"Đại sư tỷ đâu rồi?"
Không riêng Bình Thường, những người khác cũng nhận ra sự biến mất đột ngột của Lãnh Sương.
"Chắc sư tỷ đi dò xét nơi này." Xuất Trần đoán mò.
Từ khi còn ở Vô Lực bang thì Lãnh Sương đã nổi tiếng bí ẩn nên sự biến mất của nàng không khiến bọn họ lo lắng, vấn đề đáng lo hơn chính là bọn họ đang ở đâu.
Cách đơn giản nhất chính là hỏi người xung quanh. Nhìn sơ là biết ngay gã thanh niên cưỡi ngựa có gốc gác lớn, Siêu Phàm liền hướng đến gã thanh niên chào hỏi: "Sư đệ của ta ngu muội nên lỡ đặc tội, mong công tử bỏ qua, không biết công tử là..."
Gã thanh niên thấy thái độ lòn cúi e dè của Siêu Phàm liền vênh mặt: "Không biết ta là ai? Hóa ra các ngươi là khách hành hương."
Sau đó gã lại đổi sang thái độ khiêm tốn và tự giới thiệu: "Ta tên Lê Hoài Bảo, không phải nhân vật gì to tát, còn trẻ tuổi đã được đề bạt làm chức cai đội của phủ Phật Cảnh, quyền lực chỉ dưới tri phủ. Tuy tri phủ Lê Thanh là bố ta nhưng sự thật ta được chọn nhờ tài năng, hoàn toàn đúng quy trình."
"Cai đội, tri phủ?" Bình Thường lần đầu nghe đến hai chức quan này.
Bình Thường cho rằng đấy là vì bản thân mất trí, nhưng ngạc nhiên hơn khi cả Trác Việt đằng sau cũng thắc mắc: "Cai đội? Thời này còn chức vụ như vậy sao?"
Siêu Phàm có gốc gác tổ tiên làm quan nên hiểu biết về quan chức nhiều hơn: "Cai đội và tri phủ, nếu ta nhớ không nhầm thì hai chức vụ này là chức quan của triều Nguyễn."
Nghe Siêu Phàm nói, Lê Hoài Bảo nhướng mày: "Tất nhiên là triều Nguyễn, chẳng lẽ đương thời còn triều nào khác sao?"
"Đương thời?" Cả bọn Bình thường gần như đã xác định được vấn đề.
Siêu Phàm dò hỏi: "Hoài Bảo công tử, à không, đại nhân, xin cho hỏi năm nay là năm bao nhiêu..."
Lê Hoài Bảo trợn mắt: "Đến Phật Cảnh này hành hương mà không xem ngày ư? Đương nhiên là năm thứ mười một Tự Đức, 1858!"
Nhìn nét mặt Lê Hoài Bảo không có chút nào giống đang đùa, cả bọn Bình Thường nhìn nhau và nhận ra trong mắt nhau cùng một nghi vấn: Bọn họ đã đi ngược thời gian.
Có thể sao? Từ năm 2020, bước qua cánh cổng đến một vùng đất bí ẩn rồi quay ngược về quá khứ hàng trăm năm trước?
Lê Hoài Bảo đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu bọn Bình Thường, nhìn nét mặt hoang mang trên từng người khiến gã cảm thấy khả nghi: "Sao? Các ngươi gặp vấn đề gì ư?"
Vấn đề rất lớn là đằng khác, trong lúc này, Siêu Phàm lại hỏi: "Hoài Bảo đại nhân, không biết lối ra của Phật Cảnh nằm ở hướng nào?"
"Lối ra?" Lê Hoài Bảo nhướng mày, lòng nghi ngờ tăng lên gấp bội vì một lý do rất đơn giản: Không biết lối ra vào thì làm sao có mặt ở đây? Còn nếu có mặt ở đây từ trước thì sao lại không biết lối ra vào?
Thân là cai đội, chức quan quản lý quân đội, trị an của dân chúng và khách hành hương đến Phật Cảnh, Lê Hoài Bảo đương nhiên có cách truy xét nguyên nhân, gã nhẹ nhàng đáp: "Lối ra? Tất nhiên ta biết, nhưng muốn ra khỏi Phật Cảnh thì cần có giấy phép xuất cảnh của quan phủ, không biết các vị có chưa?"
"Ch... chưa..." Siêu Phàm ấp úng đáp, đến lúc này thì hắn mới nhận ra câu hỏi trước đó của bản thân là quá ngu dốt.
Bọn Xuất Trần, Trác Việt, Bình Thường, Mai Linh đều nhận ra thái độ nghi ngờ của Lê Hoài Bảo, thầm biết không ổn nhưng còn chưa biết xử lý thế nào.
"Chưa?" Lê Hoài Bảo bật cười: "Ha ha! May là gặp đúng người rồi! Theo ta về phủ, ta bảo lão già nhà ta cấp cho các vị."
