Chương 49: Đào Tẩu

Sau khi thống nhất ý kiến từ giả kim hội và thành chủ, Trần Mông thánh sư dẫn Dương đến khu vực nghiên cứu chiết xuất linh hồn cấp Linh Đế.

Khu vực này có 2 phòng, được các vệ sĩ cấp Linh Tướng thay phiên canh gác. Ở linh giới, các loại ổ khóa thông thường là hoàn toàn vô dụng, cho nên giả kim thuật phát triển nhiều loại bảo vệ mới, như loại đang dùng để bảo vệ 2 căn phòng nghiên cứu này gọi là Kết Giới, một dạng khác của phong ấn.

Có nhiều loại kết giới, riêng loại đang dùng ở đây là loại hoàn toàn cách ly bên trong với bên ngoài, không cho âm thanh hay ánh sáng lọt qua và tự báo động khi có người xâm phạm hoặc rời đi trái phép, chỉ cần người không được cấp phép mà chạm vào, lớp màn chắn vô hình xung quanh phòng sẽ tạo ra âm thanh báo động lớn. Việc cấp phép khá đơn giản nhưng chỉ có người tạo ra kết giới mới biết làm, đó là dùng phương pháp đặc thù và linh lực phóng xuất vẽ một mã khóa kết giới vô hình lên cơ thể người cần được cấp phép, có thể là hình vẽ, hoặc ký tự, chữ ký...

Trần Mông mở cửa bước vào, Dương đã được cấp mã khóa trước đó nên cũng bước theo sau không chút vấn đề. Cửa phòng tự khép lại, trong tiếng máy móc hoạt động, Dương vẫn nghe ra được tiếng thở nhẹ nhàng, trong mùi kim loại âm nồng, Dương vẫn ngửi được chút hương da thơm dịu. Dương cố giấu đi cảm xúc, nhìn gương mặt xinh đẹp của Diễm, kể từ khi trải qua Ảo mộng vĩnh hằng, hình bóng, kỹ niệm và cảm xúc về nàng đã hoàn toàn khắc sâu vào lòng hắn, hoàn toàn xem nàng là mẹ ruột.

Trần Mông thấy Dương nhìn Diễm chăm chú, vội tằng hắng một tiếng :"E hèm."

Dương sực tỉnh, gãi đầu giải thích: "Xin lỗi thánh sư, cháu..."

"Đừng ngại, ai nhìn thấy Long thành đệ nhất mỹ nhân mà không mê hồn lạc phách, nhưng lo tập trung vào việc chính đi nhé!" Trần Mông nháy mắt với Dương.

Vậy là Dương bắt đầu chuyên tâm "nghiên cứu", suốt một ngày trời, hắn quan sát hệ thống chiết xuất, kiểm tra tốc độ dây dẫn, đo đạc linh lực thất thoát. Dùng với Linh Đế là một hệ thống chiết xuất phức tạp vượt xa các cấp bậc thấp hơn, cho nên Trần Mông không hề thất vọng khi Dương tìm cả ngày mà không chút tiến triển, lão tìm hơn mười năm mà có tìm được bao nhiêu vấn đề đâu.

Thật ra Dương đang chán muốn khóc, cứ phải giả đò như thằng khùng đi qua đi lại, nhìn trên nhìn dưới suốt cả ngày, dù đói cũng phải giả vờ như quên cả đói, đợi lão Trần Mông nhắc nhở, nhưng lão thấy Dương chăm chú quá nên cũng không nỡ nhắc, sợ ảnh hưởng đến sự tập trung của Dương, thế là hai người một già một trẻ nhịn đói đến tối mới cố lếch ra ngoài kêu cứu.

Ngày hôm sau, rút kinh nghiệm nên Trần Mông sai người chuẩn bị cơm nước sẵn, đến giờ thì hai người ra ngoài ăn một lát rồi vào làm tiếp. Lo xong cái ăn, Dương có sức nên hôm nay diễn được lâu hơn, Trần Mông chờ đến khuya mà Dương vẫn chưa chịu nghỉ, cũng không dám ngắt dòng suy tư của hắn, thế là đến 3 giờ sáng, hai người một già một trẻ lăn ra ngủ gật luôn trong phòng, bị bảo vệ lôi ra ngoài.

Thật ra Trần Mông hoàn toàn có thể sai người khác đến trợ giúp Dương thay lão, nhưng thứ nhất là vì tôn kính Đạo Lái nên lão muốn tự mình phụ giúp Dương, còn thứ 2 là vì giúp Dương không bị lộ những công nghệ, bí quyết nghiên cứu riêng, càng không muốn Dương bị người khác làm phiền.

Ngày thứ 3, đang nghiên cứu thì Dương thở dài.

