Chương 354: Tề Tựu
Tác giả: Slaydark
Khi hai Chúa Tể hùng mạnh lao vào nhau, cả Long Thành rung chuyển vì chấn động họ tạo ra hòa cùng chấn động từ cả chiến trường, nơi hai người chiến đấu, dư chấn tỏa ra đủ khiến bất cứ ai đến gần bị đánh văng ra, thậm chí là nổ tan xác nếu không kịp phòng ngự hoặc phòng ngự quá yếu.
Trước cuộc chiến thảm khốc, người dân Long Thành cùng đưa mắt dõi theo và thầm cầu nguyện cho thảm họa sớm qua đi và cũng cầu nguyện cho những chiến binh đã ngã xuống.
Cũng có những người từ nơi khác đến...
Ví dụ như một người đội mũ trùm đầu che kín mặt, lưng đeo một chiếc rìu to lớn vượt quá thể hình khá bình thường của hắn. Hắn ngồi trên một tòa nhà cao tầng, lặng lẽ theo dõi diễn biến tại quảng trường Long Mẫu, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía con tàu Hắc Dương Hạm, hắn có vẻ chú ý đến hai tên thanh niên trẻ tuổi đang đứng tỏ ra oai phong trên mũi tàu.
Tại một vị trí khác, một nhóm ba người cũng đang dõi theo chiến trường, một người đàn ông mang mặt nạ, một người phụ nữ quyến rũ tuyệt trần và giữa họ là một người đàn ông ngồi trên chiếc ngai làm từ đầu lâu.
"Long Thành tàn rồi! Đây là cơ hội vàng cho Quỷ chủ, một mũi tên trúng hai đích." Người phụ nữ cười nụ cười vô cùng xinh đẹp nói.
Người đàn ông trên ngai đang ngồi chống cằm nghe thế liền hỏi: "Ý ngươi là sao?"
Người phụ nữ đáp: "Quỷ chủ phải rõ hơn ai hết chứ nhỉ? Ý của Mị Như đương nhiên là vấn đề báo thù và cướp lấy Thăng Long."
Quỷ chủ Hận Thiên lắc đầu: "Thăng Long thì quên đi, không được chọn, có lấy cũng không giúp ích gì nhiều. Còn báo thù ư? Không còn hứng thú."
"Thật sao? Long tộc đã hại cha con ngài nhà tan cửa nát, ngài thật sự không hứng thú trả thù?"
Quỷ chủ gật đầu: "Ta chỉ đến xem, không hứng thú báo thù, nếu muốn báo thù thì để con ta làm là đủ."
"À phải rồi, quên mất thiếu chủ cũng đang ở đây..."
Trong lúc Quỷ chủ Hận Thiên và Mị Như trò chuyện, kẻ mang mặt nạ thì lại nhìn về hướng khác.
"Thạch Sanh Phủ, cứ nhìn thấy chiếc rìu đó là lại sôi máu, hừ!" Gã đàn ông mang mặt nạ quạu quọ lầm bầm.
Chiến tranh, chỉ những ai trực tiếp chứng kiến mới hiểu rõ sự khốc liệt, đau đớn và tàn nhẫn đến tột cùng. Dương chết lặng đứng giữa quảng trường, âm thanh thảm khốc dồn dập ập vào tai, mùi tanh của máu xông vào mũi, người người xông lên, người người ngã xuống.
Dương nhìn Diễm và thấy nàng cũng nhìn mình, hắn hé môi muốn bảo nàng đi cùng hắn, nhưng nói không nên lời.
Diễm cũng như Dương, không biết nói gì, trong đầu nàng là một mớ ngổn ngang, biết rõ đó là con mình nhưng không có một chút cảm xúc nào, muốn bảo Dương rời đi nhưng lại không biết nói như thế nào để hắn không buồn.
Im lặng.
Rồi với đôi mắt ngổn ngang cảm xúc, Diễm nói với Dương: "Hãy đi đi, tránh xa nơi nguy hiểm này, nếu hôm nay ta còn sống, ta nhất định sẽ đi tìm con, mong con tha thứ cho người mẹ này."
Nói xong, nàng quay đi, lao vào cuộc chiến đẫm máu.
