Chương 284: Cứu Mỹ Nhân

Tác giả: Slaydark

Hoài Bão ngồi xếp bằng trong một vòm hang rộng lớn, xung quanh hắn là xác hàng trăm sinh vật trông như một loại dế có kích thước gần bằng con người. Trong đó có một con dế có kích thước gấp mười những con khác, con dế khổng lồ này đang nằm ngửa hấp hối ngay phía trước mặt Hoài Bão.

Hoài Bão đặt tay lên đầu con dế, công pháp Thực Thần Ma kích hoạt, linh hồn con dế dần bị hấp thu.

Sau khi hấp thu hết linh hồn con dế khổng lồ, Hoài Bão hài lòng đứng dậy rời đi. Trong Địa Tâm Cảnh này, có lẽ không ai ngờ đến ngoài hấp thu tinh dịch còn có cách tu luyện khác thậm chí còn nhanh hơn gấp nhiều lần, đó là ăn linh hồn

Hoài Bão với công pháp Thực Thần Ma trong Địa Tâm Cảnh này giống như kẻ nghèo khó tìm được mỏ vàng. Chiến đấu, hấp thu linh hồn để phát triển, dùng Thực Linh để hồi phục linh lực, rồi lại chiến đấu. Có thể nói, Hoài Bão có thể chiến đấu liên tục mà không cần nghỉ ngơi, vừa tăng nhanh kinh nghiệm thực chiến vừa tăng nhanh cấp độ linh hồn.

Tàn hồn Giao Long cũng không còn là vấn đề lớn với Hoài Bão, vì từ khi tiến vào Địa Tâm Cảnh, toàn bộ tàn hồn trong linh hồn Hoài Bão, kể cả Tề Thiên Ma Tôn đều đồng loạt rơi vào một trạng thái giống như ngủ say. Theo Kiếm Linh lí giải, điều này là do lực áp chế Thần lực của Địa Tâm Cảnh gây ra, khiến cho những tàn hồn yếu ớt sẽ bị áp chế đến mức ngừng hoạt động.

Kiếm Linh không phải Thần, cũng không giống tàn hồn, cho nên dù bị áp chế như tất cả những sinh vật có linh hồn khác nhưng vẫn có thể hoạt động như thường. Nhìn thấy Hoài Bão phát triển với tốc độ cực kì khủng khiếp trong Địa Tâm Cảnh, Kiếm Linh không khỏi cảm thán: "Địa Tâm Cảnh này giống như sinh ra là dành cho ba người bọn ngươi."


Trong một tổ côn trùng khác.

Hàng ngàn con kiến có màu đỏ như lửa đang vây quanh Sùng Hạo, hắn trong dạng Bạch Long Bá Vương, tay cầm thần kiếm Thuận Thiên, hắn điên cuồng vung kiếm tạo thành những vệt ánh sáng trắng và tia chớp xanh chém bay hàng trăm con kiến hung tợn.

Sùng Hạo chiến đấu không ngừng nghỉ, bất chấp thương tổn, không màng mỏi mệt, chiến đấu đến khi diệt sạch tổ kiến mới dừng.

Sùng Hạo ham chiến đến mức quên luôn mục đích tìm đạo của bản thân, hắn càng chiến càng hăng say, càng chiến càng thỏa mãn, càng thỏa mãn lại càng muốn chiến. Với số lượng côn trùng hằng hà sa số như một binh đoàn hùng mạnh, Địa Tâm Cảnh tạo cho Sùng Hạo cảm giác như đang tham gia vào một chiến trường khổng lồ, nơi hắn có thể thoải mái chiến đấu mà không cần quá nhiều lo nghĩ hay toan tính.

Và có một điều kì lạ là, trong quá trình liên tục chiến đấu này, linh hồn của Sùng Hạo cũng liên tục phát triển mà không cần tu luyện, không cần hấp thu tinh dịch và cũng không cần dùng qua bất cứ đan dược gì, linh hồn hắn thăng cấp chỉ bằng cách chiến đấu đơn thuần, điều chưa từng xảy ra với bất cứ linh hồn nào khác trong thế giới này.

