Chương 367: Trở Về Gia Tộc
Tác giả: Slaydark
Tin tức về cuộc chiến Long Thành như một quả bom bùng nổ trên khắp đất nước, thương vong lên đến hàng triệu người, còn tòa Long Thành tưởng chừng bất khả xâm phạm suốt hơn bốn nghìn năm cuối cùng trở thành lịch sử khiến lòng người không khỏi bàng hoàng.
Ba tháng trôi qua, dư âm cuộc chiến dần dần lắng xuống, người dân Long Thành cũng dần quen cuộc sống mới ở Thiên Đạo Thành, tòa thành do Long Thiên Đạo cùng lực lượng tâm phúc bí mật xây dựng giữa quần đảo Hoàng Sa.
Sau khi biết rõ sự thật và hiểu được sự hi sinh của Long Thiên Đạo, toàn thể nhân dân đều tán thành cái tên Thiên Đạo Thành để tỏ lòng biết ơn sâu sắc, đồng thời kêu gọi Long Thiên Đạo tiếp tục làm thành chủ Thiên Đạo Thành.
Nhưng Long Thiên Đạo nhường lại ngôi vị tộc trưởng Long tộc và cả chức vị thành chủ Thiên Đạo Thành cho Long Ngạo. Với những gì Long Ngạo thể hiện, tuy chưa bằng Dương, nhưng đã quá đủ để Long Ngạo xứng đáng đảm nhận ngôi vị này, ngay cả cựu tộc trưởng và cựu trưởng lão các đời trước còn sống sót sau trận chiến cũng hoàn toàn nhất trí.
Còn một ứng cử viên khác cho vị trí này chính là Dương, nhưng điều này là không cần thiết, vì Dương kế thừa Long Ấn từ tổ tiên Long tộc, tượng trưng cho quyền lực tối cao của toàn thể Long tộc muôn đời, chức tộc trưởng đối với hắn chỉ còn là vẽ rắn thêm chân.
Về dịch bệnh phệ long trùng, nhờ vào cách sử dụng địa long hay còn gọi là giun đất để làm phương thuốc mà Dương chia sẻ, dịch bệnh dần bị khống chế.
Những kẻ chủ mưu gây ra dịch bệnh là Long Tiếp Thiên, Long Mác, Long Mạnh, Long Mộ, ngoài ra còn có Long Hán đều mất tích.
Đại tư tế Long Phẫn sau khi nhận ra sai lầm đã đứng ra nhận tội và tích cực tham gia đẩy lùi dịch bệnh để sửa chữa sai lầm.
Long Ngạo vẫn thường tìm đến Long Phẫn để hỏi thăm tin tức của Long Thư Hồn. Thời điểm Long Ngạo lật đổ Long Tiếp Thiên thất bại, chính Long Phẫn là người âm thầm liên hệ Long Thư Hồn cứu mạng Long Ngạo và đưa hắn đi tìm Long Chúc Lôi ở căn cứ Hắc Đạo. Nhưng sau đó Long Thư Hồn bị kết tội phản bội, Long Thanh Bồn cũng bị kết tội đồng lõa và bị bắt giam, Long Thanh Bồn hiện tại đã được thả ra nhưng còn Long Thư Hồn thì lại không rõ tung tích.
Cũng trong khoảng thời gian này, một con rồng khổng lồ từ đáy biển xuất hiện và bay về phía Thiên Đạo Thành. Con rồng này chính là Long Thành biến thành. Con rồng bay đến Thiên Đạo Thành, cuộn mình thành một vòng bảo vệ bao quanh thành, sau đó đầu rồng tách ra bay về Hà Thành.
Thăng Long bay đi, sóng yên biển lặng, đồng nghĩa với việc Vòng Xoáy đã bị vô hiệu hóa, nhưng không ai thấy Dương xuất hiện.
Siêu gia là một gia tộc có lịch sử lâu đời, có nhân khẩu đông đúc lên đến hàng ngàn người, hầu hết người của gia tộc này đều chung sống trong một chuỗi các hang động khổng lồ sâu dưới lòng đất, trừ những người ưu tú tham gia vào tổ chức Thiên Cơ hùng mạnh và một ít người tham gia vào các tổ chức trên mặt đất để thu thập tin tức.
