Chương 338: Con Người
Tiêu Bổ nằm sấp dưới đất, gương mặt tuấn tú hằn đỏ dấu vết của cán cung.
Yên tĩnh.
Vài giây trôi qua, Tiêu Bổ lặng lẽ đứng dậy, gương mặt hắn tràn đầy vẻ khó hiểu.
"Chẳng qua là ta khinh địch mà thôi!" Cuối cùng Tiêu Bổ không phục nói.
Dương lắc đầu, có lẽ vì luôn phải đối đầu với những kẻ mạnh vượt quá khả năng của mình nên khi đối diện kẻ yếu hơn, Dương cảm thấy chẳng có ý nghĩa. Ăn hành quen rồi, giờ đi buôn hành không còn hứng thú.
"Cút đi, ngươi quá yếu!" Dương lạnh nhạt quay lưng đi.
"Mày dám xem thường tao?" Tiêu Bổ phẫn nộ, hắn, nhị thiếu gia của nhà họ Tiêu hùng mạnh, xưa nay chỉ có hắn xem thường người khác, kẻ yếu hơn thì hắn xem như sâu kiến, kẻ ngang hàng thì hắn xem như bàn đạp, kẻ mạnh hơn thì hắn xem như mục tiêu xếp hàng chờ chinh phục, giờ lại bị một thằng Mặt Đất xem thường, hắn không thể không tức giận.
Kéo căng cung tên nhắm về phía Dương, Tiêu Bổ cay cú nói: "Chẳng qua là mày lớn tuổi hơn tao, cấp cao hơn tao, chứ nếu tao bằng tuổi mày..."
"Bằng tuổi tao?" Dương nhếch môi cười nhạt, sau đó từ dưới chân Dương, một vòng tròn đen tối với hoa văn hình rồng có cánh tỏa ra bao phủ đường kính mười mét, bao lấy cả Tiêu Bổ.
"Đây là... Lãnh Địa!" Tiêu Bổ giật mình, khi vòng tròn bóng tối bao lấy hắn, hắn có một cảm giác suy yếu kì lạ cả về thể chất lẫn linh hồn, cảm giác hồn và xác trở nên rụt rè e dè giống như khi bước vào nhà của người lạ, cũng là cảm giác khi bước vào Lãnh Địa của một Chiến Hoàng.
Trước Tiêu Bổ đang e sợ, Dương lạnh lẽo nói: "Lúc bằng tuổi mày tao phải chiến với Chúa Tể, với Thần, với tàn dư của Tối Thượng! Còn lũ thiên tài chúng mày chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu hơn rồi tự cho mình là thượng đẳng sao? Mày giỏi, mày mạnh, mày đánh kẻ yếu hơn, tao ngu, tao hèn, tao toàn bị kẻ mạnh hơn tao gấp trăm gấp ngàn lần đánh, nên không thèm đánh với mày đâu, cút!"
Những lời Dương nói như cái tát vả vào sự kêu ngạo của Tiêu Bổ, hắn muốn cãi lại, nhưng không có lý lẽ để cãi, hắn muốn bắn tên, nhưng vì ảnh hưởng của Lãnh Địa, hắn không dám bắn, hằn có cảm giác giống như bước vào nhà người khác, nếu hành động dại dột sẽ làm hỏng vỡ đồ của người ta.
Bản thân không làm gì được, Tiêu Bổ tức giận quát lên: "Toàn đội ra tay giết hắn!"
Lập tức, từ khắp xung quanh, trong bụi rặm, trên ngọn cây, sau tàng đá, khắp nơi tỏa ra những luồng linh lực nhắm về phía Dương, một tiểu đội đặc biệt gồm toàn Linh Đế! Nhưng cũng trong lúc này, Dương vẫn bình thản đứng yên.
Cung tên, phi tiêu, dao găm, ná thun, ống thụt... những vũ khí ám sát đồng loạt nhắm vào Dương.
Chợt mặt đất rung chuyển, từ khắp xung quanh, tiếng hét kinh ngạc rồi đau đớn vang lên, lần lượt từng tên sát thủ trọng thương bị ném về phía Tiêu Bổ, nằm thành một đống.
Khi Tiêu Bổ ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên, từ xung quanh, những côn trùng hùng mạnh cùng bước ra cúi chào Dương, chúng là đội quân gốm những âm binh hùng mạnh nhất mà Dương đã bố trí trước khi ẩn nấp trong khối Lục Diện.