Quay lưng bỏ lại xác hàng ngàn con kiến, Sùng Hạo nhìn lưỡi kiếm Thuận Thiên đã nhuộm đỏ máu của chính hắn, và hắn hỏi thanh kiếm: "Ngươi cần đạo sao? Ta không có! Nhưng nếu có thể, ta muốn lấy chiến làm đạo!"

Lúc này, Thuận Thiên khẽ rung, đồng thời, một vòng xích trắng hư ảo hiện ra và chận rãi xoay vòng quang Sùng Hạo, trên những mắc xích trắng chợt xuất hiện những vết rạn nứt.


Lúc này, trong tổ mối, Dương dưới dạng Hắc Vũ Tiên Long vỗ cánh bay giữa không trung, tay cầm cung Linh Quang Thần Cơ, vừa ngắm bắn những mối cánh hằng hà sa số bên dưới vừa vội vã né tránh những con mối xánh bay lên tấn công mình.

Bên dưới, Hùng Thiên Hạ cùng một số Linh Vương đang bị vây chặt giữa đám mối cánh hung hãn, ai nấy đều toàn thân rướm máu, mệt mỏi lộ rõ.

Đừng nghĩ mối cánh bị Dương bắn một súng chết tươi là yếu ớt. Để bắn một phát súng như vậy, Dương phải dùng một lượng lớn linh lực, đạn kết thành từ đế quang và bắn ra bởi thần bảo, trừ Dương ra, trong đây làm gì có ai vừa có đế thuộc tính vừa có thần bảo, lại có lượng linh lực khổng lồ để chiến đấu kiểu này. Thực tế, nếu có cùng lượng linh lực, cùng cấp vũ khí, cùng loại đan dược với người khác thì Dương hiện tại cũng sẽ sứt đầu mẻ trán chứ không hơn gì bọn Hùng Thiên Hạ. Tuy nhiên Dương sẽ không để mình sứt đầu mẻ trán, cũng không dùng hết toàm lực trừ trường hợp sinh tử, vì hắn không muốn trở nên quá yều ớt trước hàng trăm người đội Thiên Hạ, vì biết đâu, ngoài mặt là đồng đội, nhưng trong lòng không ít người đang thèm khát thần bảo của hắn.

Xung quanh, những người còn lại cũng không khá khẩm hơn vì bị bao vây bởi lũ mối từ khắp các lối tụ tập về. Đây là hậu quả của việc phá hang đi đường tắt, tuy nhanh nhưng không diệt được bao nhiêu mối, cuối cùng bị lũ mối vây lại chặn kín đường lui.

Chiến đấu kịch liệt, Hùng Thiên Hạ vừa vung chùy hạ gục một mối cánh cấp Vương vừa mắng: "Chết tiệt! Nếu không phải bị Địa Tâm Cảnh áp chế sức mạnh thì ta một chùy đập chết hết lũ này!"

Không ai phản bác lời Hùng Thiên Hạ, vì mỗi người đều biết lời hắn nói là thật, nếu không bị áp chế sức mạnh, bất cứ ai trên Hùng Vương Bảng đều có thể dễ dàng dẹp sạch lũ mối này.

Nhưng đáng tiếc, tất cả những ai bước vào Địa Tâm Cảnh đều bị một sức mạnh vô hình áp chế, theo kinh nghiệm lịch sử, người luyện hồn có cấp bậc càng cao thì bị áp chế càng mạnh, cấp bậc càng thấp thì lực áp chế càng yếu, thậm chí là không bị áp chế.

Có một số người dựa vào ghi chép trong lịch sử để đưa ra suy đoán, rằng lực áp chế của Địa Tâm Cảnh có một giới hạn nhất định nhằm làm cho sức mạnh của những người bước vào không chênh lệch nhau quá nhiều, trừ những người quá yếu. Thực tế điều này gần đúng, trong chuyến Địa Tâm Cảnh lần này, dù là Linh Đế hay Chúa Tể tiến vào đều bị áp chế sức mạnh về khoảng Linh Vương trung cấp, còn những người cấp thấp hơn mức này thì chịu áp chế không đáng kể, điển hình là Dương.

