Chương 227: Một Nửa

Trong ngôi đình bỏ hoang dưới gốc bồ đề, Lãnh Sương tiến về phía bức tượng phật, trong lòng nàng không hiểu sao lại có cảm giác thân quen lạ kì.

Nhẹ nhàng, ngón tay Lãnh Sương khẽ chạm vào bức tượng phủ đầy bụi. Khoảnh khắc ngón tay Lãnh Sương chạm vào bức tượng, một âm thanh êm tai phát ra và đồng thời, chỗ ngón tay Lãnh Sương chạm vào trên bức tượng lóe sáng, như có một gợn sóng vô hình lan ra đánh bay bụi bẩn trên bức tượng, khiến bức tượng dần hóa thành một bức tượng bằng vàng sáng rực, cả ngôi đình hoang tàn cũng dần thay đổi thành một nơi trang nghiêm không nhiễm chút bụi trần.

Thực ra cái chạm tay của Lãnh Sương không khiến bức tượng và ngôi đình khôi phục hiện trạng mà chỉ là tái tạo lại hình ảnh nguyên vẹn trong quá khứ, khi mà thiền sư Vạn Hạnh còn sống.

Lúc này, Lãnh Sương thấy đối diện bực tượng xuất hiện hình ảnh mơ hồ của hai người, một vị sư già có đôi mắt sáng tinh anh đang ngồi xếp bằng cùng một vị ni trẻ đang quỳ trước vị sư già.

Vị sư già chính là thiền sư Vạn Hạnh, còn vị ni trẻ là người được thiền sư Vạn Hạnh chọn làm người kế thừa Cửu Phẩm Liên Hoa...

Nhìn vị ni trẻ trước mặt, thiền sư Vạn Hạnh nói: "Diệu Vân, đến một lúc nào đó, thầy sẽ không còn khả năng trấn áp Tà Linh được nữa."

"Trách nhiệm ấy sẽ cần người thay ta gánh vác."

Tiếng nói của thiền sư Vạn Hạnh phát ra như chập chờn khi rõ khi không, nhưng Lãnh Sương lại có cảm giác như chính nàng từng nghe qua những lời này.

"Người đó có thể chính là con... Vì vậy ta muốn con đi con đường phổ độ chúng sinh, trải nghiệm những gì tốt đẹp và xấu xa của trần thế để có thể ngăn chặn Tà Linh..."

Phổ độ chúng sinh, ngăn chặn Tà Linh...

Những câu nói của thiền sư Vạn Hạnh như đánh thức ký ức tiềm ẩn trong người Lãnh Sương, nàng tiến đến đứng vào đúng vị trí mà Diệu Vân đang quỳ. Rồi Lãnh Sương quỳ xuống, cơ thể nàng như hòa làm một với ảo ảnh của Diệu Vân, cả hai người như một, cùng dập đầu trước thiền sư Vạn Hạnh...

Sau cái dập đầu, ký ức của Diệu Vân bắt đầu tràn về trong đầu Lãnh Sương...

Theo lời dạy của thiền sư Vạn Hạnh, Diệu Vân rời khỏi Phật Cảnh, đi khắp thế giới bên ngoài để trải nghiệm trần thế, đôi lúc can thiệp và góp phần giải quyết một số xung đột, cứu nhiều mạng người...

Rồi Diệu Vân bị cuốn vào cuộc chiến tranh Lê - Mạc, với mục đích phổ độ chúng sinh, Diệu Vân với tấm lòng nhân từ nhưng có phần ngây thơ đã ra tay cứu giúp người của cả hai phe, cuối cùng lại trở thành mục tiêu chiếm hữu của cả hai phe Lê - Mạc.

Diệu Vân rơi vào bẫy vây bắt của tướng lĩnh phe Lê, dẫn đến một cuộc tranh đoạt của tướng lĩnh phe Mạc, cuối cùng, giữa cuộc chiến của các Chúa Tể, nàng hy sinh, cơ thể hóa thành một viên xá lợi.

Cũng trong lúc đó, một vị nữ Chúa Tể phe Mạc mang dị băng Đế Băng cũng hy sinh, kì lạ ở chỗ, Đế Băng không cùng chủ nhân tiêu tán mà tách ra, hóa thành một giọt nước tan vào viên xá lợi của Diệu Vân, viên xá lợi kết hợp Đế Băng này trông như một viên ngọc xanh lạnh giá, bị một vị Chúa Tể phe Mạc đoạt lấy, nhưng khi đó không ai có thể sử dụng nên đành cất trong kho tàn triều Mạc.

Thời gian trôi qua, viên xá lợi khác thường này dần biến đổi và hóa thành một sinh linh. Sinh linh này chính là Lãnh Sương hiện tại.

Khung cảnh ngôi đình nơi Lãnh Sương đang quỳ trở lại hiện trạng hoang tàn. Lãnh Sương vẫn dập đầu, trong lòng nàng tựa như đang đau khổ, đang hối hận, đang hoài niệm...