"Sao vậy?" Trần Mông hỏi.

Dương nói: "Linh Đế có linh hồn quá mạnh mẽ nên quá trình chiết xuất quá dài, mỗi ngày chỉ tiến triển một ít nên không tiện cho việc lấy số liệu cho từng giai đoạn. Phải chi có thêm hai đối tượng nghiên cứu, một đang chiết xuất giai đoạn đầu, một đang chiết xuất giai đoạn cuối, không chừng sẽ có tiến triển.

Trần Mông gật gù, việc này lão cũng từng nghĩ đến, nhưng không dễ dàng gì tìm được một đối tượng thí nghiệm cấp Đế, Trần Mông nói: "Giai đoạn đầu thì không có, bất quá phòng bên có một đối tượng đang ở giai đoạn cuối. Ta dẫn cháu qua đó xem thử."

Dương theo Trần Mông sang phòng bên cạnh, phòng này cũng có một hệ thống máy móc gần tương tự phòng Diễm, nhưng lớp kim loại bên ngoài cũ kỹ hơn. Trên chiếc giường cũ sờn là một người đàn ông tuổi khoảng 50, gương mặt khá bảnh bao. Trong hệ thống chiết xuất linh hồn có kết hợp cả hệ thống truyền dinh dưỡng và rút chất thải nên dù nằm yên một chỗ, cơ thể người này vẫn phát triển, ngoài ra còn có y tá chuyên phục vụ hớt tóc, cạo râu, cắt móng tay móng chân. Tất nhiên không phải làm cho đẹp, mà để gọn gàng, tránh vướng víu các dây dẫn.

"Người này là một Linh Đế cấp 10 của tộc cá mập, tên là Tây Sơ, biệt hiệu Lôi Sa Đại Đế. Tên này bản tính hung tàn làm loạn Long thành rồi bị tộc trưởng bắt được, giam giữ từ mười mấy năm trước."

Từ hôm đó, Dương bắt đầu qua lại giữa hai phòng để "nghiên cứu".

Sau nữa tháng kiên trì, thời cơ của Dương cuối cùng cũng đến. Trần Mông thánh sư theo tộc trưởng Long Thiên Đạo và nhị trưởng lão, tam trưởng lão Long tộc đi khảo sát quần đảo Trường Sa, giao cho Dương quyền tự do ra vào cấm địa.

Như mọi ngày, Dương tiến vào phòng Diễm tiến hành quá trính nghiên cứu, nhưng thực chất là chỉnh sửa hệ thống khiến quá trình chiết xuất âm thầm nghịch đảo.

Đang loay hoay tháo lắp, một thanh âm vô cảm vang lên trong đầu làm Dương giật cả mình: "Ngươi chắc chưa? Thực sự là quá nguy hiểm."

"Làm hết hồn mậy! Giờ so với 3 năm sau thì khác gì nhau? Không lẽ 3 năm ta có thể đạt đến Linh Đế?"

Google yên lặng không đáp.

Chỉnh sửa xong, hệ thống bắt đầu nghịch chuyển, thay vì hấp thu của Diễm thì bắt đầu truyền ngược vào nàng với tốc độ rất nhanh.

Ngắm Diễm một lúc, Dương cúi xuống hôn lên gò má xinh đẹp rồi rời phòng nàng, bước vào phòng bên cạnh, lại bắt đầu chỉnh sửa hệ thống. Dương chỉnh sửa xong, quá trình nghịch đảo bắt đầu, nhưng cũng cần khoảng vài giờ mới hoàn thành.

Trong khi chờ đợi quá trình nghịch đảo, Dương ngồi trong phòng vận công tu luyện được chút nào hay chút nấy.

Vài giờ sau, lượng linh lực màu cam tụ trong bình chứa hệ thống đã không còn, toàn bộ được chuyển ngược trở lại vào người Tây Sơ, nhưng hắn vẫn đang nằm ngủ yên như ban đầu.

"Giờ giải phong ấn được chưa Google?" Dương xem xét Tây Sơ rồi hỏi, đồng thời lấy trong nhẫn ra một cuộn giấy lớn.

"Được rồi. Sau khi giải ấn, hắn sẽ mất một lúc để hồi phục, tranh thủ mà nói chuyện với hắn!" Google đáp.

"Được!"

Dương giơ tay phải lên, giải phóng hắc ma đế lôi trên lòng bàn tay, tia hắc lôi hung hăng xoay tròn trong bàn tay hắn tạo thành hình một dấu ấn ngoằn ngoèo, Dương đem hắc ấn đặt lên trán Tây Sơ.

