Chương 288: Hình Vẽ Bí Ẩn

Chương 288: Hình Vẽ Bí Ẩn

Tác giả: Slaydark

Địa Tâm Cảnh, một khu rừng nấm ẩn trong hang động khổng lồ.

Giữa khu rừng, trên ngọn cây nấm cao nhất có treo một khối đen trông như tấm thớt với kích thước to bằng cả tòa nhà ba tầng.

Những điểm đen trên khối đen này không ngừng động đậy và phát ra âm thanh vo ve chói tai.

Dưới mặt đất, một con bọ cánh cứng đen to bằng cả con voi đang hướng mắt nhìn lên, rồi nó giậm chân, vỗ đôi cánh khổng lồ bay thẳng lên phía khối đen kia.

Khi bọ cánh cứng bay gần đến khối đen, những điểm đen trên khối đen chợt xao động rồi tách khỏi khối đen, lũ đốm đen hóa ra là một đàn ong mật, chúng như một cơn mưa rào lao về phía kẻ xâm nhập. Bị một nửa tổ ong như mây đen mang giông bão kéo đến, bọ cánh cứng liền quay đầu bỏ chạy.

Ngay sau đó, một con châu chấu nhanh như chớp nhảy lên các cây nấm để lao về phía tổ ong. Sự xâm nhập của châu chấu khiến cho lũ ong còn sót lại trên tổ cũng bay ra.

Châu chấu liền cắm đầu bỏ chạy, kéo theo nửa đàn ông hung hãn.

Ở một hướng khác, có một gã thanh niên đang nấp xem chương trình thế giới động vật. Gã chính là Dương, nhưng trong lốt cải trang thành Lý Hữu Thực. Từ sau khi đụng độ nhóm người áo trắng trong ống dẫn tinh, Dương nhanh chóng hồi phục và hay tin mình bị truy nã gắt gao, hắn sợ quá nên định bỏ trốn, nhưng bỏ trốn thì khó mà lên cấp, vậy nên Dương nghĩ đến cách cải trang thành thân phận khác, chính là Lý Hữu Thực.

Cũng từ đây, Dương trong lốt Lý Hữu Thực với Tử Vong Khí và Sinh Mệnh Lực bá đạo đã tạo ra một đạo quân âm binh càn quét các tổ côn trùng lớn nhỏ.

Đàn ong bay đi gần hết, chỉ sót lại những con non và vài ong thợ nuôi ấu trùng, cái tổ khổng lồ giờ lộ ra màu vàng óng lấp lánh của mật ong, nhìn khối mật khổng lồ mà mồm Dương chảy đầy nước dãi, vì thứ mật ong này thực chất chính là loại tinh dịch màu vàng quý hiếm.

Một con chuồn chuồn to lớn lướt gió bay về phía Dương, hắn liền nhảy lên lưng chuồn chuồn lao thẳng đến tổ ong.

Khi chuồn chuồn lướt đến, những con ong thợ còn sót lại cũng lao ra truy đuổi, cả tổ gần như bỏ trống. Dương liền chớp thời cơ nhảy khỏi lưng chuồn chuồn, vận Tiên Long Hóa vỗ cánh bay đến tổ ong, tay hắn nhanh như chớp hút mật ong thu vào nhẫn không gian.

Để tích tụ được lượng tinh dịch màu vàng khổng lồ, tổ ong mật này đã tồn tại qua hàng nghìn năm trong một hang động chưa ai phát hiện ra. Và Dương nhờ vào một khả năng đặc biệt mà tìm được nơi này, khả năng đó là khả năng giao tiếp với côn trùng.

Không phải Dương có thể nói chuyện với côn trùng, hắn cũng không thể dùng Google trong Địa Tâm Cảnh để dịch ngôn ngũ côn trùng. Cách hắn làm là dùng những âm binh côn trùng của hắn để giao tiếp với côn trùng khác, từ đó hắn cũng gián tiếp nhận được thông tin qua mối liên kết linh hồn với âm binh.

Nhưng âm binh được gọi dậy bằng Tử Khí không có khả năng giao tiếp này, nên Dương đã sử dụng một năng lực khác, Sinh Mệnh Lực, hay gọi tắt là Sinh Lực.

