Ánh đèn đỏ mờ ảo phủ kín tòa thánh điện nguy nga, một người phụ nữ ngồi trên chiếc ngai hồng ngọc, tay nàng chống lên mặt, mắt nhắm, trông nàng như một đóa hồng đẫm máu, mang một nét đẹp tột cùng quyến rũ mà cũng cực kì ma mị.
Từ lối vào, một thiếu nữ bước vào, nàng cúi đầu chào người phụ nữ trên ngai: "Thưa thánh mẫu."
Mi mắt thánh mẫu khẽ lay, làn môi đỏ hút hồn khẽ hé: "Ngân Hà, ta nghe Lưu Ly nói con không muốn thực hiện nhiệm vụ lần này?"
Ngân Hà cúi đầu đáp: "Thưa thánh mẫu, con không có ý định chống đối mệnh lệnh, chỉ là trong lòng Ngân Hà có chút vướng mắc..."
"Con cứ nói!"
"Thưa thánh mẫu, người muốn con đến Địa Tâm Cảnh chỉ để trợ giúp một tên vô lại tranh đoạt Địa Tâm đồ?"
"Vô lại?" Thánh mẫu khẽ mỉm môi cười, một nụ cười đủ làm sao ngã trăng nghiêng, rồi nàng nói: "Từ khi có được Thiên Dạ Huyền Quang thì vận mệnh của con đã gắn kết với tên vô lại đó."
"Vì hắn có Thiên Cực Thánh Quang?" Ngân Hà hỏi, dù nàng biết rõ câu hỏi chính là câu trả lời.
"Phải, nhưng đó là chuyện riêng của con." Thánh mẫu gật đầu đáp.
"Nếu là chuyện riêng của con, tại sao thánh mẫu không để con tự chọn lựa mà lại bảo con trợ giúp hắn?"
Thánh mẫu lắc đầu: "Ta không muốn xen vào chuyện riêng của con, nhưng khổ nỗi, tên vô lại đang kết nối với vận mệnh của con, lại cũng là chìa khóa cho sứ mệnh của ta, của cả Cửu Thiên Cung này!"
"Nhưng mà..." Thánh mẫu mở mắt, đôi mắt có thể khiến vạn vật điên cuồng, nhìn vào Ngân Hà, và nói: "Nhưng mà, ta muốn hỏi con, với thân phận Cửu Thiên Huyền Nữ của Cửu Thiên cung, con có chấp nhận vận mệnh này không?"
Ngân Hà xinh đẹp như một tia sáng lung linh giữa màn đêm, không hề bị nhan sắc ma mị của thánh mẫu ảnh hưởng, nàng lắc đầu đáp: "Con không chấp nhận, nếu được con sẽ chấm dứt sớm cái vận mệnh này!"
"Bằng cách nào?"
"Giết hắn!" Ngân Hà cương quyết.
Thánh mẫu lại mỉm cười: "Được! Nhiệm vụ của con sẽ là giết hắn! Đi đi! Thử một lần chống lại vận mệnh, thử một lần tự quyết số phận của bản thân, đừng cứ mãi sống như một quân cờ trong tay người khác!"
Từng lời của thánh mẫu vang vào tai mà Ngân Hà không rõ là thánh mẫu đang nói với nàng hay nói với chính bản thân người...
Dương mở mắt, nhận ra Dạ Vũ đang an bình say giấc nép trong lòng mình, hắn hôn nhẹ vào trán nàng, rồi ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nơi dãy ngân hà đang tỏa sáng huyền ảo.
Yên bình, Dương hiếm có khi nào có được cảm giác yên bình như đêm nay. Thế giới này quá nhiều hiểm nguy, quá nhiều chuyện cần hắn giải quyết.
Càng mạnh lên, Dương càng nhận ra mình bé nhỏ đến dường nào. Càng muốn bảo vệ người thân, Dương càng cười giễu bản thân luôn cần người khác bảo vệ.
Sức mạnh?
Hắn là ai? Đến thế giới này để làm gì? Đến, hay là trở về? Dương không còn là một linh hồn ngơ ngác trong một thế giới mới lạ, hắn đủ trải nghiệm để nghi ngờ rằng bản thân không đi đến thế giới này một cách vô tình. Vậy kẻ nào đưa hắn đến, và vì sao?
Số phận?
Có lẽ, để giải đáp được thắc mắc số phận, Dương cần đạt đến sức mạnh tận cùng. Một con đường tràn ngập chông gai mà hắn từng bất đắc dĩ phải đi, và giờ thì hắn muốn đi, vì bản thân hắn, vì Dạ Vũ, vì Diễm, và vì rất nhiều người khác nữa...
