Chương 207: "Chết Chung Với Mẹ Vợ"

Vác Bình Thường và Phương Trang trên vai, Ngộ Pháp chạy về phòng riêng đóng cửa và đi xuống mật thất cho chính lão xây dựng. Đây là một gian mật thất lão tạo ra để bí mật dẫn phụ nữ về hành lạc nên trông rất sáng sủa khang trang, giữa phòng có hẳn một chiếc giường đôi sang trọng.

Ném Bình Thường vào một góc phòng rồi Ngộ Pháp đặt Phương Trang lên giường, nhìn nàng bằng ánh mắt dâm dê thèm thuồng và nói: "Khà khà... Mỹ nhân của lòng ta, cuối cùng cũng đến lúc ta chinh phục nàng..."

Phương Trang mặt đẹp đỏ bừng, hơi thở có phần gấp gáp: "Tên đê tiện! Ngươi cho thuốc gì vào trà?"

Ngộ Pháp cười khoái trá: "Khà khà... Chỉ là một chút thuốc bổ có công dụng giúp nàng bộc lộ tình cảm thật dành cho ta..."

"Ta không có tình cảm nào dành cho ngươi ngoài sự ghê tởm!"

"Đừng dối lòng nữa, rồi không lâu sau, tình cảm thật sẽ bộc lộ, nàng sẽ tự mình hiến dâng cho ta như trong thâm tâm nàng khao khát bấy lâu... Nào, cho ta chiêm ngưỡng thân hình mà ta khao khát bấy lâu..."

Ngộ Pháp dâm dê định cởi trang phục của Phương Trang, nhưng đúng lúc này thì có âm thanh hú lên, đây là hệ thống báo động cảm ứng khi có người tiến đến cửa phòng.

"Chết tiệt! Tên nào lại đến vào giờ này chứ?" Bị cắt ngang cuộc vui, Ngộ Pháp tức giận nhưng không còn cách nào khác, tạm để Phương Trang ở lại, còn lão thì trở lên để tìm cách đuổi khách.

Hầm hừ mở cửa thì gặp ngay Vô Thanh hộ pháp, Ngộ Pháp thầm mắng: "Sao lại là thằng bợm nhậu lầy lội này chứ!"

Nhưng ngoài mặt lão vẫn cố mỉm cười chào đón: "Vô Thanh, lâu rồi không gặp!"

Vô Thanh lễ phép chào Ngộ Pháp và đáp: "Trưởng lão, nhậu không?"

Khi không lại rủ một kẻ không rượu bia như mình đi nhậu, Ngộ Pháp biết Vô Thanh này có vấn đề, liền hỏi dò: "Vô Thanh, có chuyện gì cứ nói..."

Vô Thanh nghiêm mặt đáp: "Ở đây không ổn, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện..."

"Chuyện gì chứ? Ta đang bận..." Ngộ Pháp không muốn đi vì có một đại mỹ nhân đang chờ đợi lão...

Vô Thanh biết điều đó, nên gã hiểu rằng muốn câu giờ giúp đứa cháu cưng thì gã phải có cái cớ khiến Ngộ Pháp quan tâm hơn cả nhan sắc của Phương Trang. Vừa hay là gã có.

Vô Thanh kề tai Ngộ Pháp thì thầm: "Trưởng lão, chuyện có liên quan đến những kẻ đã ám toán ngài! Chúng đã cài người vào bang và chờ thời cơ lật đổ ngài!"

Mũi tên của Vô Thanh đã trúng đích, thứ mà Ngộ Pháp xem trọng hơn cả nhan sắc tuyệt đẹp của Phương Trang chính là sinh mạng và danh vọng của lão. Câu nói của Vô Thanh khiến Ngộ Pháp giật mình: "Thật sao? Ngươi đã có thông tin? Có phải mọi chuyện là do..."

"Đúng vậy! Chính là do kẻ đó! Nên chúng ta cần phải cẩn thận..." Vô Thanh gật đầu đáp, dù thật ra gã cũng chẳng biết "kẻ đó" là kẻ nào trên đời...

Vô Thanh là thiên tài, lại có tài trí hơn người cùng dị phong Vô Thanh Phong rất thích hợp để ẩn mình nghe ngóng thông tin, nên những gì Vô Thanh nói đều khiến Ngộ Pháp tin sái cả cổ. Đành tạm để Phương Trang dưới mật thất, Ngộ Pháp theo Vô Thanh tìm nơi an toàn để tìm hiểu thông tin...