Cũng có khả năng khơi dậy ký ức của thế giới trong mỗi sinh vật, nhưng khác biệt lớn nhất giữa Tử Khí và Sinh Lực là Tử Khí tái tạo sức mạnh, còn Sinh Lực ban phát sự sống, nghĩa là, những âm binh được gọi dậy bằng Sinh lực, hay còn gọi là sinh binh, sẽ có một phần trí tuệ và không có sức mạnh như lúc còn sống, những âm binh này vẫn có thể chiến đấu nhưng sức mạnh của chúng phụ thuộc hoàn toàn vào cấp bậc và lượng linh lực của người triệu hồi.

Ví dụ đơn giản, âm binh gọi dậy bằng Tử Khí, hay tử binh, sẽ có sức mạnh bằng một phần sức mạnh đỉnh cao của chính âm binh này trước khi chết, và chúng sẽ chiến đấu bằng linh lực của chính bản thân được Tử Khí tái hiện. Còn Sinh Binh sẽ có trí tuệ, mang sức mạnh bằng một phần sức mạnh của người triệu hồi, và linh lực chúng sử dụng cũng chính là linh lực mà người triệu hồi tiêu hao.

Chính nhờ vào bản thân có cả tử khí lẫn sinh lực, Dương có thể triệu hồi cả hai loại âm binh để phục vụ cho các mục đích khác nhau, ví dụ dùng tử binh để chiến đấu, dùng sinh binh để do thám.

Bọ cánh cứng, châu chấu và chuồn chuồn là ba trong những âm binh mà Dương thu thập được trong mấy ngày qua.

"Thăm ngàn! Thăm ngàn!" Lúc này Dương vừa hút mật ong vừa cười như điên, sau chuỗi ngày ăn hành sấp mặt thì cuối cùng hắn cũng đến lúc hắn thu hoạch.

Chợt có tiếng vo ve từ xa tiến đến, Dương đưa mắt nhìn theo và giật mình nhận ra đó là một con ong đỏ có kích thước gấp đôi những con ong khác trong tổ, lúc trước nó cũng đuổi theo chuồn chuồn, có lẽ nó cảm nhận được lũ con non và ấu trùng gặp nguy hiểm nên liền quay về.

"Là ong chúa! Nó về rồi!" Dương sợ hãi thầm nói, đây là một tổ ong cấp Vương, trừ hàng trăm ong thợ cấp Vương thì ong chúa có lẽ cũng là Linh Vương cấp cao, Dương không chắc có thể đánh bại được nó trước khi lũ ong còn lại quay về, nên hắn chỉ có cách bỏ chạy.

Nhưng lòng tham không đáy, Dương vẫn ráng vơ vét thêm chút đỉnh và gọi Hắc Phù Đổng cùng Truy Ảnh ra.

Trong khi Dương vơ vét, Hắc Phù Đổng cưỡi Truy Ảnh hóa dạng chiến cơ, bóp còi nẹt ga inh ỏi.

Ong chúa về đến, Dương vội vã hốt thêm một nắm mật rồi nhảy lên xe, Hắc Phù Đổng lập tức vặn ga phóng xe bay vút đi, vừa kịp tránh thoát một cú đốt chí mạng của ong chúa.

Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Dương nhận thấy Hắc Phù Đổng đang phi xe bay thẳng về phía đàn ong khổng lồ đang bay về, liền hoảng sợ nói: "Ê mày chạy đi đâu vậy? Rẽ hướng khác mau!"

Hắc Phù Đổng tự tin đáp: "Sếp yên tâm, em có trò này vui lắm! Cảm giác mạnh!"

Xe phóng quá nhanh và đàn ong bay về cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc chỉ còn cách nhau vài chục mét.

Nghĩ đến cảnh hàng ngàn mũi kim chích vào cơ thể mình, Dương tức điên quát mắng: "Mạnh con mẹ mày! Chơi gì cũng ngu, chỉ có chơi ngu là giỏi!"

"Bình tĩnh, cứ tin ở em!" Hắc Phù Đổng vẫn tràn đầy tự tin.

Rồi khi Truy Ảnh tiến sát bầy ong với tốc độ khủng khiếp, Hắc Phù Đổng giật tay ga lên thật nhanh với ý nghĩ sẽ bẻ lái phóng lên cao tránh khỏi lũ ong trong gang tấc.

Nhưng có một vấn đề...