Dạ Vũ tỉnh giấc, như con mèo nhỏ dụi vào người Dương và hỏi: "Chàng đang nghĩ gì đó?"
"Ta? Ta đang đặt tên cho con của hai ta!" Dương đùa.
Dạ Vũ xấu hổ đánh nhẹ lên ngực Dương: "Ai sinh con cho chàng mà đặt tên?"
Dương cười đáp: "Hẳn là các nàng biết ta mang Thiên Nguyền nên chưa thể sinh con cho ta, nhưng đến một ngày nào đó, ta sẽ đánh vỡ cái gọi là Thiên Nguyền này!"
"Thiếp tin chàng sẽ làm được." Dạ Vũ ôm chặt Dương, sau một lúc, nàng bẽn lẽn hỏi: "Vậy chàng nghĩ được tên nào cho con chưa?"
Dương nhíu mày suy nghĩ: "Để xem..."
"Nếu nàng sinh một đứa, nó sẽ tên là Vô Song."
Kiều Vô Song diễm lệ tuyệt trần ngồi ngắm ngân hà bên cửa sổ, phía dưới là dòng sông Hương lấp lánh phản chiếu ánh sao trời.
Trong lòng nàng là những hồi ức hạnh phúc nhất, của nàng, và một người...
"Vậy nếu thiếp sinh hai đứa?" Nàng hỏi.
"Ừm... Vậy đứa lớn tên là Đệ Nhất, đứa nhỏ tên là... Đệ Nhị."
Nhớ lại khoảnh khắc hạnh phúc, Kiều Vô Song không khỏi mỉm cười.
Nhưng kí ức hạnh phúc lại gợi lên kí ức khổ đau...
Trong nàng lại tái hiện hình ảnh sao trời rơi rụng, người kia tàn tạ giữa một biển lửa màu máu...
Hắn nhìn nàng, mỉm một nụ cười từ biệt, trước khi một bàn tay mang vảy đen từ phía sau phá xuyên lồng ngực, bóp nát quả tim hắn...
Thân thể hắn dần tan vỡ thành cát bụi trong những tia chớp màu đen...
Đau đớn cùng cực, nàng điên cuồng thiêu đốt linh hồn để báo thù. Nàng đánh một trận kinh thiên động địa, khiến thần linh cũng phải run sợ.
Nhưng nàng vẫn bại.
Nàng nằm dưới mặt đất, giữa hoang tàn tận thế, thân thể tuy tàn tạ vẫn đẹp tuyệt trần, quần áo rách nát lộ ra hầu hết những nét đẹp ẩn giấu.
Kẻ kia cúi xuống, vuốt ve gương mặt đầy căm thù của nàng, ngắm nhìn cơ thể nàng, nở nụ cười cực đỉnh tà dâm...
Ngưng dòng hồi ức, lệ rơi trên đôi mắt đẹp long lanh, chảy xuống khóe môi hồng đang khẽ mỉm một nụ cười.
Ẩn Gia, một gia tộc bí ẩn, nghe đồn gia tộc này chuyên tu luyện và nghiên cứu về linh trận, là một tổ chức hùng mạnh sánh ngang với các thế lực hàng đầu. Nhưng Ẩn Gia đã bế quan rất nhiều năm, gần như không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Lý do vì sao, người ngoài không ai biết.
Cũng cái đêm ngân hà sáng rực bầu trời, trong một gian phòng giữa Ẩn Gia, cặp chị em song sinh là Ẩn Đoan Trang và Ẩn Thục Trinh được gia chủ đương thời, cũng là cha của hai nàng, gọi đến.
"Đây là một thời đại mới." Gia chủ cất tiếng nói sau khi nhìn qua hai cô con gái tuổi đôi mươi xinh đẹp như hoa.
"Một thời đại mà thiên tài đồng loạt sinh ra, tranh nhau tỏa sáng. Ẩn gia cũng có thiên tài, nhưng chúng ta ẩn mình quá lâu, khiến cho người ta gần như quên mất một thế gia trận pháp từng điên đảo thiên hạ."
"Hai con là hai thiên tài linh trận xuất chúng nhất lịch sử gia tộc, gánh trọng trách phá giải lời nguyền để đưa Ẩn Gia phát dương quang đại một lần nữa."
"Vài ngày tới đây sẽ là lần đầu tiên hai con được bước ra thế giới bên ngoài để tranh tài với thiên tài khắp nơi, cũng là để đoạt về Địa Tâm đồ, một trận đồ Thánh Trận mà Ẩn Gia hằng chờ đợi bấy lâu nay."
"Ngoài ra, một trong hai con còn phải hoàn thành một lời hứa, cũng là tâm nguyện của ông nội."
"Là thực hiện hôn ước kia phải không cha?" Cô chị Ẩn Đoan Trang hỏi.
