Chương 434: Hỗn Mang Thần Đế

Chương 434: Hỗn Mang Thần Đế

Tác giả: Slaydark

Dù có kết giới của các Thần bảo vệ nhưng trận chiến giữa Dương và Trục Nhật vẫn khiến cả một vùng từ sâu trong lòng đất đến tận mặt đất liên tục rung chuyển, các mạch nước ngầm tán loạn, linh thú sống trong lòng đất hoảng sợ di tản.

Khi Dương vẫn đang cố sức kéo chiếc cánh đen ra khỏi cơ thể Trục Nhật thì xung quanh, Thần của các phe đang canh chừng lẫn nhau, đề phòng có người ra tay gây bất lợi cho phe mình.

Những người trẻ thì kinh ngạc và khó tin trước sức mạnh khủng khiếp mà Dương thể hiện, dù không tin đó là sức mạnh của chính Dương nhưng cũng không ai lý giải được tại sao Dương có sức mạnh đó.

Điều khó hiểu nhất là linh hồn hỗn mang. Là người từng trải nghiệm, Hoài Bão và Sùng Hạo biết chắc một mình Dương hiện tại không thể nào kích hoạt được linh hồn hỗn mang.

Biết thắc mắc trong lòng Hoài Bão, Kiếm Linh cười khẽ rồi nói: "Thật ra dù các ngươi không kết hợp linh hồn thì vẫn có cách khác đánh bại Nham, bởi vì khi đó không chỉ có một, mà có đến ba linh hồn hỗn mang."

"Ba linh hồn hỗn mang?" Hoài Bão hỏi lại, dù chính Kiếm Linh nói ra nhưng Hoài Bão vẫn không thể tin nổi, linh hồn hỗn mang là rau cải ngoài chợ sao?

Kiếm Linh đáp: "Những gì ngươi đang chứng kiến chính là minh chứng rõ nhất. Một trong ba linh hồn hỗn mang mà ta nói đến chính là linh hồn của tối thượng bảo Thiên Thư, còn được gọi là Chương: Khởi Nguyên."

Qua thời gian đi cùng Kiếm Linh và Tề Thiên Ma Tôn, Hoài Bão đã biết chút ít về tối thượng bảo Thiên Thư, nhưng hắn không ngờ rằng thứ vũ khí này không những có linh hồn mà còn là loại linh hồn khủng khiếp nhất, linh hồn hỗn mang. Trải qua cảm giác sở hữu linh hồn hỗn mang nên Hoài Bão rùng mình khi nghĩ đến một tương lai, nếu Thiên Thư hoàn toàn khôi phục thì ai có được gần như là vô địch!

Vẫn còn một linh hồn hỗn mang thứ ba mà Kiếm Linh chưa nói đến, nhưng Hoài Bão đã đoán ra.

Kiếm Linh gật đầu rồi thở dài nói: "Ta lại kể cho ngươi phần tiếp theo của câu chuyện, khi nhà vua, nghệ sĩ và kẻ cướp đều đã học được mọi khả năng của nhau, nhà vua có trí tuệ của nghệ sĩ và kỹ năng của kẻ cướp, kẻ cướp có quyền lực của nhà vua và trí tuệ của nghệ sĩ, nghệ sĩ có kỹ năng của kẻ cướp và quyền lực của nhà vua, cả ba cùng đứng trên đỉnh thế giới.

Nhưng có một điểm khiến cả ba khác biệt, đó là bản tâm. Nhà vua ban đầu khát khao chinh phục, kẻ xuất thân từ nghệ sĩ muốn sáng tạo, còn kẻ cướp làm tất cả là vì lòng tham.

Và lòng tham đã khiến kẻ cướp không từ thủ đoạn, hắn lập ra trăm ngàn âm mưu, cuối cùng đánh bại nhà vua và nghệ sĩ. Để biến sức mạnh của nhà vua và nghệ sĩ thành của mình, kẻ cướp đã lấy xương cốt của nhà vua rèn thành kiếm, lấy da thịt của nghệ sĩ đan thành sách.

Con người không thể tạo ra linh hồn, nhưng tối thượng bảo lại có linh hồn, đó chính là vì kỹ năng Tước Đoạt của kẻ cướp đã đạt đến mức chung cực, hắn đem linh hồn của nhà vua giam vào thanh kiếm, đem linh hồn nghệ sĩ nhốt vào quyển sách, và vì hắn tên Thiên, nên hai món vũ khí mạnh nhất thế giới này được đặt theo tên của hắn, Thiên Kiếm và Thiên Thư."

Nghe đến đây, Hoài Bão cảm thấy toàn thân nổi gai ốc, dù là người trầm tĩnh nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân bắt đầu run rẩy. Ai mà ngờ được hai tồn tại vô địch sở hữu linh hồn hỗn mang lại bị ám hại trở thành hai món bảo vật.