Cùng lúc đó, cũng tại đúng vị trí ngôi đền đó, nhưng là khung cảnh một hồ nước đen...

Cơ thể Hoài Bão hiện đang được sư phụ hắn kiểm soát, ngồi bên bờ hồ và trò chuyện với người bị giam ở giữa hồ: "Kiếm Linh, ta vẫn chưa hiểu, đối thủ của Sùng Lãm lúc đó tuy mạnh hơn hắn không ít nhưng sao có khả năng phá hủy vũ khí Tối Thượng?"

Kiếm Linh ngẩng đầu nhìn mây xanh và đáp: "Khi đó chính ta cũng không hiểu... Cho đến tận bây giờ, khi ta có được một chút ký ức..."

"Một chút ký ức?"

Kiếm Linh gật đầu: "Là ký ức về một tri kỷ trước cả Lạc Long Quân. Ta không hiểu tại sao ta lại quên, nhưng gần đây ta cảm giác được Nghịch Thiên kiếm có biến động khiến ta cũng bị ảnh hưởng và đôi lúc nhớ lại một ít..."

"Rằng lúc Lạc Long Quân vượt qua thử thách và cùng ta kết thành tri kỷ, thì Thiên Kiếm vốn đã tổn hại nặng nề. Đây là hậu quả từ trận chiến một đối một của một tri kỷ trước đó..."

"Một đối một?"

Kiếm Linh gật đầu: "Giữa hai tồn tại hùng mạnh nhất thế giới..."

"Kết quả thế nào?"

Kiếm Linh lắc đầu: "Ta không thể nhớ ra, nhưng ta nhớ lúc đó chúng ta đã dùng đến chiêu kiếm mạnh nhất, nếu đối thủ không liều mạng ngăn cản thì có thể thế giới này đã bị hủy diệt..."

"Một chiêu kiếm hủy diệt thế giới?" Thầy trò Hoài Bão rung động, trên đời có một thứ vũ khí khủng khiếp đến vậy ư?

Kiếm Linh gật đầu nói tiếp: "Cái giá phải trả có lẽ cũng rất lớn, ta không thể nhớ rõ sau đó thế nào, nhưng Thiên Kiếm thương tổn nặng nề..."

"Sau đó thì ngươi đã biết, ta chọn Lạc Long Quân và cùng người sát cánh chiến đấu. Cuối cùng, Lạc Long Quân hi sinh, Thiên Kiếm tan vỡ. Nhưng trong thời khắc Việt Nam bị phong ấn, một tia tàn hồn cực nhỏ của kẻ thù đã bám vào ta. Tia tàn hồn này tuy cực kỳ yếu ớt nhưng ta không có cách nào diệt trừ. Ta cũng trọng thương lưu lạc vào một hang núi hoang vắng, lúc này đạo tàn hồn kia bắt đầu trỗi dậy và tìm cách chiếm quyền kiểm soát phần linh trí Nghịch Thiên trong ta..."

"Ta gọi hắn là Tà Linh, hắn cũng không thể hoàn toàn khống chế ta, mà chúng ta chỉ có thể kềm hãm lẫn nhau, ta muốn đi tìm người trợ giúp thì hắn cản, hắn muốn tìm cách tăng sức mạnh thì ta ngăn..."

"Cho đến một ngày, có một người tên là Khương Tăng Hội tìm đến, trong lòng kẻ này không có một chút tà niệm nào, cho nên Tà Linh không thể mượn khả năng hấp thu tà tâm của Nghịch Thiên để khôi phục sức mạnh."

"Lúc đó, ta biết đạo mà Khương Tăng Hội theo đuổi, Phật giáo, chính là cứu cánh cho ta. Tuy không thể diệt trừ Tà Linh nhưng cũng giúp ta phần nào áp chế được hắn. Dùng cái thiện trấn áp cái ác..."

Sau đó, Kiếm Linh kể về Cửu Phẩm Liên Hoa tâm, về khởi nguồn của Phật Cảnh, về sự hi sinh của thiền sư Vạn Hạnh cùng sự biến mất của Phật Cảnh...

"Nói vậy thì không có cách nào tận diệt đạo tàn hồn kia?" Sư phụ của Hoài Bão hỏi.

Kiếm Linh đáp: "Trải qua bốn nghìn năm, Tà Linh kia đã kí sinh quá sâu vào linh hồn ta. Muốn diệt trừ chỉ có hai cách. Một là cần một kẻ đủ mạnh để có thể diệt trừ cả ta lẫn Tà Linh, tức là sức mạnh Tối Thượng."

