Chương 61: Thệ Ước

Tận cùng của rừng Pù Mát là vùng biên giới, nơi đây được Lạc Long Quân dựng lên một bức tường phong ấn khổng lồ không thể vượt qua, nhìn qua phía bên kia bức tường không thấy gì ngoài một không gian hư vô mù mịt không có điểm dừng.

Ở một vùng thung lũng ven biên giới, tồn tại một tộc người thiểu số tên gọi là Đan Lai.

Sống nơi địa thế hiểm trở, tách biệt với thế giới, lại thường xuyên bị thú dữ tấn công nên tộc Đan Lai càng lúc càng nghèo nàn lạc hậu, nhân số cũng chỉ còn lại vài trăm người.

Bản làng của tộc Đan Lai là tập hợp những ngôi nhà sàn thô sơ xập xệ. Người Đan Lai có một tập tính đặc biệt là ngủ ngồi, đây là biện pháp nhằm mục đích cảnh giác và phản ứng kịp thời khi bị ác thú tấn công.

Ngôi làng bị cơn mưa điên cuồng vùi dập. Một nhóm gồm 3 thanh niên mặc trang phục may từ thổ cẩm, từ bìa rừng bước vào, họ bước lên ngôi nhà sàn lớn nhất làng. Ngôi nhà sàn lớn này là nơi tổ chức nghị sự, lễ hội của làng, trông gian nhà trống trãi chỉ có một lão già ốm yếu đang ngồi xếp bằng, không rõ là đang ngủ hay luyện công.

Ba thanh niên cúi chào: "Tộc trưởng!"

Lão già mở mắt nhìn ba thanh niên, lo lắng hỏi: "Có tìm được không?"

Thanh niên đứng đầu nói: "Dạ... chúng con lần theo dấu vết thánh nữ, tìm được dấu vết chiến đấu, sau đó từ vệt máu mà tìm được đến một nơi..."

"Nơi nào?" Lão tộc trưởng hỏi.

"Đó... đó là hang của một con Xích Ảnh Hổ, Linh Tướng cấp 4. Con hổ bị thương khá nặng, rất có thể là bị thương khi chiến đấu với thánh nữ."

Tộc trưởng lo lắng nói: "Linh Tướng cấp 4 chưa đủ sức đánh bại thánh nữ đâu, có thể nàng bị thương và ẩn thân đâu đó..." Nói xong, lão đứng dậy: "Tìm tiếp thôi, lần này ta cũng đi!"

Ba thanh niên can ngăn: "Tộc trưởng đang suy yếu, trời thì mưa rất to, ngài cứ nghỉ ngơi chờ tin tức từ những người khác, để chúng con đi tìm tiếp cũng được..."

"Ta không sao, an toàn của thánh nữ mới quan trọng... đi thôi." Lão tộc trưởng cố chấp lắc đầu, mang cơ thể già yếu phải nhờ linh lực nhập thể mới đứng vững được bước ra màn mưa...


Nơi ngôi nhà của Thạch Thần Sư Cao Lỗ, Hoài Bão, Dương và Phong Linh Nhi mỗi người thành tâm dập đầu ba cái thể hiện sự tính trọng với vị kỳ tài lịch sử.

Lạy xong, ba người cùng nhìn nhau rồi nhìn vào cái rương chứa những di vật của Cao Lỗ. Đây là di vật của Thần Sư, dạng tồn tại thông minh uyên bác nhất trong lịch sử a! Nếu không có cạm bẫy hay thử thách gì thì có được những món này cũng quá dễ dàng rồi! Chẵng lẽ chỉ vì một chữ Duyên?

Tất nhiên là không chỉ như vậy!

Lúc này, trên bề mặt miếng kim loại có viết chữ đang được đặt nằm trong rương đột nhiên phát ra những đường sáng kết thành hình ngôi sao 5 cánh, sau đó, phía trên miếng kim loại dần hiện ra một hư ảnh hình người, cao khoảng 20 cm. Hư ảnh này dần cô đọng thành hình dáng một lão già râu tóc bạc trắng, gương mặt già nua nhưng đôi mắt vẫn còn sáng tinh anh.

"Đây là tàn hồn Cao Lỗ tướng quân?" Linh Nhi hỏi.