Kiếm Linh gật đầu nói: "Ta chính là linh hồn hỗn mang còn lại, những gì xảy ra gần đây đã khiến ta lấy lại rất nhiều ký ức… và một chút sức mạnh."

Nói đoạn, Kiếm Linh hiện ra rồi nhập vào người Hoài Bão, vừa nhập vừa nói: "Phía sau vẫn còn nguy cơ khủng khiếp hơn, cho ta mượn cơ thể ngươi để đi giúp người bạn cũ, nhân tiện húp tí cháo."

Kiếm Linh dứt lời, Hoài Bão liền cảm giác cơ thể mất khống chế, đồng thời một nguồn sức mạnh vô tận cũng tỏa ra khắp linh hồn hắn, bảy màu sắc khởi nguyên tỏa ra khắp cơ thể hắn.

Dị tượng phía Hoài Bão lập tức bị tất cả người xung quanh phát hiện, có người kinh ngạc thốt lên:

"Lại một linh hồn hỗn mang!"

Lúc này Hoài Bão mọc một đôi cánh trong suốt trên lưng, một tay cầm Sắc Mệnh Chi Bảo Ấn, một tay cầm Phong Vân kiếm vô hình, nhưng thanh kiếm này giờ tỏa ra hào quang của Thiên kiếm.

Cánh vỗ, Hoài Bão bắn đi trong chớp mắt rồi xuất hiện sau lưng Trục Nhật. Chín con rồng vàng khổng lồ từ Sắc Mệnh Chi Bảo Ấn lao ra vây lấy Trục Nhật từ mọi phía và kết thành một kết giới khóa chặt Trục Nhật.

Hoài Bão thì cầm Phong Vân - Thiên kiếm chém thẳng vào điểm kết nối giữa chiếc cánh đen và cơ thể Trục Nhật.

Một đường kiếm nhanh, gọn, lướt qua như gió nhưng lại làm người ta có cảm giác như tất cả mọi thứ đều có thể bị cắt đứt.

Trục Nhật bị khống chế, chiếc cánh đang bị Dương kéo ra, cộng thêm vết chém của Hoài Bão, cuối cùng chiếc cánh đen cũng đứt lìa.

Trục Nhật đau đớn văng ra, còn Dương thì lập tức dùng hai cánh tay khổng lồ cố gắng khống chế chiếc cánh đen. Phía đối diện, Hoài Bão phất tay, chín con sắc mệnh long ảnh hợp lại thành một, trông chân thực và mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần, con rồng này lao đến ngoạm vào chiếc cánh đen để trợ giúp Dương.

Cơ thể Dương lúc này là do linh hồn của Thiên Thư điều khiển nên có thể nhận ra Hoài Bão hiện tại đang bị Kiếm Linh khống chế, hắn nhìn Hoài Bão bằng ánh mắt hoài niệm và nói: "Đã lâu không gặp, bệ hạ."

Hoài Bão cũng gật đầu chào lại.

Dương dù bị linh hồn Thiên Thư khống chế nhưng vẫn còn khả năng nhận thức, hắn có thể nhận thấy Hoài Bão lúc này toát ra một loại khí thế đế vương vô cùng vô tận. Nghe linh hồn Thiên Thư gọi Hoài Bão là bệ hạ, Dương rất tò mò.

Linh hồn của Thiên Thư cũng không giấu diếm, liền giải đáp cho Dương: "Hắn là linh hồn của Thiên Kiếm, vị vua đầu tiên của thế giới, Hỗn Mang Thần Đế!"

Lúc này Dương vẫn còn duy trì trí tuệ siêu đẳng nên rất nhanh liền hiểu ra ngọn nguồn, hắn biết con người không thể tạo ra linh hồn nên từng đoán rằng linh hồn của tối thượng bảo là sử dụng linh hồn của sinh vật sống tạo thành, nhưng không ngờ linh hồn Thiên Kiếm lại có lai lịch khủng khiếp đến vậy.

Đồng thời, Dương cũng nhớ lại những gì trải qua ở tòa Cao Ốc trí tuệ, về câu chuyện một người tạo ra hai tối thượng bảo. Qua những gì đúc kết, Dương biết hai tối thượng bảo trong câu chuyện là Thiên Kiếm và Thiên Thư, Thượng Sư được nhắc đến trong câu chuyện nhất định là Thiên, vậy nên hắn cũng đoán ra Thiên đã bắt linh hồn của Hỗn Mang Thần Đế và một người nữa để tạo ra Thiên Kiếm cùng Thiên Thư.

Lúc này Dương thầm hỏi: "Vậy còn ngươi, ngươi là ai?"

Linh hồn Thiên Thư vừa giằng co với chiếc cánh vừa đáp: "Ta sao? Ta chỉ là một nghệ sĩ không tên."

Lúc này, Hỗn Mang Thần Đế - Kiếm Linh trong cơ thể Hoài Bão giơ Phong Vân - Thiên kiếm lên đỉnh đầu và nói với linh hồn Thiên Thư: "Tình hình thế nào?"