Biết sự tình không ổn, Siêu Phàm cố vớt vát: "Cảm ơn công tử, nhưng chúng tôi còn muốn du ngoạn vài ngày, hay là vài ngày sau chúng tôi sẽ đến..."
Lê Hoài Bảo liếc nhìn từng người rồi gật gù: "Vậy cũng được... Nhưng xem ra các vị còn chưa tìm được chỗ nghỉ ngơi, thôi thì đến phủ của ta ở..."
Nói đến đây, thấy bọn Bình Thường có vẻ muốn từ chối, Lê Hoài Bảo liền nhấn mạnh: "Gần đây Phật Cảnh xuất hiện một tên dâm tặc vô cùng lợi hại, có thể đã đạt đến cấp Linh Đế. Ta thấy hai vị tiểu thư này xinh đẹp tuyệt sắc, rất có khả năng trở thành nạn nhân của kẻ đó..."
"Ta không đùa đâu! Nhìn bảng truy nã thì biết." Nói đoạn, Lê Hoài Bảo chỉ tay vào một bảng thông báo dán bên đường, bao gồm ảnh phác họa gương mặt một gã đàn ông khoảng tuổi trung niên và phần nội dung đặc biệt nhấn mạnh rằng gã dâm tặc mệnh danh là Dâm Đế Truy Hương này cực kỳ lợi hại, thậm chí có một nữ du khách là cao thủ cấp Linh Vương dù đề phòng cẩn thận cũng không thoát khỏi nanh vuốt của gã.
Nghe đến dâm tặc Truy Hương, vài người bên đường hóng chuyện cũng xen vào: "Nghe nói nữ du khách cấp Linh Vương đó ban sáng vừa vào Phật Cảnh thì ban đêm liền bị hãm hiếp rồi giết chết."
Người khác chỉ về phía Mai Linh, Xuất Trần và nói: "Ta từng thấy vị Linh Vương đó, nhan sắc tuy đẹp nhưng còn chưa sánh bằng hai tiểu thư đây. Nhìn hai nàng như hoa như ngọc thế này, e rằng..."
Nguy cơ từ một dâm tặc cấp Linh Đế khiến Mai Linh rùng mình, nàng vô thức nép vào sau Bình Thường trong khi Xuất Trần vốn lúc nào cũng mỉm cười giờ cũng hơi nhíu mày lo lắng.
Cuối cùng, sau quá trình bàn bạc, cả bọn quyết định đến nương nhờ Lê Hoài Bảo.
Trái với lo lắng trong lòng bọn Bình Thường, Lê Hoài Bảo tiếp đãi cả bọn khá nhiệt tình và không có dấu hiệu gì là bị điều tra. Thông qua những người trong phủ, cả bọn cũng xác định được nơi này chính là Phật Cảnh vào năm 1858.
Đêm đó, sau khi bàn bạc tìm cách trở về thực tại, Bình Thường ngủ một giấc say.
Cho đến khi...
Một tiếng thét to làm cho Bình Thường giật mình bật dậy, nhìn ra cửa phòng đang mở, Bình Thường thấy một cô người hầu đang đứng, nàng nhìn Bình Thường, vừa run rẫy vừa lùi lại với gương mặt kinh hoàng, môi nàng run cầm cập: "D... dâm đế... dâm đế..."
Bình Thường kinh ngạc: "Dâm đế? Ta..."
Còn chưa nói hết câu, Bình Thường giật mình vì cánh tay vô tình sờ trúng một cơ thể lạnh ngắt ngay bên cạnh.
Là cơ thể một người phụ nữ trần trụi, đã chết, ngay trên giường, Bình Thường có gặp qua người này, là vợ của tri phủ Lê Thanh, mẹ của Lê Hoài Bảo.
Kinh hoàng còn chưa đủ, Bình Thường nghe tiếng cô người hầu ngã bẹp xuống đất, mắt nhìn vào góc phòng, miệng hoảng hốt gọi: "Tri phủ đại nhân..."
Nhìn theo hướng nhìn của cô hầu gái, Bình Thường tái mét nhận ra một người thân đầy máu bị một thanh đao ghim sâu vào cổ treo lên vách nhà. Là tri phủ Lê Thanh, người này vẫn còn thoi thóp và liếc Bình Thường bằng ánh mắt tột cùng thù hận.
"Không phải ta... Không phải ta..."
Bình Thường run rẫy bước ra tìm cách giải thích, nhưng lại càng kinh hoàng khi vô tình nhìn vào một tấm gương, trong gương không còn là hình hài của bản thân hắn, mà là hình dạng một gã đàn ông trung niên khỏa thân với gương mặt giống hệt gương mặt của dâm đế Truy Hương.
Không thể tin vào mắt mình, Bình Thường đang đưa tay sờ lên mặt thì quân đội tri phủ nghe tiếng hét đã chạy đến cùng với Lê Hoài Bảo một thầy tu mặc áo cà sa.
Nhìn hai thi thể trong phòng, Lê Hoài Bảo sững sờ quỳ xuống: "Cha! Mẹ!"