Tất nhiên dù bị áp chế nhưng kinh nghiệm và tài năng vẫn còn đó, Linh Đế, Chúa Tể, thậm chí là cấp bậc cao hơn, thường không tham gia vào những cuộc chiến côn trùng như thế này, vì ở cấp bậc của họ thì tinh dịch không còn tác dụng, thay vào đó, họ dấn thân vào những nơi nguy hiểm hơn nhằm tìm kiếm những gì giá trị hơn trong Địa Tâm Cảnh.

Cuộc chiến với lũ mối càng lúc càng kịch liệt, có nhiều người đã bị thương nặng, được đồng đội bảo vệ lui vào một góc để trị thương, nếu không phải Thiên Hạ tổ chức đội hình khá tốt và có tính đoàn kết thì có lẽ đã có nhiều người phải bỏ mạng.

Số lượng mối cánh bị diệt gần một nửa, nhưng lực lượng Linh Vương của Thiên Hạ cũng trọng thương một nửa, nửa còn lại cũng tiêu hao quá nhiều linh lực, chưa kể lũ mối thợ và mối lính đang bao vây khắp các hướng.

Nhìn tình cảnh hiện tại, Dương e rằng dù có thể diệt sạch mối cánh thì đội Thiên Hạ cũng không thoát nổi kết cục cả đội bị diệt, vì bên trong khối đất hình bầu dục khổng lồ kia còn có mối chúa.

Nghĩ đến mối chúa vẫn chưa hề xuất hiện, trong đầu Dương chợt nảy ra một ý nghĩ, một biện pháp không chừng có thể giúp hắn diệt sạch toàn bộ lũ mối trong tổ mà không cần mất quá nhiều sức như hiện tại, bằng vào thứ sức mạnh đã lâu Dương chưa có dịp dùng đến.

Tử Vong Khí.

Và để thực hiện kế hoạch, Dương vờ sơ hở để bị một mối cánh bay đến đánh trúng. Dương đau đớn ngã xuống đất, lộn một vòng rồi dậm chân vỗ cánh bay lên lại.

Chính lúc dậm chân để bay lên, Dương âm thầm thực hiện Ngự Tử Thuật lên xác của ba con mối cánh ngẫu nhiên xung quanh đó.

Dương tiếp tục bay lượn và bắn tên.

Một lúc sau, một người của Thiên Hạ yếu thế, sắp bị một con mối cánh dùng cái chân trước sắc nhọn đâm chết thì chợt một xác mối bật dậy và tấn công con mối cánh kia, cứu người này một mạng.

Lúc này, cả người được cứu, những người chứng kiến và cả những con mối xung quanh đều ngơ ngác không kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

"Tại sao mối cánh lại đánh nhau?"

"Khoan đã, ta chính mắt thấy con mối cánh đó đã bị Hành Kinh hạ độc chết cơ mà?"

Ngay khi đó lại có hai xác mối đứng lên, lúc này tất cả mới đoán ra: "Là có người đang điều khiển xác mối!"

"Nhưng là ai? Trong chúng ta có ai có bản lĩnh này chứ?" Tân Thịnh tò mò hỏi.

Hùng Thiên Hạ dõi mắt nhìn quanh, hắn cũng không biết là ai ra tay, đành nói: "Là ai cũng được, chúng ta phải nhanh chóng tìm đường thoát khỏi đây rồi tính!"

Đã có ba xác mối trợ giúp phần nào, Dương liền thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch, tiếp cận và tiêu diệt mối chúa, sau đó dùng Ngự Tử Thuật khống chế xác mối chúa.

Nhưng Dương còn đang chuẩn bị hành động thì chợt nghe tiếng Nguyệt San đau đớn hét lên: "HÀNH KINH!"