Một ấn ký màu xanh lam hiện lên trên trán Tây Sơ, làm không khí xung quanh xao động tạo thành một cơn xoáy nhẹ. Đây là nguyền ấn tạo ra từ một loại biến dị Phong thuộc tính nhằm phong ấn linh hồn và Lôi linh lực của Tây Sơ, vừa hay Dương có đế lôi nên dễ dàng phá giải.

Một ấn ký màu đen hình dạng y hệt hiện ra hòa vào ấn ký trên trán Tây Sơ, khiến cả hai cùng tan biến. Lúc này, Tây Sơ dần mở mắt tỉnh dậy...

"Bác tỉnh rồi?" Dương hỏi.

Tây Sơ nhanh chóng lấy lại ý thức nhưng linh hồn vẫn còn chưa lấy lại cảm giác: "Ngươi là ai? Ta đang ở đâu?"

"Bác đang bị giam trong cấm địa Long cung. Cháu là bạn của cô Xuân Hà, cháu đến để cứu bác..."

Tây Sơ ngồi dậy, nhíu mày nghi vấn: "Ngươi biết Xuân Hà?"

Dương gật đầu: "Vâng! Cô ấy bảo cháu mang tranh vẽ đến cho bác xem để chứng minh."

Nói xong, Dương thả cuộn giấy đang cầm trên tay trái xuống, lộ ra bức tranh một cô gái khá xinh đẹp hiền lành nhưng nét mặt hơi buồn bã tiều tụy.

Tây Sơ chộp lấy bức tranh, im lặng nhìn một hồi.

"Đúng là nàng..." Không ngờ trên đôi mắt của gã đàn ông hung bạo lại ứa ra một dòng nước mắt.

Hắn là Võ Tây Sơ, vì báo thù cho cha mẹ bị một trưởng lão Long tộc sát hại, hắn đã rong ruổi khắp nơi để tìm kiếm sức mạnh, sau đó gặp và yêu một cô gái, Bạch Xuân Hà. Nàng yêu hắn, hắn cũng yêu nàng, nhưng chưa bao giờ nói ra, bởi vì trong lòng hắn ngập tràn thù hận.

Điên cuồng tu luyện, hắn đạt đến Linh Đế cấp 10 đỉnh phong, liền liều mạng đến Long thành trả thù, thù đã trả được, gã trưởng lão kia bị chính tay hắn giết chết, nhưng hắn cũng bị Long Thiên Đạo bắt giam.

"Xuân Hà, ta có lỗi với nàng... Hu hu..." Tây Sơ bật khóc nức nỡ.

"Rồi... ngoan..." Dương thấy tội tội nên bước đến vỗ vai an ủi: "Cô ấy vẫn còn sống..."

"Nàng ở đâu? Nói ta biết nàng ở đâu!"

"Cô ấy đang sống ở Côn đảo, ngày nào cũng trông bác về..."

"Được! Ta sẽ lập tức về với nàng!" Tây Sơ lau nước mắt đứng dậy, định xông thẳng ra cửa làm Dương hết hồn vội nắm quần kéo lại.

"Khoan! Còn một người cần cứu nữa mới thoát được! Cháu cần bác giúp!"

"Cứu ai?"

"Mẹ cháu! Ngay phòng bên cạnh, giờ bác ngồi đây khôi phục linh lực đi, cháu sang bên kia giải ấn cho mẹ rồi chúng ta thoát ra!"

Tây Sơ nghĩ một chút rồi gật đầu, Tuy linh lực đã thu lại nhưng thất thoát rất nhiều, hiện tại hắn cần chút thời gian để khôi phục.

"Được rồi, như vầy nhé: Cháu vẽ cho bác mã kết giới để có thể tự ra mà không bị báo động. Sau khi khôi phục vừa đủ, bác lén ra đánh ngất bảo vệ..."

"Ta đánh là chết chứ làm sao ngất được!" Tây Sơ chỉnh lại.

"Rồi... đánh chết bảo vệ, cháu cứu mẹ xong liền xông ra, cháu dẫn bác đào thoát!"

"Được! Nhanh đi ta nhịn hết nổi rồi!" Tây Sơ nói.

Vậy là Dương vẽ lên tay Sơ chìa khóa kết giới mà hắn biết được từ Google, sau đó dặn dò thêm mấy lần mới trở lại phòng Diễm.

Bên Diễm đã nghịch đảo xong từ trước, sở dĩ Dương giải phong ấn cho Tây Sơ trước rồi mới sang giải cho nàng bởi vì có một vấn đề. Linh lực của Diễm là thuộc tính Hỏa, cho nên nguyền ấn của nàng là Băng!

Dương ngồi xếp bằng, lấy viên Huyết ảnh yêu hỏa tinh thạch ra cầm trong lòng bàn tay.