Trong mật thất, Bình Thường đang ngất thì chợt cảm thấy có tiếng gọi: "Cậu bé, mau tỉnh dậy..."

Bình Thường dần mở mắt nhưng còn chút mê man, nhìn lầm Phương Trang là Mai Linh, vội nói: "Sư tỷ... mau gọi người... cứu mẹ... Phương Trang phu nhân... bị bắt..."

"Cháu quen con gái ta?" Phương Trang hỏi.

Lúc này Bình Thường tỉnh táo hơn và đã phát hiện bản thân nhầm lẫn, liền nói: "Dạ xin lỗi phu nhân, cháu nhìn nhầm... Cháu có quen Mai Linh sư tỉ... Cháu tên Bình Thường..."

Tự tin vào chênh lệch đẳng cấp, Ngộ Pháp đã cho rằng Bình Thường sẽ cần thời gian rất lâu mới hồi tỉnh, và trong thời gian này thì hắn chẳng khác nào xác chết nên lão không lo hắn phỏng tay trên, nhưng lão đã lầm, Bình Thường vẫn luôn giắt Nghịch Thiên kiếm sau lưng (tất nhiên là có chút bất tiện và lưỡi kiếm được quấn vải nếu có ai thắc mắc tại sao nó không bị chém lác đít).

"Bình Thường? Thì ra là cháu... Mai Linh có kể ta nghe về cháu..."

Bình Thường nhìn quanh phòng và hỏi: "Phu nhân..."

"Cháu cứ gọi ta là cô."

"Dạ thưa cô, trưởng lão Ngộ Pháp đâu rồi ạ?"

Phương Trang đáp: "Lão già đê tiện đó đã lên trên, không rõ khi nào sẽ trở lại..."

Nghe Phương Trang nói thế, Bình Thường đứng dậy thử đấm vào tường và lập tức bị bật ngược ra, tay không đau nhưng cũng không gây cho bức tường chút hư hại nào...

Phương Trang nói: "Vô ích thôi, cả căn phòng đã được bao bọc bằng một kết giới phòng ngự cấp cao, có lẽ chỉ Linh Vương trở lên mới phá nổi..."

Phương Trang đã nói vậy nên Bình Thường cũng không cố gắng thử nữa, hắn nhìn nàng, lúc này đang ngồi trên giường. Dù đã có một đứa con gái trưởng thành nhưng Phương Trang trông vẫn rất trẻ trung xinh đẹp, mông và ngực lại nảy nở còn eo và đùi thì thon thả vô cùng. Bình Thường cảm thấy không có gì lạ khi nàng có thể khiến một trưởng lão đức cao vọng trọng như Ngộ Pháp nổi lên tà tâm, nếu có năng lực như Ngộ Pháp thì Bình Thường e rằng hắn cũng muốn làm vậy...

Trong lúc Bình Thường mãi mê nhìn ngắm, Phương Trang giơ bàn tay thon lên trước mặt, những ngón tay trắng ngần chợt mọc ra móng vuốt sắc nhọn khiến Bình Thường giật mình.

"Đừng lo, cô không làm hại cháu đâu! Đây là chút năng lực của loài Linh Miêu chúng ta." Phương Trang trấn an Bình Thường.

"Nhưng mà... Có lẽ Ngộ Pháp sẽ trở lại sớm, nên ta... thà chết trước còn hơn... Khi đó, nhờ cháu nhắn lại với Mai Linh rằng..."

Bình Thường đã hiểu ra ý định của Phương Trang, vội khuyên ngăn: "Đừng! Cô đừng nghĩ quẫn! Chúng ta vẫn còn hy vọng, cháu được lệnh của hộ pháp Vô Thanh đi mang bia về cho ngài, nếu không thấy cháu, nhất định ngài ấy sẽ đi tìm và cứu chúng ta..."

"Thật sao?" Phương Trang mỉm cười, mắt nàng ánh lên chút hi vọng, nàng vẫy tay gọi Bình Thường: "Bình Thường, đến đây ngồi với cô..."

Thuốc bổ của Ngộ Pháp thực chất là thuốc kích dục liều cao, quá trình ngấm thuốc khiến cho nét mặt của Phương Trang trở nên cực kỳ gợi tình, cả cái vẫy tay cũng trở nên lã lướt như một lời mời gọi quyến rũ.