"Còn cách thứ hai phức tạp hơn nhưng có khả năng hơn, chính là ta tìm được một tri kỉ mới, đồng thời Cửu Phẩm Liên Hoa cũng chọn một chủ nhân mới, kết hợp khả năng của Cửu Phẩm Liên Hoa làm Tà Linh suy yếu rồi chúng ta dùng chiêu Kiếm Tâm để đẩy hắn ra khỏi linh hồn ta và tiếp tục dùng Cửu Phẩm Liên Hoa trấn áp, chờ cơ hội diệt trừ."

Sư phụ của Hoài Bão gật gù suy nghĩ: "Tìm một Tối Thượng trong chốn này thật không có khả năng... Còn tìm một tri kỉ mới, ngươi thấy tên nhóc này thế nào?"

Kiếm Linh nhìn Hoài Bão hồi lâu rồi gật gù: "Nhìn ngươi lại khiến ta nhớ đến Lạc Long Quân, tuy ngoại hình không giống nhưng thần thái rất giống... Đáng tiếc..."

"Đáng tiếc điều gì?"

Kiếm Linh đáp: "Linh trí của Thuận Thiên đã chọn con trai út của Lạc Long Quân làm chủ, còn linh trí của Nghịch Thiên lại bị Tà Linh kiểm soát, ta muốn chọn tri kỉ hiện tại là điều gần như không thể..."

"Tuy nhiên..." Kiếm Linh nói tiếp: "Có điều kì là mà chính Tà Linh cũng không hay biết, rằng dù bị kiểm soát nhưng Nghịch Thiên kiếm vẫn có chủ."

"Ý ngươi là sao?"

"Ta cũng không chắc, có thể kẻ kia vốn được Nghịch Thiên kiếm chọn lựa từ trước khi bị Tà Linh kiểm soát, tức là từ 4000 năm trước, hoặc kẻ kia nghịch thiên đến mức có thể làm chủ Nghịch Thiên mà không cần được chọn."

Nghe đến đây, thầy trò Hoài Bão nghĩ ngay đến một người, kẻ từng được Hoài Bão tặng một mảnh nghịch thiên kiếm, Võ Phi Dương.

Kiếm Linh thở dài: "Nhưng làm chủ Nghịch Thiên còn chưa đủ, thậm chí hắn có thể làm chủ Thuận Thiên cũng chưa đủ... Thôi, ta giúp các ngươi thoát khỏi đây..."

"Sao chúng ta không quyết chiến với Tà Linh một lần, biết đâu lại sinh ra kì tích?" Lần này là chính Hoài Bão nói chứ không phải sư phụ hắn.

Nhìn ánh mắt sáng ngời niềm tin của Hoài Bão, Kiếm Linh mỉm cười: "Tề Thiên Ma Tôn, lâu ngày không gặp, không ngờ ngươi lại tìm ra một Lạc Long Quân thứ hai!"

"Tề Thiên Ma Tôn?" Lần đầu tiên Hoài Bão nghe đến danh xưng này, nhưng hắn biết Ma Tôn, một cấp độ ngang với Thượng Thần, chỉ dưới Tối Thượng. Và không khó để Hoài Bão đoán ra danh xưng này là danh xưng của vị sư phụ thần bí của hắn.

Tề Thiên Ma Tôn lại nhập vào xác Hoài Bão và nói với Kiếm Linh: "Thế nào? Có muốn cùng chúng ta khuấy đảo thế giới một lần nữa? Bốn nghìn năm trôi qua, ta dám cam đoan với người rằng thời đại mới còn thú vị hơn xưa nhiều! Ha ha!"

Kiếm Linh cũng cười, tựa như những năm tháng hào hùng sát cánh cùng các chiến hữu đang quay lại trước mắt hắn...

"Được, nếu có thể giải quyết Tà Linh, ta sẽ đi cùng các ngươi, khuấy đảo một phen, ha ha!"


Lúc này, Tà Linh sau khi hấp thu nữa viên độc thần đan, cả người gã liền co giật dữ dội, chất lỏng màu đen nhộn nhạo xì ra khắp cơ thể đang dần bành trướng của gã.

"Đậu xanh!" Nhìn cảnh này, mặt Dương xanh mét, chất độc ngấm vào cơ thể khiến hắn khó chịu dữ dội, lại cảm nhận được trạng thái thức tỉnh đang dần suy yếu, vội vàng tranh thủ cơ hội ôm lấy Xuất Trần và Mai Linh rồi bỏ chạy.

Thấy Dương chuồn lẹ, Hữu Công ngơ ngác gọi: "Đồng đạo! Đi đâu vậy? Còn thằng đen thui thối hoắc này thì sao?"

Hữu Công vừa dứt câu, một bóng đen khổng lồ vồ lấy và nuốt chửng lấy hắn...

Nuốt được Hữu Công, Tà Linh giờ như một khối bùn đen khổng lồ nhìn về hướng Dương, giọng hắn ồn ào quát: "Chạy? Chạy đi đâu!"

Tiếng quát của Tà Linh vừa dứt, Dương đang bế hai cô gái lao đi vun vút thì chợt chậm dần chậm dần...