Dương và Hoài Bão đều từng thấy qua tàn hồn, liền phủ định: "Không phải."

Dương nói tiếp: "Đây giống như là ảo ảnh tạo ra từ bảo vật quang linh lực."

Hư ảnh đột ngột lên tiếng: "Xin chào ! Ta là Cao Lỗ! Không cần phải giới thiệu tên các ngươi, gọi là các ngươi đi nhé vì ta không biết có một người hay mấy người đâu, đây chỉ là một bản ghi được ta lưu lại. Khi các ngươi thực hiện hành vi tôn kính, ví dụ như cúi chào chẳng hạn, thì tấm thẻ này sẽ kích hoạt và những đoạn lưu trữ hình ảnh của ta sẽ hiện ra. Chắc các ngươi đang thắc mắc tại sao ta lại dễ dàng đem tài sản của mình cho các ngươi mà không hề có cạm bẫy hay thử thách phải không."

Dù đã biết đây chỉ là một đoạn ghi hình, nhưng Dương, Bão và Nhi theo quán tính cùng gật đầu đáp: "Vâng!"

Hư ảnh Cao Lỗ thở dài, mắt rưng rưng buồn bã: "Ta kể cho các ngươi nghe một chuyện..."

Cao Lỗ bắt đầu kể lại quãng thời gian phò tá An Dương Vương, giúp ngài xây nên Cổ Loa thành và dùng vuốt rùa thần sáng tạo ra Linh Quang Thần Cơ, rồi đến khi xảy ra xích mích và Cao Lỗ từ quan quy ẩn.

"Dù từ quan nhưng vẫn muốn cống hiến cho đất nước, ta dành toàn bộ thời gian nghiên cứu giả kim thuật, cho đến khi sáng tạo ra một món Thánh Bảo công thủ toàn diện, có thể giúp nâng cao lực chiến cho binh sĩ, liền mừng rỡ lên đường về kinh, định dâng cho đại vương..."

"...nào ngờ..." Giọng Cao Lỗ nấc nghẹn, Dương, Nhi và Bão cúi đầu.

"Nào ngờ... nghe tin... Cổ Loa đã thất thủ..." Nước mắt đau đớn tuôn khỏi đôi mắt của Cao Lỗ, ngài cố gắng nói tiếp: "Đại vương đã... tự vẫn... Ta... ta..."

Cao Lỗ nói không nên lời, nước mắt rơi lã chã, lòng Dương, Bão và Nhi cũng xúc động khôn cùng. Là một vị tướng quân, nhưng lại không được chiến đấu cùng nhân dân quân sĩ trong thời khắc cuối cùng của triều đại, dù không bị người đời trách cứ nhưng trong lòng ngài cũng đủ cào xé đến tận cuối cuộc đời.

"Là tại ta ích kỷ... nếu ngày đó ta không giận đại vương, không bỏ mặc ngài... ." Hư ảnh Cao Lỗ quỳ xuống, có thể thấy lương tâm ngài đang đau đớn mãnh liệt.

Phong Linh Nhi không kềm được nước mắt an ủi: "Không ai trách ngài đâu... Ai cũng biết là do gian kế của Triệu Đà..."

Nhưng hư ảnh Cao Lỗ vốn không nghe thấy lời nàng, ngài nói tiếp: "Vua mất, ta tìm đến mộ người để tự kết liễu mạng mình tạ tội... Nhưng lại biết tin khác, thành Cổ Loa cùng mộ của đại vương đã biến mất!"

"Chắc chắn lạ bị ai đó phong ấn... Ta điên cuồng tìm kiếm, một mình không tìm xuể, ta dùng hết tài sản thuê người đi tìm... Nhưng không thấy..."

"Ta khi đó là Linh Tướng, tuổi thọ có hạn, cuối đời ta mới trở về đây... Ta tạo ra bức thư này chính là muốn nhờ các ngươi một việc... Không cần biết các ngươi ở thời đại nào, trăm năm cũng được, ngàn vạn năm cũng được, xin hãy mang bức thư của ta theo bên người, nếu... nếu có thể thấy được mộ của An Dương Vương, xin hãy đặt bức thư này của ta bên cạnh mộ người, dù là vô nghĩa nhưng ta muốn được tạ tội với người...."