Tiêu Bổ ngơ ngác lại càng thêm ngơ ngác, mang theo tiểu đội sát thủ cấp Đế của Tiêu gia, Tiêu Bổ luôn xem người Mặt Đất như sâu kiến, nhưng giờ đây, tiểu đội của hắn bị những con sâu kiến thật sự dọn sạch. Hắn biết Dương có đội quân âm binh, nhưng không hề biết, trong 2 năm qua, dưới sự trợ giúp của Bạch Điệp, Dương đã thu thập được những xác côn trùng mạnh mẽ nhất Địa Tâm Cảnh.
Tiêu Bổ đại bại, nhưng hắn không cam tâm!
"Kị Ưng, giết hắn!" Tiêu Bổ giận dữ ra lệnh, con chim ưng to lớn liền vỗ cánh lao xuống, cơ thể nó dần tan ra hóa thành một luồng gió.
"Đế thú hư hóa!" Dương ngạc nhiên, Đế thú đã hiếm, Đế thú lĩnh ngộ hư hóa càng cực kỳ hiếm và khó thu phục.
"Để đó cho Trẫm!" Lúc này, Thâu Thiên đột nhiên bước ra, nó nói:
"Chắc ngươi đang xem thường Trẫm phải không? Chẳng qua là năm cũ nhiều chuyện xui nên Trẫm tấu hài giải trí, ngươi lại cho rằng Trẫm bựa?"
Thâu Thiên bước tới, lúc này, quanh thân nó tỏa ra những luồng khí u ám: "Chuẩn bị sởn tóc gáy đi hỡi những con hàng ẩm háng!"
Khi Thâu Thiên dứt câu cũng là lúc Kị Ưng lao vào nó, khoảnh khắc đó, một nguồn linh lực khủng khiếp trên người Thâu Thiên bùng nổ khiến Kị Ưng hư hóa phải bật ngược ra đập mình xuống đất. Mà lúc này, ngay vị trí của Thâu Thiên, không còn hình dạng một con lợn con béo ú, thay vào đó là hình dáng một sinh vật to lớn oai hùng, dáng đẹp như ngựa, đầu hung như sói, quanh thân nó tản ra không khí u ám ma mị đến rợn người.
Trước hình dáng oai vệ và khí thế kinh người của Thâu Thiên, toàn bộ âm binh của Dương đồng loạt quỳ xuống cúi đầu, còn Kị Ưng của Tiêu Bổ thì nằm bẹp xuống, gương mặt vô cùng hoảng sợ.
"Khi là trùng, ta là vua của côn trùng, khi là thú, ta là chúa tể muôn thú!" Thâu Thiên ngạo nghễ nói, đôi mắt nó đỏ rực khiến bất cứ ai nhìn vào cũng sinh ra cảm giác sợ hãi.
Rồi Thâu Thiên nhìn sang Dương và nói: "Ngươi! Ngươi nói ngươi bị Chúa Tể, bị Thần đánh, điều đó có gì đáng tự hào? Trong kí ức mơ hồ của ta, có một kẻ giống như ngươi, nhưng khi hắn xuất hiện, Chúa Tể tự giác dọn đường, là Thần phải cúi chào, là Ma phải run sợ, hắn xem thường Thiên Mệnh, cười nhạo Quy Tắc, kẻ ngáng đường hắn chỉ một chữ: Chết!"
"Là chết, chứ không phải là cút!" Thâu Thiên nhấn mạnh.
Ý của Thâu Thiên rất rõ ràng, nó muốn Dương giết Tiêu Bổ chứ không phải đuổi Tiêu Bổ đi.
"Trên đời thật có kẻ như vậy sao?" Dương thầm nghĩ có lẽ đó là điều mà bất cứ người luyện hồn nào cũng mơ đến chứ không riêng gì hắn, nhưng có một điểm Dương không muốn.
"Tại sao phải là chết? Ta muốn hắn cút!" Dương bật lại.
Đôi mắt đỏ rực rợn người của Thâu Thiên nheo lại, quanh thân nó tỏa ra khí thế khiến không khí xao động dữ dội, nó gầm gừ nói: "Yếu đuối, nhu nhược! Kẻ ngáng đường cũng không dám giết, vậy ngươi có thể đi bao xa?"
"Không phải không dám, mà là không muốn!" Dương bước ra đứng đối diện Thâu Thiên, vòng Lãnh Địa dưới chân hắn xoáy tròn phát ra khí thế không hề thua kèm Thâu Thiên, hắn nói tiếp: "Cái gì là yếu đuối, cái gì là nhu nhược? Vì sợ mang tiếng yếu đuối mà phải làm điều mình không muốn? Giết kẻ ngáng đường có thể đi nhanh hơn, nhưng chưa chắc sẽ đi xa hơn!"
