Chương 348: Kế Hoạch Đột Nhập

Chương 348: Kế Hoạch Đột Nhập

Tác giả: Slaydark

Long thành tĩnh lặng tựa như ngủ say dưới đáy biển thăm thẳm, không còn cảnh phồn hoa náo nhiệt của một trong những đô thị lớn nhất nước, chỉ còn những con đường vắng vẻ, những tòa nhà đóng kín cửa, những khu phố bị dựng rào phong tỏa.

Khắp các nơi ngoài sự vắng lặng ra thì chỉ có thêm những băng rôn, biểu ngữ với nội dung kêu gọi người dân tích cực sản xuất linh tinh để đóng góp cho Long cung nhằm mục đích nghiên cứu tìm cách giải quyết tận gốc phệ long trùng.

Cứ mỗi ngày một lần, một nhóm người từ Long cung lại tỏa ra đi khắp từng nhà thu gom linh tinh, cứ thế, mỗi ngày lại có một lượng linh tinh khổng lồ tập trung về Long cung dựa trên danh nghĩa phục vụ cho mục đích nghiên cứu, được quản lý bởi tộc trưởng tạm quyền, Long Tiếp Thiên.

Nói về Long Tiếp Thiên, người này là con trai của đại tư tế Long Phẫn, vốn là một thành viên của Tế Đàn, nơi tổ chức các nghi lễ và nghi thức truyền thống của Long tộc nói riêng và Long thành nói chung.

Cho đến khi dịch bệnh phệ long trùng bùng phát, Long Tiếp Thiên đã đứng ra chỉ trích tộc trưởng đương nhiệm Long Thiên Đạo và trưởng lão hội vì phản ứng chậm chạp yếu kém khiến dịch bệnh bùng phát.

Bằng tài năng đức độ của bản thân cùng sự trợ giúp của những thuộc hạ trung thành, Long Tiếp Thiên đã thuyết phục tộc trưởng và các trưởng lão tạm nhường quyền hành cho người có năng lực giải quyết dịch bệnh.

Từ đây, Long Tiếp Thiên tạm nắm quyền, dịch bệnh bắt đầu được kiểm soát, tuy chưa có cách chữa khỏi nhưng cũng không còn lây lan trước những biện pháp phong tỏa quyết liệt.

Với những gì đang làm được, Long Tiếp Thiên nhanh chóng chinh phục trái tim của người dân, nói chẳng ngoa, hiện tại trong lòng một số người thì Long Tiếp Thiên mới xứng đáng là tộc trưởng kế nhiệm, khác xa so với tên thiếu tộc trưởng Long Ngạo vì sợ dịch mà bỏ trốn.

Nhưng trong lòng một số người khác thì vẫn bảo thủ cho rằng Long Ngạo mới xứng đáng là tộc trưởng tương lai, vì Long Ngạo sở hữu huyết thống dòng chình thuần túy cộng với Long thể Hoàng Gia nghìn năm có một, và cái tin Long Ngạo bỏ trốn với họ hoặc là một âm mưu hãm hại, hoặc là vì Long Ngạo chưa kịp trưởng thành, hoàn toàn có thể thông cảm.

Mà số người bảo thủ lại đông hơn số người ủng hộ cải cách, nên Long Tiếp Thiên cần phải tìm cách khiến cho phe bảo thủ phải công nhận mình.

Long Ngạo có gì? Huyết thống dòng chính và Long thể Hoàng Gia.

Long Tiếp Thiên không có hai điều đó, cũng không cách nào đạt được, nhưng ngoài Long Ngạo, đương thời còn một người khác sở hữu cả hai!

Long Chúc Diễm.

Phải, Long Tiếp Thiên không thể, nhưng nếu Long Chúc Diễm sinh cho hắn một đứa con thì sao? Dù đứa con này không mang long thể Hoàng Gia, nhưng nó vẫn có huyết thống dòng chính, cộng thêm công lao cứu cả Long thành của người cha vĩ đại Long Tiếp Thiên, lại lợi dụng lượng linh tinh dồi dào biến con trai hắn thành thiên tài đệ nhất thiên hạ, con trai hắn còn không xứng làm tộc trưởng sao?