"Đúng vậy, dù thân mang trọng bệnh nhưng ông nội hai con chưa bao giờ quên lời hẹn ước với ông nội của Võ Phi Dương từ thời trẻ. Vì ta và con của ông ấy đều là con trai nên hôn ước chuyển sang đời các con."
Đoan Trang lại hỏi: "Chẳng phải hắn chỉ là một phế vật liệt dương sao? Tiểu thư Lê Ly của nhà họ Lê tầm thường có thể hủy hôn ước, tại sao chúng ta không thể?"
Gia chủ lắc đầu: "Vì họ tầm thường, nên lời hứa với họ cũng tầm thường, nhưng ông nội của con là một người trọng tình nghĩ, trọng danh dự gia tộc, nên hôn ước này tuyệt đối không thể hủy."
Ẩn Đoan Trang khịt mũi khó chịu: "Con thà chết cũng không lấy một tên phế vật liệt Dương! Con là ai chứ? Những thiên tài được xếp vào Hùng Vương bảng muốn hỏi cưới con còn phải xếp hàng, hà cớ gì hoa lài phải cắm bãi phân trâu?"
"Nhưng nếu hắn có thể đánh bại, không, chỉ cần ngang sức với thiên tài hạng mười Hùng Vương bảng, Thập Tiễn Tiêu Hồn thì con sẽ suy nghĩ lại!" Vừa nói, trong lòng Ẩn Đoan Trang thầm mơ tưởng về hình dáng oai vệ của Thập Tiễn Tiêu Hồn.
Gia chủ nghe Ẩn Đoan Trang nói xong rồi quay sang hỏi Ẩn Thục Trinh: "Còn con thì sao?"
Ẩn Thục Trinh nhu hiền hơn nhiều so với người chị gái song sinh, mắt nàng long lanh đượm buồn, cuối cùng nàng lắc đầu.
Gia chủ thở dài, vì muốn thử lòng hai đứa con gái nên hắn đã giấu đi sự tình về Võ Phi Dương những năm gần đây, khiến hai nàng lầm tưởng hắn vẫn là một tên phế vật năm nào. Nhưng cuối cùng hắn phải lắc đầu thất vọng, xem ra cả hai đứa con đều không muốn thực hiện hôn ước.
"Được rồi, nếu hai con đều không muốn..."
"Thưa cha..." Ẩn Thục Trinh chợt nói: "Thục Trinh thật sự không muốn cưới một người mình chưa từng quen biết. Nhưng Thục Trinh cũng không muốn vì mình mà làm mất danh dự gia tộc, nên con mong được gặp hắn một lần để biết rõ hơn về hắn, và cũng để biết hắn có muốn thực hiện hôn ước này không..."
"Dù sao hắn cũng là cháu nội của ân nhân tộc ta, con nghĩ cần tôn trọng ý muốn của chính hắn."
Gia chủ nhìn Ẩn Thục Trinh thật lâu với ánh mắt hài lòng, đây là điều mà hắn thầm mong đợi, đối với một người kế thừa tinh hoa gia tộc.
Ánh ban mai hòa tan vào khúc nhạc bình minh nơi rừng Bạch Mã hoang vu u thẫm. Bên dòng suối Voi trong lành, một tòa kiến trúc nằm cô độc quanh cây cỏ bạt ngàn.
Một khách sạn nằm giữa rừng hoang, không có tuyến đường, không có dân cư. Ấy vậy mà khách sạn vô danh này lại náo nhiệt lạ thường từ lúc hừng sáng đến tận đêm khuya.
Khách đến khách sạn này cũng kì lạ, đủ mọi kiểu người ăn mặc từ sang trọng đến dị hợm, từ che mặt đến cải trang, vậy mà không ai xem là bất thường.
Bên ngoài khách sạn là một khu uống trà với đầy người đang vừa thưởng trà, vừa ngắm suối chảy vừa bàn luận những tin tức nóng hổi được du khách từ khắp nơi mang đến.
Một người ăn mặc đơn giản, đội một chiếc mũ lưỡi trai che gần nửa gương mặt tiến đến, chọn một bàn trống trong gốc để ngồi xuống. Hắn là Dương, gọi một ly trà, vừa thưởng thức vừa lắng nghe những tin tức nóng hổi.
"Nghe tin gì chưa? Trong cuộc so tài ở Thần Kim tháp, Lương Thiên Kim luyện ra bán thần bảo!"
"Bán thần bảo? Thật sự là tuyệt thế thiên tài!"
"Kinh khủng hơn là nàng ta lại thua!"
Người khác vỗ đùi cái bẹp: "Ta đã bảo mà, hôm trước Thần Lôi giáng xuống điên cuồng, ta đã bảo là tân Thần Bảo xuất thế?"