Dương vội nhìn xuống và thấy Hành Kinh bị một mối cánh dùng chân trước đâm xuyên qua lồng ngực, tuy chưa chết nhưng còn có hai mối cánh khác ở hai bên chuẩn bị kết liễu hắn. Những người khác do phân tâm trước sự trỗi dậy của ba cái xác mối nên không kịp hỗ trợ.

Trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó, Nguyệt San dồn toàn bộ linh lực để cấp tốc thực thi một linh luật vô cùng mạnh mẽ của hê băng: Hàn Băng Kỉ Nguyên.

Phải nói Nguyệt San là tuyệt thế thiên tài, linh thuật Hàn Băng Kỉ Nguyên hao tốn linh lực và cần nhiều thời gian để thi triển, nhưng khi nàng hét lên, chỉ trong khoảnh khắc, cả người nàng như hóa thành băng giá rồi nổ ầm một tiếng, toàn bộ người và mối trong một khu vực bán kính hàng chục mét quanh Nguyệt San lập tức đóng băng.

Ngay sau đó, Nguyệt San lao đến định kéo Hành Kinh thoát khỏi cái chết treo trên cổ, nhưng lại một tiếng nổ vang lên, tiếng nổ này xuất phát từ khối bầu dục khổng lồ.

Vụ nổ tạo ra một lỗ hổng và một bóng đen nhanh như chớp lao ra bắt lấy Nguyệt San rồi lại lao vào khối bầu dục.

Lúc này băng vỡ ra, cả mối lẫn người bị đóng văng đều thoát ra nhanh chóng. Hành Kinh được một người ở xa không bị đóng băng chạy đến cứu kịp. Tuy bị đóng băng trong khoảnh khắc nhưng vẫn chứng kiến mọi việc, Hành Kinh gào tên Nguyệt San, hắn bất chấp thương thế bản thân định lao vào phòng mối chúa nhưng bị Hùng Thiên Hạ ngăn cản: "Ngươi bị thương quá nặng, lo dưỡng thương đi, Nguyệt San để ta cứu!"

Dương đã bay đến đáp lên khối bầu dục, hắn nói với Hùng Thiên Hạ: "Ngươi cần ở lại dẫn dắt mọi người chiến đấu, ta sẽ mang Nguyệt San lành lặn trở ra!"

Hùng Thiên Hạ nhìn Dương, quả thật đúng như Dương nói, Thiên Hạ cần hắn thống lĩnh, và ngoài hắn ra thì có thể nói Dương là người có khả năng đánh bại mối chúa nhất lúc này.

Vậy nên Hùng Thiên Hạ tin tưởng gật đầu: "Được! Hãy cẩn thận."

Hành Kinh phun một ngục máu, cú đâm của mối cánh tuy không trực tiếp làm tổn thương tim nhưng linh lực từ cú đâm phát ra khiến cho nội tạng của hắn tổn thương nặng nề, hắn biết bản thận thật sự không thể cứu được Nguyệt San, đành nhìn Dương bằng ánh mắt kí thác hi vọng.

Dương nhẹ gật đầu với Hùng Thiên Hạ và Hành Kinh, sau đó nhảy vào cái lỗ trên khối bầu dục.

Bên trong khối bầu dục khổng lồ là một không gian rộng rãi, đập ngay vào mắt Dương là một thứ béo ú trông như một ổ bánh mì khổng lồ dài hàng chục mét màu trắng, một đầu của ổ bánh mì là tua tủa những cái chân dài như chân nhện mọc trên một cơ thể một con mối. Ổ bánh mì, cơ thể và những cái chân này kết nối lại thành một hình dáng ghê rợn, chính là mối chúa.

Mà bên cạnh mối chúa, một con mối khác có màu đen trông to hơn mối thợ một chút đang ném cơ thể Nguyệt San xuống trước mặt mối chúa. Dương đoán con mối này chính là mối vua, đảm nhận nhiệm vụ thụ tinh cho mối chúa.

Mối chúa cúi đầu xuống nhìn Nguyệt San, hai cọng râu dài trên đầu nó dò xét cơ thể nàng.

Không muốn chứng kiến cảnh tượng ghê rợn này, Dương vội dùng Ngự Lôi Thuật lao đến nhưng bị mối vua chặn lại.