Khi Truy Ảnh đổi hướng lao lên, hàng chục con ong cấp Vương phía trên chợt tăng tốc phóng tới khiến cho Truy Ảnh liên tục va phải lũ ong, tốc độ nhanh và va chạm mạnh khiến Hắc Phù Đổng mất lái, cả hắn và Dương cùng rơi khỏi xe giữa cơn mưa ong.

"Tao liều mạng với mày!" Dương tức muốn khóc, hắn tuy sợ ướt cả quần nhưng vẫn kịp thu xe vào nhẫn và với tay bóp cổ Hắc Phù Đổng.

Trong lúc này, lũ ong hung hãn đồng loạt chỉ mũi kim nhọn hoắc vào Dương...

Lũ ong điên cuồn thay phiên nhau đâm vào rồi rút ra, tri sâm, pho sâm thậm chí gang bang chỉ là trò con nít so với cảnh tượng hiện tại.

Nhưng không có giọt máu nào rơi ra, chỉ thấy lũ ong càng lúc càng bay thấp xuống, rồi lộ ra một khối đen to lớn ở giữa, khối đen này là ba con bọ cánh cứng do Dương gọi ra để bao bọc hắn.

Khối đen rơi thẳng xuống đất, Dương liền đào hang trốn mất.


Cắm đầu đào đất bỏ trốn, đến vài tiếng sau, Dương đào lên một hang động khác. Hang động này có diện tích tương đương một sân bóng, xung quanh chỉ có một ít nấm, dương xỉ cùng một số tảng đá lớn nhỏ, phía trên vòm hang có một số thạch nhũ nhọn hoắc đang chỉ xuống.

Dương nhìn quanh rồi nhíu mày cảm thấy kì lạ, hắn tiến đến một vị trí, nhìn quanh như đo đạc rồi ngồi xếp bằng như đang tu luyện.

Dương ngồi xuống chưa lâu thì có một nhóm ba người từ cửa hang tiến đến, đi đầu là Ẩn Vô Tường, theo sau là Ẩn Thục Trinh và Thu Cúc.

"Thục Trinh, nơi này có vẻ an toàn, chúng ta dừng chân ăn uống rồi đi tiếp nhé?" Vô Tường vừa nhìn quanh vừa nói.

Thục Trinh không vội đáp, mắt nàng đang nhìn về phía Dương.

Thật ra Vô Tường cũng đã sớm nhìn thấy Dương, nhưng đối với gã, Dương chỉ là một tên Linh Vương trung cấp ăn mặc bẩn thỉu, không đáng lọt vào mắt.

Thấy Thục Trinh nhìn Dương chăm chú, Vô Tường khó chịu nói: "Chỉ là một tên bẩn thỉu, để ta đuổi hắn đi cho đỡ bẩn mắt!"

Nhưng Thục Trinh giơ tay ngăn cản và nói: "Đừng quấy rầy hắn!"

Nói xong, Thục Trinh chầm chậm tiến về phía Dương, nàng vừa đi vừa quan sát khắp các hướng, kể cả phía trên vòm hang. Sau đó, Thục Trinh tiến đến sau lưng Dương, rồi nàng cũng xếp bằng ngồi đối lưng với Dương trước ánh mắt ngạc nhiên của Vô Tường và Thu Cúc.

Dương biết có người tiến đến nhưng không cảm thấy nguy hiểm nên hắn vừa đề phòng vừa tiếp tục tập trung tinh thần cảm nhận xung quanh.

Ẩn Vô Tường nhìn Thục Trinh và Dương ngồi xếp bằng, trong đầu liền thầm đoán rằng xung quanh đây có giấu một trận pháp đặc biệt, bởi vì Thục Trinh là một trong hai thiên tài trận pháp xuất chúng nhất từ xưa đến nay của Ẩn gia.

Nhưng chính suy đoán này lại khiến Vô Tường nghi hoặc, nếu nơi đây có trận pháp mà cả Ẩn Vô Tường hắn cũng không cảm nhận được, vậy kẻ bẩn thỉu trông như mới từ dưới đất chui lên kia chẳng lẽ cũng là thiên tài sánh ngang Ẩn Thục Trinh? Điều này Vô Tường nghĩ chắc chắn không thể nào, nên hắn cho rằng, kẻ kia chỉ đang ngồi nghỉ ngơi và ngáp ruồi ngồi ngay tâm trận.