Bình Thường tiến lại, dù ngồi cách một khoảng nhưng vẫn không thoát khỏi mùi hương thơm nồng tỏa ra từ người Phương Trang, chỉ mùi hương này cũng đủ khiến cả người hắn rạo rực như lửa đốt chứ đừng nói đến nhan sắc quyến rũ của nàng.

Nhìn Bình Thường, Phương Trang nói bằng giọng càng lúc càng khêu gợi: "Trước đây ta cũng gặp tai nạn tương tự và được một cậu bé cứu giúp, cậu bé chắc cũng bằng tuổi cháu bây giờ..."

"Ta luôn ao ước một đứa con trai... Nhưng đáng tiếc là không có được, nhưng khi đó, bằng năng lực của Linh Miêu tộc, ta linh cảm rồi sẽ có ngày cậu bé kia trở thành con rể của mình..."

Bình Thường từng nghe Mai Linh kể về chuyện này nên biết Phương Trang ám chỉ Võ Phi Dương, và hắn biết khoảng cách của hắn đối với Mai Linh lại càng xa vời hơn...

"Nhưng mà..." Phương Trang nói tiếp: "Trước khi cô lấy chồng, bà ngoại của Mai Linh cũng từng có một linh cảm..."

"Rằng nếu cô chọn chồng tốt thì sẽ chỉ mang lại hạnh phúc cho riêng bản thân, nhưng nếu cô chọn cưới ông Thanh thì đời con cô sẽ hưởng hạnh phúc cùng người vĩ đại..."

"Cô từng cho rằng vĩ nhân đó chính là thiên tài Võ Phi Dương, nhưng sau đó lại nhận ra dù Mai Linh có xinh đẹp nhưng Võ Phi Dương lại quá cao vời. Và lúc này đây..."

Phương Trang nhìn Bình Thường, ánh mắt nàng đẹp đến mê hoặc: "Ta lại có thêm một linh cảm... rằng cháu chính là người chồng mà Mai Linh cần..."

Tim Bình Thường đập suýt rớt khỏi l-ng ngực hắn. Gì chứ? Phương Trang phu nhân nói muốn hắn làm con rể? Nhiêu đó là đủ rớt tim rồi, nhưng khi nói đều đó, nét mặt và ánh mắt nàng nhìn hắn không khác gì nàng đang nói rằng nàng muốn hiến dâng cho hắn!

Bình Thường ngây thơ không biết đó là do tác dụng của thuốc kích dục, và khi đã ngấm thuốc thì dù có đứng đắn đến mức nào đi nữa, dâm niệm vẫn sẽ lên ngôi, và Phương Trang đang đắm chìm trong ý định muốn kiểm tra khả năng sinh lý của đứa con rể tương lai này...

"Cháu có thích con gái cô không?"

Bình Thường gật đầu chắc nịch: "Sư tỉ vừa xinh đẹp vừa tốt bụng..."

Phương Trang mỉm cười quyến rũ: "Vậy... cháu có muốn làm con rể cô không?"

Bình Thường gật đầu, mọi tự ti tan biến và thay bằng quyết tâm: "Đó là mơ ước của cháu! Hiện tại cháu là một đứa mang tiếng phế vật, nhưng cháu sẽ nỗ lực để đạt được ước mơ này!"

Phương Trang gật đầu hài lòng: "Tốt lắm... Ta tin là cháu sẽ không khiến ta thất vọng... Nhưng mà..."

"Nhưng sao ạ?" Bình Thường hồi họp hỏi, khí chất quyến rũ gợi tình của Phương Trang tỏa ra khiến cho bản thân hắn cũng trở nên rạo rực.

"Nhưng mà..." Phương Trang ngập ngừng, mặt nàng tiến sát vào mặt Bình Thường, ánh mắt đẹp tột cùng lẳng lơ, và làn môi hồng thơm ngát kề sát môi hắn, nàng thì thầm: "Phải... kiểm tra xem khả năng chiều vợ thế nào đã..."

Phương Trang dứt câu, hai luồng hơi thở phả vào nhau, môi nàng áp vào môi Bình Thường...

Cái chạm môi nhẹ nhàng như gây ra một làn sóng mạnh mẽ lan truyền đến não Bình Thường rồi nổ tung: "Đây là hôn sao? Mềm mại quá, thơm quá, ấm áp quá..."