"Cút ra!" Dương quát lên, tay Chân Long tung một đòn Cuồng vào mối vua.

Binh!

Rõ ràng mối vua không phải đối thủ của Dương, trúng đòn này cơ thể nó văng ra xa, nhưng nhờ lớp vỏ cứng chắc nên nó vẫn đứng dậy được và lần nữa lao về phía Dương.

Lúc này, mối chúa đã cắn nanh vào vai Nguyệt San, cú cắn không sâu và không kéo dài, nhưng sau khi mối chúa nhả ra, hàng chục con ấu trùng lúc nhúc như giòi và to như con mèo từ phía bên kia bụng mối chúa bò về phía Nguyệt San.

Lúc này Dương không khỏi buồn nôn khi nhận ra rằng Nguyệt San sắp trở thành thức ăn cho lũ giòi.

Tất nhiên Dương không để chuyện đó xảy ra, hắn đá văng mối vua rồi dùng Linh Quang Thần Cơ hóa nỏ, bắn một lúc hàng chục mũi lên ghim chết lũ giòi gớm ghiếc.

Mối vua lại lì lợm lao đến với tốc độ điên cuồng hơn, Dương giật mình vội chuyển Linh Quang Thần Cơ về dạng súng, bắn một phát trúng vào bả vai của nó, nhưng lớp giáp cứng khiến đạn dội ra bay lệch hướng bắn vào bụng mối chúa.

Mối chúa ré lên một tiếng, đạn của Dương xé rách một lỗ trên bụng nó làm cho chất màu trắng đục trong bụng mối tuôn ra.

Từng có kinh nghiệm diệt kiến chúa nên Dương biết trong thứ chất trắng đục này cũng có chứa tinh dịch, một lượng tinh dịch khổng lồ.

Với lượng tinh dịch khổng lồ trước mắt, Dương thầm suy đoán chúng có thể giúp hắn thăng cấp dễ dàng. Hắn liền quyết định sớm hạ gục mối vua và mối chúa để thu lấy tinh dịch.

Trước một mối Vua không hơn mình bao nhiêu cấp, Dương dễ dàng kết liễu nó bằng cách dùng Ngự Lôi Thuật đẩy nhanh tốc độ kết hợp một đòn Lôi Hỏa Cuồng từ cánh tay Chân Long.

Còn lại mối chúa với cái bụng khổng lồ, chỉ có thể nằm một chỗ cho Dương dễ dàng bắn một mũi tên hạ gục.

Sau đó Dương tiến về phía Nguyệt San, nàng nằm đó, ánh mắt đờ đẫn như nửa mê nửa tỉnh, đây là do cú cắn của mối chúa đã tiêm vào máu nàng một loại nọc độc ức chế hệ thần kinh.

Dương bế Nguyệt San xinh đẹp lên, cố xua tan ý nghĩ đen tối trong đầu và định bước đến thu lấy tinh dịch, nhưng hắn chợt nghe có tiếng gió rít từ giữa gian phòng.

Dương phát hiện giữa phòng có một thứ như nắp cống, hắn bế Nguyệt San tiến đến và dùng chân đá cái nắp ra, để lộ bên dưới là một cái hố sâu hun hút, theo trí nhớ của Dương, phía dưới khối bầu dục là một cây cột duy nhất, nghĩa là cái hố này chính phía bên trong cây cột.

Tiếng gió phát ra là do không khí trong phòng bị hút xuống hố. Dương đang thắc mắc cái hố này dùng làm gì, chợt lực hút bất ngờ tăng lên cực mạnh khiến Dương chới với, Nguyệt San trợt khỏi tay Dương và bị hút xuống hố.

"Chết mẹ!" Dương hoảng hốt chửi thề rồi vội nhảy xuống theo.

Sau khi Dương nhảy xuống, chất dịch trắng từ bụng mối chúa chảy ra cũng bị hút xuống hố, chẳng mấy chốc, cái bụng mối căng tròn bị hút sạch thành một lớp màng mỏng.