nhi vừa nói xong thì chợt nghe tiếng kinh hô và tiếng gầm rất to từ phía trước.

"Phía trước có đánh nhau! Chúng ta vòng sang đường khác đi!"

"Khoan đã! Tiếng hô này ta nghe quen quen..." Phong Linh Nhi dừng lại lắng tai nghe.

Có tiếng ai đó tiếp tục gào lên: "Mau! Đưa tộc trưởng chạy trước! Ta ở lại liều mạng với nó!"

Phong Linh Nhi liền nhận ra: "Là người trong tộc ta, có cả ông nội ở đó! Ta phải đến đó!"

Bất chấp linh lực còn yếu ớt, Phong Linh Nhi băng rừng chạy đến, Dương và Hoài Bão cũng đuổi theo.

Ba người đuổi đến nơi thì thấy một nhóm bốn người mặc trang phục thổ cẩm đang đối đầu một con quái thú to lớn mà Dương nhìn tựa tựa như khủng long bạo chúa đã tuyệt chủng trong thế giới của hắn, đây là Địa Long Bạo Chúa, một loại linh thú tiến hóa từ loài bò sát.

"Ông nội!" Phong Linh Nhi thấy tộc trưởng tộc Đan Lai trong nhóm người, liền chạy đến.

Bốn người thấy Linh Nhi còn an toàn, liền mừng rỡ nhưng sau đó càng lo lắng hơn: "Linh Nhi! Chạy đi!"

"Không, chúng ta cùng chạy!" Linh Nhi bướng bỉnh nói.

"Đừng có ngốc, đây là Địa Long Bạo Chúa, ta không đo được cấp bậc của nó! Ít nhất cũng là Linh Vương đấy, chạy đi, chúng ta ở lại ngăn nó cho cháu!" Tộc trưởng nói.

Con Địa Long Bạo Chúa hung tợn vẫn đang đứng rình mồi, tuy giữ khoảng cách nhưng bốn người tộc Đan Lê không dám chạy vì loài này nổi tiếng có đôi chân cực khỏe, nếu cùng chạy thì nó sẽ nhảy lại vồ chết cả bọn.

Hoài Bão và Dương cũng chạy lại, gái xinh gặp nguy hiểm mà đứng ngoài nhìn thì hèn quá rồi!

Thấy Bão và Dương, lão tộc trưởng hỏi: "Hai người này là..."

"Là bạn cháu! Họ đã cứu cháu khi cháu bị lạc." Linh Nhi giới thiệu: "Đây là Hoài Bão, còn đây là Dương."

"Chào tộc trưởng!" Hoài Bão và Dương lễ phép gật đầu chào lão già, sau đó lại nghiêm trọng nhìn con ác thú.

Hoài Bão thầm hỏi: "Sư phụ, con thú này cấp gì?"

Lão già đáp: "Quái lạ! Ta cũng không biết..."

"Tại sao? Chẳng lẽ nó còn mạnh hơn sư phụ?"

Trong lúc Hoài Bão thắc mắc, con ác thú lại gầm lên hung tợn, làm cả bọn sợ phát run.

Chỉ riêng Dương là khoái chí: "Hà hà! Thì ra là mày! Lần này thì chạy đâu cho thoát!"

Nói xong, Dương bẻ khớp tay răng rắc, sung mãn chạy tới chỗ con khủng long.

"Đừng!" Bọn Hoài Bão cùng tộc trưởng không nghĩ là Dương lại ngu ngốc xông vào con ác thú như vậy nên không kịp cản lại, chỉ kịp gào to gọi hắn.

Nhưng đã muộn, Dương như trẻ trâu xông vào con khủng long cao bằng tòa nhà, con khủng long liền há cái miệng to lớn đầy răng chờ đợp Dương một phát.

Binh!

Tất nhiên là Hoài Bão và những người tộc Đan Lai sẽ không ngờ tới, rằng Dương dùng một đấm bình thường lại có thể đánh méo mặt con Địa Long Bạo Chúa có sức mạnh không thể đo được kia.

Con Địa Long Bạo Chúa đau điếng ngã ra đất, giãy giụa rồi biến trở lại nguyên hình, còn ai khác ngoài Thiên Ảnh Dị Thú trước kia!

"Này thì hổ báo trường mẫu giáo!" Dương đắc thắng chạy đến chộp lấy con thú, còn Hoài Bão cùng những người tộc Đan Lê trố mắt ra nhìn, có ai ngờ được con khủng long khổng lồ kia lại biến thành một cục bông gòn màu hồng phấn đáng yêu.

"A! Là nó!" Phong Linh Nhi từng gặp Thiên Ảnh Dị Thú nên liền vui thích chạy đến ngắm nghía.

"Nó lại chơi chiêu giả chết này!" Dương thích chí lật ngửa con dị thú nhỏ xíu trên lòng bàn tay. Con dị thú cứng đờ phơi cái bụng béo ú ra như tự chứng minh rằng bản thân đã chết, bị Dương cho tay khều bụng mấy cái liền ngước đầu định cắn tay Dương, nhưng Dương đã rút kinh nghiệm và kiểm điểm sâu sắc từ lần trước nên liền rụt tay lại. Cắn hụt, con dị thú lại ngửa đầu nhắm mắt giả chết lần hai một cách ngô nghê, khiến Dương và Linh Nhi bật cười thích thú.

"Thì ra là loại thú có năng lực ảo mộng cực kỳ hiếm thấy! Làm hết cả hồn!" Đám người Hoài Bão giờ mới hiểu ra, mà nhìn biểu hiện của Dương thì đoán là Dương từng gặp con thú và cũng biến hình khủng long như vầy nên mới nhận ra ngay nên cũng không hỏi han nghi ngờ gì.

Thiên Ảnh Dị Thú lúc này dường như đã nhận ra tuyệt kỹ giả chết vô hiệu, liền hoảng loạn giãy giụa tìm cách thoát khỏi tay Dương, nhưng tất nhiên là vô ích.

"Con thú này xảo trá thật đấy! Ngươi tìm cách thu phục nó đi!" Phong Linh Nhi thích thú khều mớ lông xù mượt của Thiên Ảnh Dị Thú và nói.

"Thu phục kiểu gì?" Dương hỏi.

Phong Linh Nhi nói: "Thì một là từ từ nuôi dưỡng, kết bạn với nó, hai là đánh cho đến khi nó chịu nghe lời... nhưng ngươi đừng dùng cách hai nhé, tội nó lắm..."

"Thế thôi à?" Dương chưng hửng, trong đầu hắn còn tưởng thu phục là kiểu như lập ra khế ước chủ tớ, hoặc là dùng bóng hai màu đỏ trắng chọi vô mặt con thú, nếu không thì cũng là dùng thuật phong ấn rồi vẽ ấn lên tay đập xuống đất triệu hồi ra khi cần...

"Chứ ngươi muốn sao?" Phong Linh Nhi tròn mắt hỏi.

"À không có gì, ngươi thích nó thì giữ đi nhé..." Dương giơ con thú ra định tặng cho Phong Linh Nhi.

Phong Linh Nhi thích đến đỏ mặt, nhưng không nhận: "Nó có duyên với ngươi, và ngươi mới là người bắt được nó, ta có nhận thì cũng không thể thu phục nó đâu..."

"Vậy à?" Dương gật đầu, trong lòng nghĩ thầm: "Thôi thì đem về cho Bảo Ngọc nuôi vậy, con bé huấn luyện thú cưng giỏi lắm a..."