"Ta biết là không thể nhờ người mà không báo đáp, nhưng gia sản của ta đã không còn, chỉ còn lưu lại ba món mà ta tâm đắc nhất trong rương... Một là Thánh Bảo hạ cấp công thủ toàn diện do chính ta sáng tạo: Hắc Kim Thánh Khải, tuy hơi khó dùng nhưng một khi đã quen sẽ cực kỳ lợi hại. Hai là lò luyện đan của ta, lò Ngũ Hành, cũng là Thánh Bảo hạ cấp. Còn lại là một chiếc nhẫn đặc biệt cũng do chính ta sáng tạo: Thời Không Chỉ, là một Tiên Bảo siêu cấp mang hai thuộc tính Không Gian và Thời Gian, có không gian lưu trữ rộng lớn và đặc biệt là có tính năng làm chậm thời gian, giúp lưu trữ lương thực được rất lâu mà không sợ hư hỏng."

Nghe Cao Lỗ giới thiệu, bọn Dương dễ dàng đoán biết Hắc Kim Thánh Khải là cái giống như ba lô màu đen, lò Ngũ Hành chính là cái lò luyện đan nhỏ, còn chiếc nhẫn bạc kia chính là Thời Không Chỉ, nhưng vẫn còn một món...

Cao Lỗ thở dài: "Để lại những món này cho người không biết mặt thì giống như đặt cược với tỷ lệ thắng gần như bằng không, nhưng ta không còn cách nào khác..."

"Tướng quân yên tâm, ta nhất định sẽ tìm kiếm mộ An Dương Vương giúp ngài!" Hoài Bão đáp chắc nịch, dù biết Cao Lỗ không nghe, nhưng lòng hắn vẫn muốn nói, nói xong, hắn lại dập đầu cung kính.

"Ta nữa!" Phong Linh Nhi nói và cũng dập đầu.

"Ta cũng vậy!" Dương nói, cũng dập đầu theo Nhi và Bão. Ở thế giới cũ của hắn, đến phim về nhân vật lịch sử còn hiếm, làm gì có được cái cảm giác hào hùng và tôn kính khi được nghe những lời di ngôn của một vị anh hùng lịch sử như vầy...

Cao Lỗ mặt buồn thảm nói tiếp: "Còn lại một thẻ ngọc, chính là thẻ An Dương hành bảo mà ngày xưa đại vương ban cho ta, nếu các ngươi có lòng muốn tìm mộ ngài thì hãy mang nó theo, không chừng có thể giúp được gì..."

"Dù giúp hay không, ta cũng xin cảm ơn các ngươi rất nhiều..." Hư cảnh Cao Lỗ chập chờn nói thêm một câu cuối cùng rồi biến mất.

Mặc niệm rất lâu...

Sau khi trầm mặc một lúc sau cũng chưa ai nói gì, dù sao phân chia tài sản cũng là chuyện tế nhị, ba người lại mới quen biết nên khó ai mở lời.

Không ngờ Phong Linh Nhi lại là người lên tiếng đầu tiên: "Ta... ta có thể xin chiếc nhẫn này không? Làng ta rất cần nó..."

"Ngươi cứ lấy đi, ta không có ý kiến!" Dương nói.

Hoài Bão gật đầu đồng ý, tiện tay lấy chiếc nhẫn bạc đưa cho Phong Linh Nhi.

"Cảm ơn hai ngươi..." Phong Linh Nhi nhận lấy chiếc nhẫn với vẻ biết ơn, sau đó nàng cúi đầu: "Cảm ơn Cao Lỗ tướng quân..."

Hoài Bão nhìn Dương hỏi: "Còn hai món, ngươi muốn lấy món nào?"

Cũng may là có 3 món nên chia chác không quá khó khăn, Dương nói: "Ta thì hứng thú với cái Hắc Kim Thánh Khải này hơn, nhưng nếu ngươi cũng thích thì chúng ta nghĩ cách khác..."

Hoài Bão dứt khoát: "Không, ta thích lò Ngũ Hành này hơn!" Nói xong, hắn nhận lấy chiếc lò nhỏ, trông sơ thì rất đơn giản nhưng nhìn kỹ mới thấy, quanh chiếc lò to cỡ lư hương này được trạm trổ những chi tiết cực kỳ tinh xảo.