"Không phải! Là Tuyệt Thế Kỳ Bảo! Một kỳ bảo hình người và có trí tuệ, một phiên bản mô phỏng hình tượng Phù Đổng Thiên Vương!"
"Thật sao? Ta nghe như chuyện viễn tưởng?"
"Thật! Tên bảo vật hình người đó thậm chí còn đánh bại phó tháp chủ Thần Kim tháp! Cuối cùng còn khổng lồ hóa ngăn cản một đòn của Thần, đưa Bình Thường nghênh ngang rời đi!"
"Bình Thường! Kẻ này làm điên đảo Vô Lực bang, rồi đánh bại thiên tài Thần Kim tháp! Lại thêm một tuyệt thế kì tài, liệu Hùng Vương bảng sẽ có một tên mới?"
"Thật sự là một thời đại huy hoàng tuyệt thế! Hùng Vương bảng, thậm chí là Thế Hệ Phi Thường, chỉ cần một cá nhân, dù là yếu nhất trong này, sinh vào thời đại khác thì hoàn toàn có thể là đệ nhất thiên tài! Vậy mà lại phải sinh ra trong cùng một thời đại!"
"Chỉ hai thiên tài sinh cùng thời đại là Sơn Tinh và Thủy Tinh đã gây ra một trận Thần chiến, vậy hàng chục thiên tài được đánh giá ngang tầm Lạc Long Quân thời trẻ cùng nhau trưởng thành, e rằng sẽ có một tương lai đẫm máu, thậm chí là tận thế!"
"Có lẽ, Thế Hệ Phi Thường nên gọi là Thế Hệ Bất Hạnh, vì chúng là những kẻ sinh lầm thời nhất, sẽ chỉ làm nền cho những thiên tài Hùng Vương bảng, nhất là nhóm sáu người Thế Hệ Hoàng Kim, tỏa sáng."
"Cái gì mà sẽ? Chúng vốn đang như vậy! Vô Sắc Tiên Vũ Nguyễn Hoài Bão không phải đang bị hạng tám Bát Luyện truy nã trốn chui trốn nhũi hay sao?"
"Phải rồi, nghe nói Nguyễn Hoài Bão định bắt tàn hồn tổ tiên Giao Long tộc của Bát Luyện Huyết Nha, không rõ có bắt được hay chưa mà trọng thương phải đào lỗ chạy trốn."
"Ta lại nghe tin khác, hình như mới xảy ra hôm qua hay hôm kia thôi, Bạch Long Bá Vương Sùng Hạo đụng độ hạng năm Nhất Niệm tại bí cảnh lăng mộ Lê Thái Tổ Lê Lợi!"
"Kết quả thế nào?"
"Không rõ, nhưng nghe đồn rằng Sùng Hạo tuy đại bại nhưng nhờ có Thuận Thiên kiếm nên đã chiếm được truyền thừa của Lê Thái Tổ."
"Phải rồi, trước Sùng Hạo thì Lê Thái Tổ chính là chủ nhân Thuận Thiên kiếm, nếu không thì làm sao hắn tranh lại Nhất Niệm. Vậy truyền thừa là gì, có ai biết không?"
"Hình như là toàn bộ cổ kiếm của những vị tướng dưới trướng Lê Thái Tổ. E rằng hắn cũng có được Lam Sơn Kiếm Trận."
"Lam Sơn Kiếm Trận! Chính là kiếm trận lợi hại đã giúp Lê Thái Tổ lấy một người địch vạn người!"
"Phải, cũng là kiếm trận sáng tạo cho Thuận Thiên kiếm, dùng chính Thuận Thiên kiếm làm trung tâm. Liệu hổ mọc thêm cánh có giúp Sùng Hạo lọt vào những hạng đầu của Hùng Vương bảng?"
"Ảo tưởng! So về kiếm, ai bằng Nhất Kiếm Vân Phi? Chưa kể đến Thất Bảo Thế Kim đang đứng vững trên hạng bảy cũng là cao thủ dùng bảo làm trận. Sùng Hạo cùng lắm chỉ tiệm cận hạng mười bốn, rồi sẽ lại bị hạng thấp nhất bỏ xa trong tương lai gần."
"Ta cũng nghĩ vậy, những cái tên và thứ hạng trên bảng hiện tại gần như chưa từng biến động, trừ cái lần làm mất hạng mười tám."
Có người lắc đầu thở dài: "Nói về lần đó, thật sự là thiên tài chi chiến, nghĩ đến thôi vẫn còn sởn gai ốc!"
"Xem trận đó, ta còn quên mất khi ấy họ là những thiếu niên mới bước vào tuổi mười tám."
"Tưởng như là Thần chiến!"