Chương 363: Hùng Vương Bảng Hạng Mười Một

Chương 363: Hùng Vương Bảng Hạng Mười Một

Tác giả: Slaydark

Dương đứng trên đài hoa băng hỏa, dáng vẻ hắn nhẹ nhàng bình thản nhưng cả Long Thành đều nhìn hắn bằng ánh mắt khiếp sợ.

Hắn vẫn là Dương, vẫn nhận thức được những gì mình đang làm, chỉ là hắn không biết tại sao khi bọn Sùng Hạo thấy hắn lại lập tức lao vào tấn công điên cuồng như vậy.

Dương không biết bản thân mình có gì thay đổi, thậm chí không biết giữa trán mình mọc ra một con mắt thứ ba, hắn chỉ biết sau khi nắm được khả năng điều khiển nhiệt của linh hồn thì hắn liền bị Vòng Xoáy trồi lên nuốt chửng, trong vòng xoáy, hắn luân phiên phóng ra Huyết Ảnh Yêu Hỏa và Ảo Liên Huyền Hậu để trung hòa Vòng Xoáy được một lúc thì chợt hôn mê, sau đó hắn mơ một giấc mơ kì lạ rồi tỉnh dậy và thấy hư ảnh của một con bạch long lao về phía mình.

Dương nghĩ hư ảnh kia là Long Ảnh của một cao thủ Long tộc hệ phong nào đó nên ra tay hủy diệt, nhưng sau đó thì bọn Sùng Hạo lần lượt lao vào khiến Dương không thể không ra tay tự vệ.

Nhưng Dương không biết rằng con mắt thứ ba trên trán hắn lại khiến cho bọn Sùng Hạo cảm giác một nguy cơ sinh tử. Hoặc là phản kháng, hoặc là chết, nên theo bản năng, bọn hắn bộc phát toàn lực và lao vào tấn công Dương.

Dương cũng không biết nguy cơ sinh tử mà bọn Sùng Hạo cảm nhận được là có thật và vô cùng khủng khiếp, nếu không có Minh Châu trong linh hồn Dương ngăn cản thì ngay khi con mắt thứ ba mở ra cũng là lúc Dương ra tay giết sạch toàn bộ sinh mạng có mặt tại Long Thành lúc này.

Nhưng tại sao Dương phải làm vậy?

Vì con mắt thứ ba trên trán Dương, con mắt trái của Thiên, không giống trái tim của Thiên mà Dương từng tiếp xúc trong Địa Tâm Cảnh, con mắt trái của Thiên không mang ý chí của Thiên mà mang theo ý chí của riêng nó, ý chí sinh tồn. Con mắt cũng tổn thương nặng nề sau đường kiếm Diệt Thế, nó rơi vào Vòng Xoáy và dựa vào linh lực của Vòng Xoáy để tồn tại một cách âm thầm vất vưởng suốt nhiều nghìn năm.

Cho đến tận khi Dương trung hòa Vòng Xoáy thì con mắt của Thiên mới tìm được hy vọng và xâm nhập vào cơ thể Dương.

Điều tiếp theo nó làm sẽ là hấp thu linh hồn của toàn bộ Long Thành để khôi phục sức mạnh.

Không may cho nó, bên trong Dương còn có Minh Châu.

Lúc này Minh Châu đã khiến Dương chuyển sang dạng Thiên Long, phát huy ra toàn bộ khả năng vốn có để có thể chống lại ý chí từ con mắt.

Lúc này, trên Hắc Dương Hạm đã chật ních người, những người này là dân cư Long Thành được bọn Phúc Pháp đưa lên để chuẩn bị di tản.

Bọn Phúc Pháp, Vu Sinh, Từ Trần, Vô Thường, Vô Tâm đứng nhìn về phía Dương với ánh mắt lo lắng, nhưng bọn hắn hiện tại còn không thể đến gần Dương, chỉ có Diễm My có thể Tiên hóa và vỗ cánh bay về phía Dương.

Vô Thiên Bạch đứng trên mũi tàu nhìn về phía Dương. Là một trong những người tự xưng là con của Vô Thiên, hơn ai hết, Vô Thiên Bạch biết rõ sự nguy hiểm của con mắt kia, nhưng hiện tại hắn chưa thể nhúng tay, một phần vì luật lệ của Thần, một phần vì sự an nguy của Dương, nếu để các Thần nhúng tay thì Dương sẽ lành ít dữ nhiều.

Dương thì vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra, nhưng chợt hắn thấy một bóng hình xinh đẹp đang trèo lên đống tòa nhà đổ nát một cách khá khó khăn. Tử Yên. Cấp bậc nàng rất thấp nên không có khả năng bay nhảy linh hoạt như Linh Vương, Linh Đế.

Tử Yên trèo lên được một nơi khá cao, nàng đứng lên, gương mặt xinh đẹp nhễ nhại mồ hôi và bụi bẩn, nàng hướng về phía Dương và gọi to: "Mau gỡ con mắt đó ra!"

Vừa gọi, Tử Yên vừa chỉ tay vào trán mình để nhắc Dương về con mắt thứ ba trên trán hắn.

Lúc này Dương mới sờ lên trán mình và chửi thề: "Đệt mẹ! Thành Dương Tiễn lúc nào không hay!"

"Nhưng mà tại sao phải gỡ xuống?" Dương sực hỏi, hắn chợt nhận ra nhờ có con mắt này mà sức mạnh của hắn đạt được một tầm cao vượt trội, dễ dàng hạ gục Độc Hành.

Thấy Dương lưỡng lự, Tử Yên vội giục: "Mau gỡ xuống!"

Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tử Yên đang toát lên vẻ quan tâm lo lắng, Dương thầm cảm động, nhưng trong lòng lại chợt nghĩ: "Không được! Không thể dại gái như thế! Mình đâu phải mấy thằng nhân vật truyện sex! Phải quyết đoán lên!"

Thấy Dương buông tay xuống, đôi mắt long lanh của Tử Yên đã rưng rưng lệ.

Nhìn thấy đôi mắt buồn rưng lệ, Dương lập tức chứng tỏ sự quyết đoán, hắn giơ tay lên ra sức móc con mắt khỏi trán mình.

Dại gái thì sao? Ngu ngốc thì sao? Yếu đuối thì sao? Hắn vốn là vậy mà! Ai không thích hắn thì kệ họ, chỉ cần gái thích hắn là được!

Thật ra là sự chân thành của Tử Yên đã chạm vào trái tim Dương và khiến cho hắn bừng tỉnh. Con mắt cho hắn sức mạnh khủng khiếp đấy, nhưng cái giá phải trả liệu có rẻ?

Không! Bằng kinh nghiệm ăn hành thay cơm, Dương hiểu rõ điều này hơn ai hết.

Nhưng lấy con mắt cũng không dễ dàng gì, khi Dương chạm tay vào con mắt không có chút cảm giác đau nào nhưng lại có một tác động vô hình khiến Dương phải ngừng lại.

Ý chí của con mắt đang chống lại ý chí của Dương.

Dương cố bấu ngón tay vào con mắt, nhưng càng cố thì lại càng muốn buông tay.

Cho đến khi Diễm My vỗ cánh bay đến, nàng xinh đẹp tuyệt trần với đôi cánh rực rỡ trên lưng.

Nhận thấy Dương đang cố gắng móc con mắt thứ ba trên trán mình ra, Diễm My liền phất tay thực hiện một linh thuật.

Lập tức, Dương có cảm giác hưng phấn hơn hẳn, cả ý chí lẫn tinh thần của hắn đều tăng lên và dần lấn lướt ý chí đang suy yếu của con mắt.

Những gì ảnh hưởng đến tinh thần và ý chí của con người nhất? Một trong số đó là dục vọng. Linh thuật hệ sắc dục mà Diễm My thực hiện đã kích thích ý chí của Dương, đồng thời còn cộng hưởng với thuộc tính sắc dục đang ẩn trong Dương và đẩy mạnh hiệu quả lên gấp nhiều lần.

Dương bấu sâu vào trán mình, cắn răng chịu đựng đau đớn để kéo con mắt lì lợm ra khỏi trán.

Khi con mắt bị móc ra, cả người Dương tê dại như hóa đá, con mắt vuột khỏi tay hắn và rơi xuống...

Trong khoảnh khắc đó, Đoạn Tuyệt và Trịnh Thiên Minh đồng loạt lao đến hòng chiếm lấy con mắt.

ẦM!

Ô Long Đao của Đoạn Tuyệt va chạm vào thanh kiếm gỗ mang bùa của Trịnh Thiên Minh và bùng nổ mãnh liệt khiến cả hai cùng bật ngược ra, con mắt tiếp tục rơi xuống.

Thâu Thiên lập tức xuất hiện và ngoạm lấy con mắt vào mồm, nó dùng hàm răng sắc nhọn và toàn bộ sức lực để cố cắn nát con mắt bằng mọi giá nhưng vô vọng.

Cực Hạn Chúa Tể Trịnh Phá Tư lao về phía Thâu Thiên nhưng bị Vô Địch kịp thời ngăn cản.

Cắn một hồi, Thâu Thiên đuối sức trở lại hình dạng con lợn béo ú, nó rơi xuống đất nằm ngửa thở khò khè vì mệt.

Con mắt rơi ra.

Bị một người bò đến nhặt lấy.

Người này thân tàn ma dại, trang phục rách nát và nhuốm máu, da thịt bị xé toang, xương gãy nát nhiều đoạn. Long Tiếp Thiên.

Nắm lấy con mắt của Thiên trong tay, Long Tiếp Thiên vốn đã tuyệt vọng giờ chợt như bừng lên sức sống, ai cũng có thể đoán được rằng sức mạnh kinh khủng mà Dương đột nhiên bộc phát ra là đến từ con mắt này, và giờ sức mạnh đó giờ lại rơi vào tay hắn mà không tốn chút công sức nào, rõ ràng, đây là số phận!

Long Tiếp Thiên gượng đứng dậy, hắn giơ con mắt lên như giơ một chiếc cúp vô địch, với sức mạnh từ con mắt này, hắn sẽ thống trị...

Xoẹt!

Một âm thanh xé gió vụt qua, Long Tiếp Thiên nhìn thấy cánh tay đang cầm con mắt của mình đứt phăng và rơi xuống.

Bị một người lướt đến chụp lấy, người này khoác mũ trùm che kín mặt, tay cầm một chiếc rìu to lớn hơn cả bản thân hắn, siêu cấp thánh bảo Thạch Sanh Phủ.

Mà khi nhìn thấy kẻ này xuất hiện, cả Đoạn Tuyệt lẫn Trịnh Thiên Minh đều cùng nheo mắt lại.

Kẻ cầm rìu này đối với hai người bọn hắn không hề xa lạ, trong Hùng Vương Bảng, người ta thường nhắc đến năm chữ Nhất và một chữ Cửu mà quên rằng còn có một chữ Vô.

Chữ Vô kia mờ nhạt nhưng cực kì thần bí, thần bí đến mức không thể đánh giá sức mạnh và thứ hạng thật sự của hắn, cho nên người ta tạm xếp hắn vào hạng thứ mười một, dường như hắn không có danh hiệu, hoặc tên của hắn chính là danh hiệu: Vô Tà.

Hùng Vương Bảng hạng mười một, Tu Vô Tà.