Chuỗi các hang động của nhà họ Siêu có hẳn một hệ sinh thái riêng biệt với hệ thống ngày đêm nhân tạo, có một rừng cây, một dòng suối và một khu kiến trúc rộng lớn được xây dựng theo kiểu cung đình cổ.
Chính giữa khu kiến trúc này là một tòa đại điện, nơi tổ chức các nghi lễ và là nơi hội họp, bàn bạc xử lý chuyện đại sự của cả gia tộc.
Lúc này, trong đại điện góp mặt những thành viên quan trọng của gia tộc gồm gia chủ Siêu gia Siêu Thống Thanh, là một người đàn ông trông già nua gầy yếu, bên cạnh Siêu Thống Thanh là vợ lão, Siêu Tích Thi, một phụ nữ trẻ tuổi với nhan sắc xinh đẹp và cách ăn mặc quyến rũ, thứ ba là trưởng lão Siêu Tính Dinh, một người có tiếng nói chỉ dưới gia chủ, ngoài ra còn có một số người quyền cao chức trọng của gia tộc.
Lúc này, giữa đại điện có một cô gái xinh đẹp đang quỳ.
Nàng chính là Siêu Tịnh Nghiên, sau khi đến Hắc Đạo theo lời mời của Dương, Tịnh Nghiên ở Hắc Đạo chờ đợi suốt ba tháng nhưng không thấy tin tức của Dương, cũng không tìm được em trai Siêu Ngụ Kiên, vì lo cho cha mẹ chuẩn bị đến hạn trừng phạt nên nàng đành phải tuyệt vọng quay về.
Lúc này gia chủ Siêu Thống Thanh lên tiếng hỏi: "Tịnh Nghiên, có tìm được tin tức của em trai ngươi không?"
Tịnh Nghiên gật đầu đáp: "Đã tìm được chút manh mối, xin gia chủ cho cháu thêm ba tháng, cháu nhất định sẽ..."
Tịnh Nghiên hoàn toàn không có chút manh mối nào về em trai, nói dối là cách duy nhất nàng có thể làm để kéo dài thời gian sống cho cha mẹ mình.
Nhưng lời nói dối của Tịnh Nghiên không thể lừa được bất kì ai, vì tìm Siêu Ngụ Kiên, kẻ cướp đi trấn gia chi bảo, cả Siêu gia đã huy động lực lượng truy tìm nhưng không có chút manh mối nào, nói gì đến một người sức yếu thế cô như Tịnh Nghiên tự đi tìm.
Ngồi bên cạnh gia chủ, gia chủ phu nhân Siêu Tích Thi che miệng khúc khích cười rồi nói: "Tịnh Nghiên, nói dối là xấu lắm biết không?"
Tịnh Nghiên cố giấu sự chán ghét trong lòng dành cho Siêu Tích Thi, nàng và Tích Thi vốn là bạn cùng trang lứa, nhưng Tích Thi luôn lấy lợi thế quyền lực của cha mẹ để sai bạn bè bắt nạt Tịnh Nghiên, sau này Tích Thi trở thành vợ trẻ của gia chủ thì càng thêm hống hách, liên tục chèn ép Tịnh Nghiên.
Lúc này gia chủ lại nói: "Tịnh Nghiên, ngươi phải biết trấn gia chi bảo quan trọng đến mức nào đối với vận mệnh gia tộc. Nếu Ngụ Kiên vẫn nhất quyết không chịu mang về thì ta cũng không còn cách nào khác..."
Nói đến đây, gia chủ ngừng lại, nhưng Tịnh Nghiên biết điều sau cái ngừng lại đó là gì, nàng siết chặt hai tay, toàn thân run rẫy, nỗi tuyệt vọng phá hủy con tim nàng vì biết cha mẹ mình sẽ bị xử tử mà nàng không thể làm gì để cứu vãn.
"Ngày mai, cha và mẹ của Siêu Ngụ Kiên sẽ bị xử tử vì tội dạy con không nghiêm gây hậu quả cực kì nghiêm trọng!" Gia chủ Thống Thanh ra phán quyết.
"Khoan đã!"