"Nhưng con đường ngươi đang đi là Con Đường Đế Vương! Chỉ cần một cú sảy chân, ngươi sẽ thành xác khô cho người khác giẫm đạp! Bốn nghìn năm trước như vậy, hai nghìn năm trước cũng vậy, mỗi lần Con Đường Đế Vương mở ra là Nghĩa Trang Chư Thần lại có thêm nhiều ngôi mộ mới!"
Nghe đến đây, Dương trợn mắt nhìn kỹ lại sinh vật oai vệ trước mặt, hắn thầm hỏi liệu đây có phải là con chó lợn Thâu Thiên trẩu bựa ngu đần không, hay nó giả bộ biến hình xong núp vô lùm cho con này nhảy ra, không những ngầu lòi mà còn nói chuyện sâu sắc vãi chưởng.
Tuy chưa tiêu hóa hết ý nghĩa trong lời nói của Thâu Thiên, nhưng trong lòng Dương sinh ra một cảm giác kì lạ, cảm giác tựa như Thâu Thiên nói những lời này là vì quan tâm đến hắn. Nhưng Dương lắc đầu tự cho là mình tưởng tượng nhiều, hắn và Thâu Thiên thậm chí còn chưa từng nghiêm túc trò chuyện, lấy đâu ra thứ tình cảm gọi là quan tâm?
Thâu Thiên tiếp tục nói: "Muốn đến được cuối đường, ngoài tài năng, trí tuệ, can đảm, ngươi còn phải có đủ sát phạt khiến người sợ, đủ quyền uy khiến người kính, đủ..."
"Đủ rồi!" Dương ngắt lời Thâu Thiên: "Ta không muốn trở nên hoàn hảo đến ảo diệu như vậy, ta chỉ muốn là một con người!"
Thâu Thiên muốn nói tiếp, nhưng lại thôi. Khi biến hình, rất nhiều kí ức vụn vỡ cũng lờ mờ hiện ra trong đầu nó, nó nhớ lại rất nhiều, nó từng thấy qua hai lần Thần Chiến, cũng từng tham gia Diệt Thế chiến, nó nhớ được một kẻ từng xem nó là anh em, nó thấy hình bóng kẻ đó trong Dương, nó muốn sát cánh cùng Dương chiến đấu lần nữa, nhưng để làm được điều đó, nó và Dương phải đi một đoạn đường rất dài, và điểm cuối của Con Đường Đế Vương cũng chỉ là điểm khởi hành của con đường này.
Nhưng chưa bắt đầu, nó đã thất vọng.
"Ta lầm, ngươi không giống hắn!" Thâu Thiên thở dài nói, sau đó nó thu nhỏ lại thành con lợn béo, nằm ngửa ra ngủ khò.
Dương nhìn Thâu Thiên, cũng thở dài, sao đó hắn liếc sang Tiêu Bổ và nói: "Giờ thì cút đi!"
Tiêu Bổ bị Thâu Thiên dọa sợ hết hồn, vội vàng dẫn người chạy đi, chạy một quãng mới dám quát lại: "Chờ đó, tao về tao méc má tao!"
Dương quay lại thu Thâu Thiên vào nhẫn, nhận thấy Tịnh Nghiên cứ nhìn mình lom lom, hắn hỏi: "Mặt ta chảy máu hả?"
Tịnh Nghiên lắc đầu: "Không có."
Im lặng vài giây, Tịnh Nghiên nói: "Ta đã thấy qua nhiều thiên tài muốn làm anh hùng, chăm chỉ học theo những đức tính mà người người cho là anh hùng nên có, nhưng lần đầu tiên ta thấy một anh hùng chỉ muốn là một con người."
Dương lắc đầu: "Ta không phải anh hùng, ta có rất nhiều khuyết điểm."
Tịnh Nghiên mỉm cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp: "Nhưng với ta, ngươi mới xứng đáng là anh hùng."
Nụ cười của Tịnh Nghiên khiến Dương ngẩn ngơ, gương mặt nàng bình thường luôn biểu lộ nỗi lo âu, khi nàng cười lên, Dương mới phát hiện ra nàng cực kỳ xinh đẹp.
Thấy Dương ngơ ngẩng nhìn mình, Tịnh Nghiên ửng hồng hai má, sau đó nàng che giấu ngượng ngùng chuyển chủ đề: "Ngươi nói ngươi gặp em trai ta?"
Dương gật đầu, trầm ngâm một hồi rồi nói: "Ta nghĩ ta có thể giúp nàng cứu cha mẹ, nhưng trước tiên ta cần ghé qua một nơi."
"Nơi nào?"
"Địa bàn của Hắc Đạo - Đỉnh Bạch Mã!"
Cùng lúc đó, trên đỉnh Bạch Mã, nơi từng là địa bàn của Âm Đạo Hội...
"Ắt xì! Tự nhiên hắt hơi không lẽ có biến? Mụ nội!"