Kể từ đó, Long Tiếp Thiên hắn trở thành bá chủ sau màn, âm thầm điều khiển cả Long thành, khống chế lượng linh tinh dồi dào vô tận, quyền lực và sức mạnh đều vô địch, còn ai có thể uy hiếp hắn?

Long Ngạo? Long Chúc Lôi, Long Chúc Phong, Long Chúc Băng? Võ Phi Dương? Sùng Hạo?

Cả lũ này trừ Sùng Hạo ra, còn lại đều sẽ tự nộp mạng vì muốn cứu Long Chúc Diễm. Còn Sùng Hạo cũng sẽ nộp mạng khi vướng vào cái bẫy mà Long Tiếp Thiên hắn sớm giăng ra cho Hà thành.

Long Tiếp Thiên hắn sẽ không bao giờ để lại hậu họa, hắn sợ nhất là hậu họa, hắn vẫn luôn nhớ rõ tai nạn lớn nhất đời mình, đó là khi hắn được cử xuống Thế Giới Ngầm để học hỏi.

Tại Thế Giới Ngầm, Long Tiếp Thiên hắn ve vãn một cô gái xinh đẹp, vốn chỉ muốn vui chơi qua đường cho bấy bá rồi thôi, nào ngờ cô ả mang thai, thứ con lai người không ra người, rồng không ra rồng làm sao Long Tiếp Thiên hắn công nhận, sẽ làm ảnh hưởng đến danh giá của hắn, hắn ép cô ả phá thai, cô ả không chịu, hắn muốn giết ả, nhưng có ai ngờ, cô ả lại là con gái của ông trùm Thế Giới Ngầm!

Ông trùm biết tin và truy sát gã, nhưng cô ả ngu ngốc kia lại xông ra chết thay cho gã, thậm chí còn cầu xin ông trùm kia buông tha cho gã, xem như đó là tâm nguyện cuối cùng của ả...

Hú hồn, nhờ con ả ngu ngốc đó mà Long Tiếp Thiên hắn sống, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, chơi qua biết bao nhiêu cô nàng khác tuy xinh đẹp kém ả một ít nhưng kĩ năng giường chiếu thì hơn hẳn, tất nhiên từ đó gã cũng không bao giờ làm ai có thai, vì phòng ngừa hậu họa, cũng vì những con hàng đó không xứng. Mang thai cho hắn phải tầm Long Chúc Diễm, Long Chúc Băng, tất nhiên sinh cho hắn được đứa con trai ra trò là được, sau đó làm hắn vui vẻ thì ban thưởng cho, làm hắn không vui thì đáng vứt đi như thứ đồ cũ vô dụng, dù sao với tài năng và công lao to lớn thì hắn xứng đáng được làm bất cứ gì hắn thích.

Giữa chính điện nguy nga lộng lẫy của Long cung, Long Tiếp Thiên chiễm chệ ngự trên ngai vàng, hắn khoác trên mình một bộ long bào làm tỏa ra khí thế uy nghiêm như một bậc đế vương chân chính.

Từ cửa vào, một người phụ nữ nhan sắc tuyệt trần bước vào chính điện với nét mặt lạnh lùng.

Thấy người phụ nữ xinh đẹp bước vào, Long Tiếp Thiên bật dậy khỏi ngai vàng, xởi lởi tiến về phía nàng và nói: "Hâm mộ Long thành đệ nhất mỹ nhân Long Chúc Diễm từ lâu, đến nay mới có dịp gặp mặt, thật sự nàng còn đẹp hơn cả lời đồn."

"Cha ta đâu?" Long Chúc Diễm chỉ lạnh lùng hỏi.

"Yên tâm, yên tâm! Tộc trưởng vẫn ổn, chỉ là hơi yếu một chút, và còn đang tự trách vì đã để cho đại dịch bùng phát. Nhưng nàng đừng lo, tộc trưởng đã hoàn toàn tin tưởng giao trách nhiệm giải cứu Long thành cho ta gánh vác, và ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo."

Long Chúc Diễm nghiến răng kềm chế mong muốn tung cước đá vỡ mồm Long Tiếp Thiên.