Nụ hôn, có thể nói là đầu đời một lần nữa, khiến cho Bình Thường không thể kháng cự, chính xác hơn là không có chút ý định kháng cự. Phương Trang tấn công, Bình Thường đáp trả, hai đôi môi như dính chặt lấy nhau, say sưa và ngấu nghiến.

Bản thân Phương Trang cũng bị làn môi của Bình Thường mê hoặc, nàng nhẹ nhàng đẩy hắn nằm xuống giường. Môi vẫn dán vào môi, mật ngọt từ môi Phương Trang chảy vào môi Bình Thường và tan vào đầu lưỡi hắn, ngọt ngây và thơm lừng... Hương vị diệu kì khiến Bình Thường thèm thuồng đưa lưỡi đi tìm thêm rồi được lưỡi của Phương Trang chủ động dâng ra mật ngọt...

Tiếng rên khẽ dịu dàng và quyến rũ từ cổ họng Phương Trang vang lên hòa vào tiếng môi mềm và lưỡi ướt...

Sau một lúc trao hương thưởng vị, bàn tay Phương Trang dịu dàng chạm vào ngực Bình Thường, nàng giúp hắn cởi áo và cất thanh kiếm sang một bên, rồi nàng ngồi thẳng lên trên người hắn, đôi môi hồng giữa hai nàng chân tì lên khúc gỗ cứng giữa hai chân Bình Thường...

Ngấm thuốc nên Phương Trang mất luôn sự ngại ngùng, nhưng Bình Thường thì vẫn còn, nên nàng liếc hắn và mỉm cười khêu gợi: "Con gái cô không thích đàn ông ngại ngùng đâu... Hãy... xem cô... như Mai Linh..."

Phương Trang vừa nói vừa cởi áo rồi kéo tay Bình Thường đặt lên ngực nàng, khiến cho đầu óc Bình Thường lần nữa nổ tung vì cảm giác căng tròn mềm mại đến tuyệt vời của gò ngực mỹ miều hoàn hảo.

Sự say mê có phần hơi ngờ nghệch của Bình Thường khiến Phương Trang thích thú, nàng vừa nhẹ nhàng cọ âm vật vào dương vật của Bình Thường vừa lẳng lơ hỏi: "Cháu thấy ngực cô có đẹp không?"

Bình Thường gật đầu như gà mổ thóc, phải nói là ngực của Phương Trang đẹp và tươi tắn đến hoàn hảo dù đã có một đứa con.

Thấy Bình Thường có phần lóng ngóng chỉ biết xoa và bóp, Phương Trang nháy mắt gợi ý: "Khi còn bé Mai Linh rất thích ngậm nó..."

"Ngậm vào ngực của Phương Trang phu nhân?" Bình Thường không biết hoặc không nhớ cảm giác đặt môi lên ngực phụ nữ, nhưng bầu ngực tròn nhô cao trước mặt như thôi thúc hắn phải thử một lần, nên hắn nhìn Phương Trang và được nàng gật đầu cho phép.

Bình Thường ngồi dậy khiến cho Phương Trang rên lên vì dương vật hắn cọ mạnh vào âm vật nàng, rồi hắn tò mò hé môi ngậm lấy đầu ti hồng hào đang nhô ra của nàng...

"Ư... Ưm..."

Tiếng rên của Phương Trang như lời động viên Bình Thường, khiến hắn lấy can đảm thử mọi cách trải nghiệm bầu ngực nàng, từ hôn, liếm, bú, gặm, mỗi cách lại nghe một kiểu rên khác nhau.

Cơ thể Phương Trang quằn quại từng cơn khi đứa con rể tương lai đang khám phá người nàng, bản thân nàng cũng đang tò mò về cái thứ dường như ngoại cỡ đang cương cứng bên dưới, vậy nên trong khi mồm Bình Thường vẫn hút chặt ngực nàng, tay nàng đưa xuống tìm vào trong quần hắn để tóm lấy cái thứ kia...

"To quá!" Phương Trang giật mình thốt lên, theo lời Mai Linh kể, Bình Thường là một tên nhóc hết sức bình thường, nhưng những gì Phương Trang cảm nhận đều khác hẳn, chưa kể thể hình rắn chắc và nụ hôn cuốn hút tuyệt vời dù hơi lóng ngóng, làm gì có một kẻ bình thường nào lại sở hữu một dương vật to khủng khiếp như hắn chứ!