Còn lại là Hắc Kim Thánh Khải, Dương cầm lên xem xét, rõ ràng chỉ là một chiếc ba lô màu đen. Dương chưa kịp xem xét nhiều thì chợt nghe bịch một tiếng, Hoài Bão ngồi cạnh ngã ra ngất xỉu.

"A! Ngươi không sao chứ?" Phong Linh Nhi lo lắng hỏi, nhưng Hoài Bão đã ngất đi vì độc tố bộc phát, tuy đã uống nhiều linh đan, chưa đến mức mất mạng ngay nhưng vẫn càng lúc càng suy yếu.

Dương nói: "Hắn xỉu nữa rồi! Chắc do độc..." Nói đến đây, Dương sực nhớ ra Khu Độc Tiên Thảo, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Phong Linh Nhi thấy thế liền hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"

Dương đáp: "Khu vườn này trải qua hơn 2000 năm rồi, rất có thể có linh dược, ta ra ngoài tìm xem có gì chữa được độc cho hắn không."

Dương đi ra ngoài sân, xung quanh là vườn cây hoang dại, cỏ mọc xanh um, dù đã biết trước hình dáng và vị trí của Khu Độc Tiên thảo nhưng Dương vẫn mất khối thời gian mò tìm. Khu Độc Tiên Thảo là loại cỏ có lá tròn trông rất giống lá rau má, lại cho ra trái như đậu xanh, Dương tìm được một bụi gồm nhiều cây, trong đó có một cây lớn, thân to bằng ngón tay, tỏa ra ánh sáng long lanh nên có thể đoán rằng nó là cây Khu Độc Tiên Thảo sống khoảng ngàn năm, xung quanh còn có vài cây lớn nhỏ khác nhau.

"Hốt hết mớ này bán được khối tiền a!" Dương tham lam nghĩ, thế là nhổ hẳn nguyên bụi đem giấu vào ba lô, để lại một cây nhỏ trị độc cho Hoài Bão.

Theo Google hướng dẫn, Dương từ đống dụng cụ luyện đan của Cao Lỗ lấy ra một bộ chày cối, giã nhuyễn cây thuốc rồi đem một nữa đắp lên vết thương trên vai Hoài Bão, nữa còn lại phải để hắn nuốt vào bụng.

"Nhưng hắn xỉu rồi, cho nuốt kiểu gì đây?" Dương thắc mắc, nhưng trong đầu liền liên tưởng đến những cảnh mớm thuốc thường thấy trong phim kiếm hiệp...

Nếu là nam mớm thuốc cho nữ hoặc ngược lại thì rất hấp dẫn a, nhưng đáng tiếc thằng cần thuốc lại là nam, Dương chỉ nghĩ thôi đã buồn nôn rồi, nhưng càng không muốn để Phong Linh Nhi làm điều này, mà dù có làm vậy thì cũng rất phản khoa học nha!

Trong cái khó ló cái khôn, Dương gọi Phong Linh Nhi: "Ta cho thuốc và nước vào miệng hắn, sau đó ngươi dùng Phong linh lực đưa xuống cổ họng nhé!"

"Được!"

Nghe thì có vẻ thông minh, nhưng kết quả là nước thuốc đắng nghét xộc lên mũi, Hoài Bão sặc sụa tỉnh dậy, ho như ho lao.

"Khụ... khục... Các ngươi cho ta khục... uống gì vậy?"

Dương đáp: "Là Khu Độc Tiên Thảo gần 500 năm đấy, cố mà nuốt vào!"

"Khục... khụ... khụ... Cảm ơn..."

"Không cần cảm ơn, ngươi vận công cho ngấm thuốc đi, chúng ta còn phải tìm cách thoát khỏi con nhện ngoài kia nữa!"


Huyện Trảng Bom - Đồng Nai, một tiệm sách cũ kỹ xập xệ nấp mình trong con hẻm vắng...

Gã thanh niên trẻ tuổi bước ra ngoài, khóa cửa cẩn thận rồi treo lên cửa một tấm bảng ghi dòng chữ: "Nếu muốn tìm ta, hãy đến Thiên Địa hội."