Cảm nhận được Diễm đang cố kềm chế, Long Tiếp Thiên nhếch mép cười, hắn tự tin bản thân mạnh hơn nàng. Long Tiếp Thiên tiếp tục nói: "Nàng bình tĩnh, tộc trưởng nhiễm bệnh nên đang bị cách ly, nhưng ngài có một mong ước tha thiết chính là muốn đem nàng gả cho một người xứng đôi vừa lứa, và ta may mắn được tộc trưởng nhìn trúng..."

Nói đoạn, Long Tiếp Thiên thở dài rồi nói tiếp: "Long Ngạo trốn cách ly khiến tộc trưởng rất thất vọng, ngài mong chúng ta sớm sinh ra một long thể Hoàng Gia mới để kế thừa ngôi vị."

Long Chúc Diễm cảm thấy ghê tởm đến cực hạn, nhưng vẫn phải kềm chế vì mục tiêu lớn nhất: Ám sát Long Tiếp Thiên.

Cố giấu cảm xúc, Diễm ra vẻ thản nhiên nói: "Tốt thôi, chuẩn bị hôn lễ đi, càng sớm càng tốt."

"Được! Ngay ngày mai, ta sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng nhất lịch sử!" Long Tiếp Thiên háo hức nói.

Hôm sau, cũng là lúc Dương và Sùng Hạo bị một quái vật khổng lồ nuốt vào bụng.

Trong bụng quái vật, Dương và Sùng Hạo đang ngồi chung trên một chiếc bè gỗ nổi lềnh bềnh trong dạ dày đầy nước của con quái vật.

"Con hải sản này đang lặn sâu xuống, cứ đà này nó sẽ lặn xuống đáy biển, khi đó ta thoát ra và đào đáy biển để tìm kiếm đường hầm bí mật thông xuống lòng đất mà Long Ngạo nhắc đến, sau đó đột nhập vào Long Thành, giả làm một người bị cách ly, tình cờ phát minh ra linh tinh màu lam và được Long cung chú ý..."

Dương ngồi lẩm nhẩm kế hoạch xâm nhập Long cung, tính toán từng đường đi nước bước hòng đột nhập đưa Diễm và Băng an toàn trở ra.

"Tính toán cho lắm, tắm cũng ở truồng!" Sùng Hạo quạo quọ mắng vì cứ nghe Dương lẩm bẩm nhức cả tai.

"Không tính toán chứ mày tính đánh kiểu gì?" Dương nhíu mày hỏi.

"Đụng là đập!" Sùng Hạo đáp.

Dương vỗ trán cái bẹp, trong lòng nghĩ phải sớm tách khỏi con hàng du côn này, đi với nó thì mưu kế gì hỏng bét hết.

"Mà mắc gì mày xuống đánh Long thành?" Dương tò mò hỏi.

Sùng Hạo đáp: "Hà thành muốn tấn công Long thành để báo thù, ta thấy hay nên tham gia."

"Rồi quân đội Hà thành đâu?" Dương trợn mắt hỏi.

Sùng Hạo nhún vai đáp: "Chưa đi, chờ lâu quá nên ta đi trước cho lẹ."

Dương: ???

Trải qua tiếp xúc và tác chiến nhiều lần, Dương biết Sùng Hạo thực tế cực kỳ thông minh và nhạy bén, nhưng Dương nghĩ có lẽ vì cuồng chiến quá nên khi nghe đến đánh lộn là nhìn thằng này hệt như đồ đần.

Lúc này, Sùng Hạo chợt nhíu mày nói: "Hình như con quái này dừng lại."

"Chắc nó nghỉ mệt, hay nó chết đuối rồi?" Dương đảo mắt tự hỏi.

Sùng Hạo chợt đứng dậy, Chấn Thiên thần kiếm hiện ra trên tay, hắn nói: "Thử cách này xem..."

Sau đó Sùng Hạo vung kiếm chém một đường vào bụng quái vật.

Đường kiếm không gây thương tổn nhưng khiến bụng quái vật quặn thắt, nó vùng vẫy giữa biển đen rồi phóng xuống như tên bắn.

Có hiệu quả, Sùng Hạo tiếp tục vung kiếm.