Sau khi Diễm đi, Long Phẫn tiến về phía Dương, nhưng trái với lo lắng của Dương, lão không có ý định ra tay với Dương mà nói: "Nếu cháu nội ta không chết từ trong bụng mẹ thì nó cũng bằng tuổi cháu, đáng tiếc... Chỉ vì sự bảo thủ bao đời của Long tộc, Long Tiếp Thiên đã hại chết con trai ruột của nó, còn Long Thiên Đạo thì vứt bỏ một đứa cháu ngoại tuyệt thế."
Sau đó, nhìn cánh tay bị Lam Ngân Thần Lôi phá nát của mình, Long Phẫn đi qua Dương.
"Xin lỗi vì trước đó đã ra tay với cháu, ta chỉ muốn đánh ngất để ngăn cháu giết chết đứa con trai duy nhất của ta."
Để lại cho Dương một lời xin lỗi, Long Phẫn bay về phía chiến trường khốc liệt để tham gia hỗ trợ cho Long Thiên Đạo đang yếu thế trước Lý Đại Hùng.
Dương đứng đó, cảm giác trống rỗng, hắn tự hỏi có phải mình nên đi rồi không, hắn đâu liên quan gì đến cuộc chiến này, Long tộc cũng đâu ai xem hắn là người nhà...
Chợt có một bàn tay nắm lấy tay hắn.
Bàn tay này mềm mại, nhưng lạnh, rất lạnh, nhưng lại chất chứa dịu dàng.
Dương nhìn Long Chúc Băng, trông nàng đã trưởng thành và xinh đẹp hơn xưa, nhan sắc đã không thua gì Long Chúc Diễm, khác biệt ở chỗ nét đẹp của nàng là nét đẹp lạnh giá.
Nhưng Dương lại thấy ấm lòng.
Phải rồi, Dương không và không muốn liên quan đến trận chiến này, nhưng trong trận chiến này có những người hắn cần phải bảo vệ.
Chính lúc này, trong lòng Dương đưa ra lựa chọn.
Cũng chính lúc này, một Linh Đế dưới trướng Long Tiếp Thiên thấy Dương không đề phòng nên định lao đến ám sát hòng lập công.
Nhưng khi kẻ này lướt đến, một con hỏa long tuyệt đẹp cũng lao đến ngoạm lấy kẻ này phun về phía chiến trường. Long Chúc Diễm cũng xuất hiện bên cạnh hỏa long, tuy nàng tham gia chiến đấu với Linh Đế phe địch nhưng vẫn luôn để mắt đến Dương và Băng.
Ngay sau đó lại có ba người lướt đến, là Long Chúc Lôi, Long Chúc Phong và Long Ngạo, cả ba có vẻ bị thương không nhẹ nhưng cũng không quá nghiêm trọng, khi đang chiến đấu thì Long Mác rút lui về hỗ trợ Long Tiếp Thiên nên cả ba cũng đi theo.
Nhóm người bọn Dương tụ tập khiến nhiều người không thể không chú ý đến, bốn đứa con của tộc trưởng Long Thiên đạo cùng với hai đứa cháu của lão lần đầu tiên cùng tề tựu một nơi.
Cảm giác được tình thân trong mỗi người đang sát cánh cùng mình, Dương không khỏi mỉm cười, hắn cất bước đi về phía Long Cung đồng thời cất tiếng nói: "Theo ta, ta có cách cứu Long Thành, nhưng cần mọi người trợ giúp!"
Nhìn theo bóng lưng Dương, Long Chúc Lôi không khỏi nhớ lại hình ảnh vài năm về trước, cũng tại nơi này, thằng nhóc yếu ớt đã một mình xâm nhập Long Thành và cứu được mẹ hắn chạy đến tận cổng thành.
Còn bây giờ, thằng nhóc này có lẽ thậm chí còn mạnh hơn lão, vậy nên lão tin tưởng hắn, không ngần ngại cất bước đi theo.
Long Chúc Phong, Long Chúc Băng, Long Ngạo cũng có suy nghĩ tương tự Long Chúc Lôi nên cũng bước theo.
Long Chúc Diễm vẫn luôn hoang mang về người con mà mình không thể nhớ, nhưng nhìn Dương đã rất suy yếu, nàng quyết định đi theo để trợ giúp và cũng để bảo vệ con mình.
Với sự hộ tống của bốn vị Long Đế, Dương dễ dàng tiến thẳng vào Long Cung.