Đã to tướng lại còn đầy gân guốc, sự khác thường này khiến cho Phương Trang tò mò mãnh liệt cái cảm giác bị thứ này đâm sâu vào nàng...

Tiếng thốt có phần như hốt hoảng của Phương Trang khiến Bình Thường rời môi khỏi ngực nàng và hỏi: "Sao vậy ạ?"

Phương Trang liếc Bình Thường bằng ánh mắt khêu gợi: "Cháu đứng lên đi!"

"D... dạ..." Bình Thường dạ rồi làm theo dù vẫn còn rất thèm đôi quả đào của Phương Trang.

Bình Thường đứng lên và định đưa tay che đậy "thanh kiếm" đang giương thẳng ra ngoài, nhưng bị Phương Trang ngăn lại, nàng quỳ lên, vừa liếc Bình Thường bằng ánh mắt tột đỉnh dâm tình vừa nhẹ nhàng cởi quần hắn xuống...

Được giải phóng, "thanh kiếm" của Bình Thường bật lên rồi đong đưa ngay trước gương mặt xinh đẹp của Phương Trang khiến nàng ngắm nhìn trong mê mệt. Rồi khi "thanh kiếm" dừng lại và kề sát vào môi, Phương Trang nhắm mắt cảm nhận mùi hương đầy nam tính tỏa ra rồi lại mở mắt liếc Bình Thường bắng ánh mắt vừa dâm đãng vừa tinh nghịch, và nàng đưa lưỡi liếm vào đầu khấc to tướng của hắn...

Lại một dòng điện lan truyền từ đầu khấc lên tận não khiến đầu óc Bình Thường suýt vỡ tung, hóa ra Phương Trang có sức mạnh kỳ diệu như vậy sao? Mọi bộ phận cơ thể nàng đều làm hắn phát điên phát cuồng, bảo sao lão Ngộ Pháp kia bất chấp danh dự để có được nàng...

Liếm qua một cái khiến Bình Thường sướng run, Phương Trang liếc mắc trêu chọc: "Ngoại hình thì ổn đó! Nhưng để cô thử xem sức bền thế nào... cố mà chịu đựng nha..."

Nói xong, chưa kịp để Bình Thường thắc mắc thì Phương Trang đã há miệng to hết cỡ để ngậm lấy dương vật của hắn vào mồm. Kết hợp môi và lưỡi, nàng bắt đầu thử sức chịu đựng của con rể tương lai...

Được mẹ vợ "thử thách" một cách tràn trề sung sướng, Bình Thường cắn răng trong khoái cảm, tay hắn vô thức vuốt lên mái tóc mượt của nàng...

Nhưng khổ nỗi, Bình Thường nào biết kềm chế là gì? Càng sung sướng, hắn càng ra sức đẩy sâu "thanh kiếm" vào cổ họng Phương Trang, nàng cũng vui vẻ chiều chuộng và kết quả là cả người Bình Thường run lên, tinh dịch tích tụ suốt nữa năm tuôn xối xả và mồm Phương Trang...

Ngậm một mồm tinh dịch thơm nồng, Phương Trang vừa thích thú vừa nhìn Bình Thường bằng ánh mắt như tình nhân hờn dỗi: "Chưa gì mà đã..."

Tưởng bản thân vừa tè vào mồm mẹ vợ, Bình Thường gãi đầu: "Cháu xin lỗi..."

Nhưng trái với suy nghĩ của Bình Thường rằng Phương Trang sẽ nôn ọe thứ nước tiểu kì dị của hắn ra ngoài, thì hóa ra nàng lại ngửa cổ nuốt sạch một cách ngon lành, thậm chí còn đưa lưỡi liếm sạch tinh dịch còn sót lại trên môi.

Cảnh tượng dâm đãng tột cùng khiến cho "thanh kiếm" của Bình Thường lần nữa giương lên, và điều này khiến Phương Trang kinh ngạc thốt lên: "Ồ! Vừa xong cơ mà?"

Bình Thường gãi đầu khó hiểu: "Dạ? Là sao thưa cô?"

Phương Trang liếc Bình Thường và mắng yêu: "Từ nay đừng gọi ta là cô và đừng xưng là cháu nữa!"

Nói xong, Phương Trang đẩy Bình Thường ngã ra giường, còn nàng cởi nốt những gì còn trên người và quỳ lên trên Bình Thường.