"Nhẹ nhẹ thôi! Tội nghiệp nó mậy!" Dương nhìn Sùng Hạo chém tới tấp mà thấy tội thay cho con quái vật xui xẻo nuốt phải thằng quái thai này vào bụng.

Con quái vật khổng lồ quằn quại lao như tên bắn xuống đáy biển, trong bụng nó, Sùng Hạo vung kiếm tới tấp, còn Dương thì gấp rút hoàn thiện kế hoạch để triển khai ngay khi đáp xuống đáy biển.

Nhưng có một vấn đề, không biết vô tình hay cố ý, những nhát kiếm của Sùng Hạo đang khiến con quái vật lao thẳng xuống hướng Long thành.

Lúc này, khu vực vòng bảo hộ phía ngoài Long thành, quân lính canh gác kinh hô nhìn lên cao, nơi một sinh vật khổng lồ đang điên cuồng lao xuống.

"Đó là... hải quái cấp Đại Đế!"

"Là một trong những hải quái bảo hộ vùng biển quanh Long thành, sao nó lao xuống đây?"

Con quái vật to như một tòa nhà chọc trời điên cuồng lao xuống, cái mồm đầy răng nanh há ra hung tợn.

"Nguy to! Nó lao thẳng xuống đúng khu vực đang tu sửa, cản nó lại kẻo lồng bảo hộ hỏng mất!"

Hàng trăm lính canh lập tức lao đến, nhưng quá trễ, con quái vật với hàng răng nhọn hoắc cắn phập vào mảng lồng bảo vệ đang suy yếu, khiến lồng bảo vệ vỡ một lỗ đủ cho con quái vật lao đầu vào.

Vào trong, không còn áp lực của nước, con quái vật liền há mồm phun ra mọi thứ trong cái bụng cồn cào khó chịu của mình.

Dương còn đang ngồi xổm cúi đầu tính cách hạn chế tiếp xúc với kẻ địch đến mức tối đa...

Bè gỗ theo nước tuôn ra.

Dương ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là hàng trăm cảnh vệ của Long thành.

Sùng Hạo vác Chấn Thiên trên vai, sẵn sàng ứng chiến.

"Cái đệt!" Dương mắng một câu thẫn thờ.

Thấy hai kẻ từ trong bụng thủy quái xuất hiện, lình canh kinh nghi hỏi: "Các ngươi là..."

Dương vội đứng dậy kéo Sùng Hạo lui ra rồi hắng giọng nói: "E hèm! Ta là Lưu Các, trong lúc đi phượt vô tình lạc xuống đây, thiệt hại bao nhiêu các vị cứ tính cho Tân Bảo Xưởng nhé, bảo đảm các vị hài lòng."

Sau đó Dương quay đi, vừa kéo theo Sùng Hạo vừa nói: "Đi nào Lương Diệt, để người ta còn sửa nhà."

Bọn lính gác ngơ ngác một lúc rồi có tên la lên: "Lưu Các cục cức! Ngươi rõ ràng là Võ Phi Dương mà?"

Con thủy quái sau khi bớt khó chịu đã rụt đầu lại và đi khỏi, để lại một lỗ hổng làm nước biển ào ào đổ xuống.

Dương nhíu mày quay lại với vẻ mặt bị xúc phạm: "Này! Đừng có xúc phạm nhau nhá! Lưu Các ta mà giống thằng giòi đó à? Ỷ quân bay đông nên thích nói gì thì nói phải không? Có tin ta hô một tiếng là quân đội của ta cưỡi chiến hạm xông thẳng đến Long thành không?"

ẦM!

Khi Dương vừa nói xong, từ chính cái lỗ hổng mà thủy quái vừa tạo ra, một chiến hạm khổng lồ đâm thẳng vào lồng bảo hộ. Từ trên mũi tàu, một nhóm người khoác áo choàng đen mang biểu tượng Hắc Đạo đang đứng nhìn xuống.

Phan Phúc Pháp, Nguyễn Hoài Bão, Đặng Vô Tâm, Lương Vô Thường, Long Ngạo, Long Chúc Phong, Long Chúc Lôi, Thâu Thiên, Vô Địch, Tử Yên, Độc Hành, Võ Bạch...