Chợt có tiếng nói phát ra làm Tịnh Nghiên chợt dấy lên chút hi vọng, nhưng đó là giọng nói của Tích Thi.
Ngồi bên cạnh Siêu Thống Thanh, Tích Thi nũng nịu nói: "Gia chủ, theo thiếp nghĩ, hay là cho họ thêm một cơ hội đi!"
Lời nói của Tích Thi khiến Tịnh Nghiên ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
"Cơ hội thế nào?" Thống Thanh cưng chìu hỏi cô vợ trẻ.
Tích Thi đáp: "Thay vì xử tử cả hai, ta cho Tịnh Nghiên chọn xử tử một người thôi, người còn lại chờ thêm một thời gian, nếu vẫn không có tin tức của Ngụ Kiên thì xử tử sau vẫn chưa muộn, dù sao thì tìm bảo vật quan trọng hơn!"
Hóa ra cái gọi là cơ hội của Tích Thi chỉ là khiến nỗi đau của Tịnh Nghiên đau đớn hơn và kéo dài hơn.
Nhìn cha mẹ chết đã đủ đau khổ, phải chọn một trong hai người chết thậm chí còn đau khổ hơn.
Trưởng lão Siêu Tính Dinh nghe Siêu Tích Thi nói xong liền gật gù khen hay: "Hay! Một cách hành xử rất nhân văn."
Nghe thế, gia chủ gật gù: "Nếu trưởng lão cũng nói vậy thì được thôi, Tịnh Nghiên, đây là cơ hội của ngươi, hãy chọn một người bị xử tử, người còn lại sẽ được sống thêm một tháng."
Tịnh Nghiên cố kềm nén nước mắt trong tuyệt vọng, rồi nàng rưng rưng nói: "Thưa gia chủ, Tịnh Nghiên xin được chết thay cho cha mẹ."
"Tịnh Nghiên, cha mẹ ngươi có tội vì dạy ra đứa con phản bội gia tộc, còn ngươi có tội gì mà phải chết?" Tích Thi nói, lời nói khiến người ta lầm tưởng ả công tâm và lo lắng cho Tịnh Nghiên, nhưng thực tế là ả muốn Tịnh Nghiên sống để chịu đựng nỗi đau dày vò.
"Tích Thi nói đúng, ngươi không có tội, hãy chọn đi, cha hoặc mẹ ngươi sẽ phải chịu sự trừng phạt." Gia chủ nói.
Tịnh Nghiên hoàn toàn suy sụp, nàng không biết phải làm gì, không biết phải nói gì, chỉ còn biết quỳ như một bức tượng, trong lòng cầu nguyện có một phép màu xuất hiện và cứu cha mẹ nàng đi...
Binh!
Ngay khi Tịnh Nghiên cầu nguyện phép màu xuất hiện, một bóng người từ cửa bay vào nằm sấp ngay bên cạnh nàng.
Không phải phép màu, mà là một tên lính canh cửa.
Rồi Tịnh Nghiên thấy vẻ khác lạ trên mặt gia chủ và những người khác, nàng liền quay đầu nhìn ra cửa.
Một bóng người đang bước vào.
Là hắn, hơn một năm qua đi, cơ thể hắn đã cao lớn hơn nhưng gương mặt thì chẳng mấy thay đổi, Siêu Ngụ Kiên, em trai ruột của nàng, kẻ lấy đi trấn gia chi bảo.
Mà lúc này, gia chủ và những người khác vô cùng ngạc nhiên, Siêu Ngụ Kiên toát ra khí chất khác hẳn với một năm trước, khi đó, hắn chỉ là một Linh Tá cấp thấp, vậy mà giờ đây đã đạt đến Linh Vương cấp cao.
"Chẳng lẽ là giả mạo?" Tất cả cùng toát lên một suy nghĩ.
Nhưng khi Ngụ Kiên phất tay lấy ra một bức tượng đá hình rắn thì nghi vấn liền tiêu tan.
Đó là trấn gia chi bảo của nhà họ Siêu, tượng Xà Thần, thứ bị Ngụ Kiên trộm đi.
"Thả cha mẹ vợ... í nhầm, thả cha mẹ ta ra!" Ngụ Kiên trầm giọng nói.