Sự thật là Dương không ngáp ruồi, nhưng cũng không phải thiên tài gì cho lắm, hắn chỉ là nắm một kho kiến thức về trận khổng lồ của Google nên từ kho kiến thức này mà có thể nhận ra từng chi tiết của trận dù là nhỏ nhất.

Trong hang động này giấu một trận, không phải trận gì lợi hại cho lắm, mà trận này giấu một bản vẽ vô hình, và Dương cùng Thục Trinh đang ngồi cảm nhận từng hòn đá, từng ngọn cỏ, từng đầu thạch nhũ, từng làn gió, từng mùi hương, từng giọt nước... để có thể tưởng tượng ra bức hình mà trận này ẩn giấu.

Trong đầu Dương đang vẽ ra một hình vuông cùng những đường ngoằn ngoèo khó hiểu, hắn đã vẽ xong những gì có thể vẽ nhưng nghĩ mãi cũng không thể hiểu được nội dung bức vẽ.

"Đây là..." Dương nhíu mày khó hiểu tự nói, đồng thời hắn cũng nghe một giọng nữ cũng tự nói như vậy sau lưng mình.

Hai người quay lại nhìn nhau.

Mặt Dương tỏ ra kinh ngạc, trong đầu liền thốt lên: "Gái! Má ơi gái! Xinh khủng khiếp!"

Thục Trinh thấy nét kinh ngạc trên mặt Dương, trong lòng thầm đoán: "Chẳng lẽ người này nhận ra hình vẽ vừa rồi nên mới có nét mặt kinh ngạc như vậy?"

Dương thấy một chút nghĩ suy trên gương mặt xinh đẹp của Thục Trinh, liền thầm đoán: "Chẳng lẽ nàng ta nhận ra hình vẽ vừa rồi? Nhất định phải tiếp cận tìm cách chịch... à nhầm, tìm cách moi thông tin về hình vẽ kia từ nàng." Vừa nghĩ, Dương vừa cười đắc ý.

Thấy nụ cười đắc ý của Dương, Thục Trinh càng khẳng định suy đoán rằng Dương đã biết gì đó về hình vuông bí ẩn kia, nàng liền nghĩ phải tìm cách lấy được thông tin từ Dương, vì nàng tin chắc hình vuông kia là một thứ không hề tầm thường.

Dương thiếu điều muốn đè Thục Trinh ra để làm quen, nhưng hắn sực nghĩ: "Không được, mình đang là Âm Vương Lý Hữu Thực, phải tỏ ra đẹp trai lạnh lùng!"

Nghĩ vậy, Dương liền đứng lên, giả vờ lạnh lùng quay lưng đi.

Thấy Dương đang cười đột nhiên trở nên lạnh lùng, Thục Trinh tưởng rằng Dương nghĩ nàng muốn moi thông tin từ hắn nên mới bỏ đi, liền gọi lại: "Xin công tử dừng bước!"

Nghe tiếng gọi có phần thoảng thốt của người đẹp mà lòng Dương nhảy múa, hắn thầm khoái chí: "Quả nhiên chiêu lạnh lùng này xài được! Lại còn gọi là công tử, nghe mà sướng lòng... Nhưng ta vẫn phải tiếp tục lạnh lùng!"

Nghĩ vậy, Dương dừng bước nhưng không thèm quay lại, giọng lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"

Nghe giọng Dương lạnh lùng, Thục Trinh càng tin chắc Dương biết gì đó về hình vẽ, nàng vốn đam mê trận pháp nên cực kì tò mò và muốn tìm hiểu cho bằng được. Nếu giờ để Dương đi chắc chắn khó tìm được người khác biết về hình vuông này.

"Công tử, ta không có ý xấu, chỉ là cảm thấy chúng ta có duyên nên muốn kết bạn." Thục Trinh cắn môi rồi nói, nàng dù không thật sự muốn kết bạn với Dương nhưng cũng không có ý xấu, chỉ là vì quá đam mê tìm hiểu về trận.

Dương mừng như điên, trong lòng thầm nghĩ đến cảnh tán tỉnh nàng, đưa nàng lên chiếc xe hơi do Hắc Phù Đổng cùng Truy Ảnh biến thành, chạy vài vòng rồi đâm vào ngõ cụt, thế là tha hồ đút nhanh rút chậm.