"Google! Bắt đầu nhé!" Dương nói.

"Ừ! Từ từ thôi, ta chỉ có thể giúp ngươi áp chế, nhưng sau đó chỉ duy trì được trong một thời gian ngắn thôi! Và tuyệt đối không được đưa Bảo Ngọc ra ngoài! Sau đó thì phải xem số phận của ngươi!" Google đáp.

"Rõ rồi!"

Không rõ Google làm gì mà Dương cảm thấy linh hồn mình bắt đầu được cường hóa, hắn cảm nhận được linh lực vượt trội, liền bắt đầu hấp thu khối tinh thạch.

Lần này Dương mới trải nghiệm thực sự cái cảm giác hấp thu biến dị thuộc tính, khi viên Huyết ảnh yêu hỏa tan ra, sức nóng của ngọn lửa khủng khiếp như muốn đốt cả cơ thể lẫn linh lực hắn ra tro, phải vận toàn lực áp chế.

Toàn thân Dương dần chuyển thành màu đỏ sáng như than nóng, không khí vặn vẹo vì nhiệt độ khủng khiếp của yêu hỏa.

Viên tinh thạch dần tan biến, lúc này trong linh hồn Dương lại phát sinh bạo loạn, tia Hắc ma đế lôi hung bạo thấy có kẻ lạ xâm nhập liền xông ra tấn công, buộc Dương phải đồng thời áp chế cả hai.

Dương thở hồng hộc, cả người đẫm mồ hôi, những tia huyết hỏa, hắc lôi chớp nhoáng bằn ra xung quanh. Nếu không nhờ Google hỗ trợ áp chế thì có lẽ Dương đã nổ tan xác từ lâu.

"Nhanh! Giải ấn cho Diễm! Đại trưởng lão và tứ trưởng lão đang đến!" Google thúc giục và tăng cường trợ giúp Dương.

Sau một hồi áp chế, hắc lôi, huyết hỏa đã bớt cuồng bạo, vẻ ngoài của Dương dần trở lại bình thường nhưng linh hồn hắn thì như đang có bảo tố.

Dương cố giữ vững tâm trí, đứng dậy kết một hỏa ấn đem đặt lên trán Diễm.

Nguyền ấn bị phá, Diễm dần tỉnh dậy...

"Mẹ!"

Diễm nhìn Dương bằng ánh mắt xa lạ: "Ngươi là ai? Sao lại chửi ta?"

Dương bối rối: "Con đâu có chửi? Con gọi mẹ mà?"

Lúc này Dương sực nhớ ra mình đang mang mặt nạ, vội tháo lớp mặt nạ ra, để lộ một khuôn mặt anh tuấn phi phàm.

"Con là Dương đây!"

Chính là gương mặt này, dù đã trưởng thành hơn nhưng Diễm làm sao mà không nhận ra: "Là con... Mẹ đang mơ sao..."

"Không phải! Là thật, con đến cứu mẹ đây! Chúng ta đi nhanh rồi nói, bọn đại trưởng lão sắp đến rồi!"

Dương vừa nói vừa bế Diễm lên.

"Không được! Con chạy đi, bọn hắn sẽ giết con..."

"Đừng lo, con có thằng đệ bá đạo lắm, mẹ cứ hồi phục linh lực đi..."

Nói xong, Dương giật bắn người khi thấy cửa mở ra, một cái đầu từ ngoài thò vào, là Tây Sơ: "Đệ cái đầu mày! Xong chưa?"

Tây Sơ nhìn Dương, giật mình nhíu mày hỏi thêm: "Ủa? Mày là thằng nào?"

Dương vội mang lại mặt nạ cho Tây Sơ xem, sau đó liền tháo ra và gấp gáp nói: "Bọn đại trưởng lão đã đến, chạy hướng bên trái mau!"

"Đại trưởng lão Long Hán? Đợi lão lại đây ta bụp lão sưng mặt rồi đi cũng chưa muộn!" Tây Sơ hung hăng nói.

Dương toát mồ hôi: "Lão giờ là Chúa Tể cấp 1 đó!"

"Vậy à, ai da ta đau bụng quá! Thôi tạm tha cho lão, dọt lẹ nào!"

Có Tây Sơ đi trước dọn đường, bọn bảo vệ dày đặc nhanh chóng bị dọn sạch. Lại có Dương chỉ đường nên 3 người nhanh chóng chạy đến đường hầm sang giả kim hội, trong vòng tay của con trai, Diễm dần dần hồi phục.

Lúc này thì đại trưởng lão Long Hán và tứ trưởng lão Long Thiên Hùng đã phát hiện, đang cấp tốc đuổi theo...