Linh hồn Thiên Thư vốn đang suy tính, mất một giây sau mới nói: "Tình hình không ổn, phải từ bỏ con mắt thôi, chiếc cánh này mỗi người chúng ta phong ấn một nửa!"

Kiếm Linh gật đầu: "Được!"

Sau đó, một đường kiếm kinh thiên động địa chém xuống, bầu không khí chia thành hai nửa, cả một vùng lòng đất cũng bị cắt đôi thành một vết cắt sắc lẹm, chiếc cánh đen bị chẻ đôi, một nửa bị Dương kéo về và đập thẳng vào ngực, nửa còn lại bị sắc mệnh long ảnh kéo về phía Hoài Bão, bị hắn bắt lấy. Đồng thời, Dương cũng lấy Tam Phẩm Liên Hoa Tháp ra và ném về phía Trục Nhật.

Dương không khống chế được bản thân, nhưng khi nửa chiếc cánh bị kéo vào ngực rồi dần tan vào cơ thể, hắn cảm thấy một cơn đau khủng khiếp lan khắp ngực, tựa như tất cả tế bào lẫn linh hồn hắn đều đang bị thiêu đốt.

Hoài Bão cũng vậy, hắn cũng gào thét đau đớn khi nửa chiếc cánh bị hút vào cơ thể. Kiếm Linh và linh hồn Thiên Thư thì cùng dùng hết tất cả sức mạnh hiện có để phong ấn hai nửa chiếc cánh vào linh hồn Dương và Hoài Bão. Quá trình này diễn ra rất nhanh, đồng thời, trên lưng Dương và Hoài Bão, từ một đôi cánh, mỗi người bắt đầu mọc ra một đôi cánh thứ hai cùng màu sắc, cùng hình dạng với đôi cánh thứ nhất.

"Phản tổ? Tiên Tử 4 cánh!" Các Thần lại một phen kinh ngạc, Tiên Tử là cách gọi chung các con lai của Tiên, Tiên Tử không có khả năng trùng sinh nên hầu hết đều chỉ có 2 cánh, trường hợp mọc ra đôi cánh thứ hai được xem là tình huống phản tổ vô cùng hy hữu, tỷ lệ xảy ra còn hiếm hơn trường hợp con người có đuôi gấp ngàn lần. Nhưng lần này có đến 2 Tiên Tử sinh ra bốn cánh, điều này cho thấy sức mạnh di truyền khủng khiếp từ chiếc cánh đen.

Mọc ra đôi cánh mới cũng khiến linh hồn của Dương và Hoài Bão trở nên mạnh mẽ vượt bậc, nhất là Dương, linh hồn của hắn giờ lại càng dồi dào linh lực.

Nhìn thấy Dương và Hoài Bão lại phát triển vượt bậc, Sùng Hạo nghiến chặt răng, trước đó vừa thua trận, không được thể hiện, giờ lại bị vượt mặt, hắn có cảm giác mình đã trở thành kiếp con ghẻ.

Về phần Trục Nhật, khi chiếc cánh bị tách ra, hắn bị choáng váng, rơi vào vùng phong ấn do linh hồn Thiên Thư tạo ra, lại bị Tam Phẩm Liên Hoa Tháp lơ lửng trên đầu tỏa ra ánh sáng vàng rực. Năng lực Thanh Tẩy của Tam Phẩm Liên Hoa Tháp phần nào giúp Trục Nhật thanh tỉnh lại, hắn phát hiện con mắt của Thiên cũng bị ngưng trệ sau khi chiếc cánh tách ra, liền đưa tay ra sức móc nó khỏi trán mình.

Lúc Trục Nhật tháo được con mắt ra khỏi trán, linh hồn Thiên Thư điều khiển Dương la lên: "Mau ném nó ra xa!"

Trục Nhật ngơ ngác nhưng vẫn làm theo, hắn ra sức ném con mắt đi thật xa, lúc này linh hồn Thiên Thư và Kiếm Linh cùng điều khiển Dương và Hoài Bão bay theo, nhưng không đến gần con mắt mà giữ một khoảng cách hàng trăm mét, cả hai cùng thủ thế, sắc mặt nghiêm trọng như sắp đối diện với một nguy cơ khủng khiếp.

Mà lúc này Sơn Tinh, Thủy Tinh cùng tất cả các Thần cũng nhìn về phía con mắt, vẻ mặt từ nghi ngờ chuyển sang lo lắng, rồi hoảng sợ.

ẦM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Một tiếng nổ vang vọng đất trời vang lên, toàn bộ lãnh thổ Việt Nam từ đất liền đến biển cả đều rung động trước tiếng nổ. Cùng lúc đó, không gian sụp đổ một mảng lớn, một bàn tay ma quái to như một ngọn đồi thò ra từ hố không gian và chụp lấy con mắt của Thiên.