Long Tiếp Thiên đang hăng hái chiến đấu, thỉnh thoảng lại hô vang những khẩu hiệu kích thích sĩ khí hòng tạo dựng danh vọng, khi thấy bọn Dương đã tiến vào Long Cung, gã liền hướng về phía Long Thiên Đạo gào to: "Tộc trưởng Long Thiên Đạo! Ngài xem, giữa lúc Long Thành dầu sôi lửa bỏng, bốn người con của ngài đã rời bỏ Long Thành cùng với người cháu nội trốn cách ly và tên cháu ngoại máu lai của ngài lại dẫn nhau đến Long Cung, họ muốn nhân lúc cháy nhà vơ vét tài sản hay sao?"
Tiếng gào của Long Tiếp Thiên không chỉ cho Long Thiên Đạo nghe mà cả chiến trường đều nghe.
"Khốn khiếp! Huyết thống hoàng tộc của Long tộc là thế sao? Cả hai thế hệ cùng nhau đi hôi của!" Một người thuộc phe Long Tiếp Thiên tỏ ra phẫn nộ quát.
"Lúc dịch bệnh hoành hành thì chẳng thấy ai trong số chúng, lúc Long Thành bị chiếm thì chúng xuất hiện để vơ vét tài sản của Long Cung, thật ghê tởm, chúng không xứng với vai trò hoàng tộc!" Một người khác hùa theo.
"Đấy là chưa nói đến chuyện đại công chúa sinh ra một thằng máu lai! Huyết thống Long tộc bị chính hoàng tộc vấy bẩn!"
"Sau trận chiến hôm nay, ta muốn hoàng tộc đổi chủ! Ta thấy Long Tiếp Thiên mới xứng là dòng giống chính thống của Long tộc."
"Long Tiếp Thiên! Long Tiếp Thiên! Long Tiếp Thiên!"
Lũ thuộc hạ của Long Tiếp Thiên dùng lời lẽ kích động cả Long thành, rất nhiều người bị thuyết phục và hô vang ủng hộ Long Tiếp Thiên.
Đây là điều Long Tiếp Thiên mong muốn, chỉ khi có được sự công nhận của toàn tộc thì hắn mới có thể ngồi vững trên ngai vàng.
Trong khi trận chiến đang diễn ra khốc liệt, tại điện thờ Long Thần, Long Ẩn đang ngồi xổm trên xích đu vọc chiếc điện thoại Quả Chuối mà hắn mua được bằng tiền thờ cúng.
Một vết nứt đột nhiên hiện ra giữa không gian bên cạnh Long Ẩn, một kẻ từ tốn bước ra, kẻ này mặc trang phục kiểu cổ, trên trán dán một lá bùa che gần hết khuôn mặt, một tên cương thi.
Sau khi ra khỏi vết nứt không gian, cương thi đứng như tượng đá, vô cảm lên tiếng nói: "Tội lỗi do mình gây ra giờ phải để con cháu gánh mà bản thân mình không dám làm gì, một cảm giác quá ư là khó chịu và nhục nhã!"
Long Ẩn tựa như không nghe thấy, tên cương thi tiếp tục nói: "Ngày xưa đi cướp Thăng Long ngươi hùng hổ lắm mà, oai phong lắm mà, đến nỗi người ta phải gọi ngươi là hung thần. Nhưng giờ thì sao? Trở thành Thần rồi thì lại nhát cáy hả? Vì dăm ba cái điều luật mà phải trốn chui trốn nhũi."
Long Ẩn hơi nhướng mày nhìn cương thi một cái rồi nói: "Được rồi, đem cương thi của ngươi về đi Cao Biền! Ngươi muốn khích ta phạm luật để gây ra Thần chiến hay là muốn làm ta khó chịu để báo thù? Khi xưa ta cướp lấy Thăng Long vô tình làm hỏng âm mưu của ngươi phải không? Vô ích thôi, ta nghĩ ta không cần ra tay đâu."
"Ngươi lấy gì mà tự tin vậy?" Tên cương thi hỏi.
"Mệt quá hỏi hoài! Coi chừng ta điên lên bất chấp luật lệ giết sạch cái Thiên Cơ của ngươi!" Long Ẩn vẫn dán mắt vào điện thoại mà nói.
Tên cương thi không có biểu cảm, chỉ im lặng rời đi.
Thật ra Long Ẩn vẫn luôn theo dõi diễn biến tại Long Thành và thấy cảnh Dương dẫn theo bọn Long Chúc Lôi đi vào Long Cung.
"Có lẽ luân hồi sẽ nở..." Long Ẩn khẽ thì thầm.