Bình Thường cố tìm cách giải thích, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì một cơn đau đầu như búa bổ truyền đến, là do vị thầy tu cấp Hòa Thượng đang niệm chú tấn công hắn.
Bình Thường đau đến mức ngất đi.
Khi tỉnh dậy, Bình Thường cảm thấy toàn thân đau rát khủng khiếp, trước mặt hắn là một đám đông hàng ngàn người đang la gào phẫn nộ.
"GIẾT THẰNG DÂM TẶC CHÓ MÁ ĐÓ ĐI!"
"GIẾT! GIẾT! GIẾT!"
Bình Thường muốn gượng dậy, nhưng lại phát hiện cơ thể bị khóa chặt, cổ hắn đeo một lớp gông nặng nề.
"Mình sắp bị xử trảm?" Bình Thường hoảng sợ tột cùng.
Chợt Bình Thường nhận ra trong đám đông có một vài gương mặt quen thuộc, là bọn Xuất Trần, Mai Linh, Siêu Phàm...
Bừng lên hy vọng, Bình Thường gào lên, cố lấn át tiếng quát của đám đông: "XUẤT TRẦN, MAI LINH SƯ TỶ! ĐỆ LÀ BÌNH THƯỜNG ĐÂY! ĐỆ BỊ OAN! Đệ bị..."
Hy vọng vừa cháy lên liền trở thành tuyệt vọng, bởi Bình Thường phát hiện ra, bên cạnh Mai Linh có một người khác, chính là hắn, là Bình Thường.
"Vậy thì mình là a? Không, kẻ kia là giả, phải báo cho sư huynh sư tỷ..."
Nhưng Bình Thường không kịp làm điều đó, ý thức của hắn đã mất dù đầu hắn còn chưa lìa khỏi cổ...
Ngay sau khi mất đi ý thức, Bình Thường dần tỉnh lại, trong cơn mê man vẫn còn thoáng nghe tiếng hò hét của đám đông như từ ngàn xa vọng lại:
"DÂM TẶC! CHÉM CHẾT MẸ NÓ ĐI!"
"THẺO DÁI NÓ! DÁM HIẾP DÂM TIỂU THƯ NHÀ LÀNH!"
Sau đó là một tiếng hét khác, lớn hơn, rõ hơn với chất giọng nghe như chính giọng Bình Thường: "ĐẬU MÓA CHỜ TAO HIẾP LẠI RỒI HÃY CHÉM!"
Rồi một chất lỏng lành lạnh hôi thối xộc vào mũi khiến Bình Thường tỉnh dậy trong cơn ho sặc sụa.
Dứt cơn sặc, Bình Thường phát hiện bản thân đang nằm trên một vũng chất lỏng màu đen hôi thối và đặc quánh, nhưng chất lỏng này đang thấm dần vào mặt đất khô cằn, vài giây sau đã không còn dấu vết.
Bình Thường nhìn quanh và nhận ra khung cảnh hoang tàn xung quanh, chính là nơi mà hắn thấy trước khi bị ánh sáng vàng kim kì lạ kia làm thay đổi. Khác chăng chỉ là không còn hình bóng của các sư huynh, sư tỷ đồng môn.
Đưa mắt tìm kiếm xung quanh, chợt Bình Thường giật mình nhìn thấy một đứa bé đã xuất hiện ngay bên cạnh từ lúc nào không hay, chính là đứa bé mà hắn đã cứu khỏi vó ngựa của Lê Hoài Bảo.
Đứa bé đứng lặng lẽ nhìn Bình Thường bằng ánh mắt vô hồn, miệng không hé nhưng lại có tiếng nói phát ra: "Không những không chết mà còn có thể thoát ra? Ngươi không nên tồn tại..."
Vừa nói, đứa bé vừa giơ bàn tay về phía Bình Thường, từ dưới chân đứa bé trồi lên thứ chất lòng màu đen hôi thối. Khối chất lỏng hóa thành một ngọn giáo nhọn hoắc hướng về phía Bình Thường.
Đột nhiên...
ẦM!
Từ trên trời, một bóng người áo trắng đạp thẳng xuống đúng vị trí đứa bé vừa đứng gây ra một trận động đất khủng khiếp, bản thân Bình Thường cũng bị dư chấn đẩy văng ra sau, bụi khói mù mịt.
Cũng trong lúc này, Bình Thường cảm thấy ma kiếm Nghịch Thiên đang run lên dữ dội trong nhẫn không gian.
Đứa bé vừa tránh khỏi cú đạp của người áo trắng, hừ lạnh nói: "Bạch Long Bá Vương, ngươi đúng là âm hồn bất tán!"
Bình Thường kinh ngạc: "Bạch Long Bá Vương? Sùng Hạo? Nhưng..."
Bình Thường thêm một chữ nhưng, bởi người này có mái tóc màu đen, thanh kiếm hắn cầm trên tay cũng không hoàn toàn trong suốt...