Bình Thường vẫn chưa hiểu, còn tưởng Phương Trang tức giận vì hắn đã tè vào miệng nàng: "Dạ? Cháu xin lỗi cháu không cố ý..."

"Cố ý gì cơ?" Phương Trang hỏi trong khi tay nàng tóm lấy "thanh kiếm" của Bình Thường và dùng nó cọ vào hai mép âm vật nàng...

Bình Thường sướng rơn khi đầu khắc hắn cọ vào âm vật ướt sũng của Phương Trang, nhưng hắn vẫn chưa hết lo lắng: "Dạ... cháu không cố ý... tè vào mồm cô..."

Phương Trang phì cười: "Thật là... Đó không phải vấn đề! Ý của ta là... con đã vượt qua thử thách, từ giờ cứ gọi ta là mẹ..."

"Dạ? Ý cô... ý mẹ là..."

Phương Trang gật đầu.

"Nhưng còn Mai Linh... con sợ tỷ ấy..."

Phương Trang mỉm cười: "Đừng xem thường linh cảm của Linh Miêu tộc! Mẹ tin con sẽ sớm chinh phục được con bé!"

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà sao ạ?"

Nói đến đây, gương mặt Phương Trang lộ chút xấu hổ, và lần đầu tiên nàng lảng tránh ánh mắt hắn: "Lúc có người khác thì cứ gọi ta là mẹ... Còn lúc chỉ có riêng hai chúng ta... thì... cứ gọi thiếp bằng bất cứ cách nào chàng muốn..."

Lúc nói câu sau cũng là lúc mông Phương Trang hạ xuống cho "thanh kiếm" của Bình Thường đâm sâu vào người nàng...

Và trong cái khoảnh khắc giao thoa tuyệt diệu ấy, mẹ vợ ngửa người rên lên đầy khoái cảm đỉnh cao còn con rể tương lai cong người cắn răng hứng chịu sướng khoái tột cùng...

Lần đầu tiên Bình Thường cảm thấy sung sướng như vậy và lần đầu tiên Phương Trang nhận được khoái cảm cỡ này, cả hai nhắm mắt cảm nhận khoái cảm cá nhân suốt vài giây rồi lại nhìn nhau và bắt đầu sẻ chia dục tình...

"A... Ư... Ưm..."

Hoàn hảo là những gì Bình Thường cảm nhận được từ Phương Trang, thể hình nàng tuyệt mỹ, gương mặt nàng tuyệt trần, tiếng rên đầy quyến rũ, mùi hương cực gợi tình, và đặc biệt là cái cảm giác âm hộ ẩm ướt của nàng nuốt trọn rồi siết chặt "thanh kiếm" của hắn như không rời theo từng nhịp lên xuống...

Tuyệt vời là những gì Phương Trang cảm nhận được từ Bình thường, thể hình lý tưởng, cơ bắp săn chắc, mùi hương nam tính cùng với "thanh kiếm" khủng khiếp nổi đầy gân guốc đang lắp kín âm hộ nàng, dù lên hay xuống đều không một kẻ hở...

Mỗi cú rút ra rồi đâm vào khiến Phương Trang sướng như lên mây, nàng rên la càng lúc càng to, quên cả một sự thật rằng Ngộ Pháp có thể trở lại bất cứ lúc nào: "Ưm... Ưm... Ư... Aa... Con rể của... mẹ..."

Bình Thường cũng đang nằm tận hưởng khoái cảm, hai tay xuýt xoa làn da đùi trắng mỡn của Phương Trang còn mắt hắn thì dán chặt vào hai bầu ngực đang đánh đưa gợi tình: "Dạ?"

"Aa... Con rể... của mẹ... Chàng có thật... tên là... Bình Thường... không vậy? Thiếp nghĩ... phải gọi chàng... là Phi Thường... Aaa..."

Bình Thường nhe răng cười trừ, Phương Trang tiếp tục nói: "Chàng đó... phải bạo dạng... hơn... Aa... thì mới lấy... được lòng... con gái thiếp..."

Sau một lúc chủ động ngồi trên, Phương Trang mỏi người nên gục xuống người Bình Thường và nói tiếp: "Đổi kiểu nhé chàng..."

"Là sao ạ?" Bình Thường hỏi, hắn đâu có biết kiểu là gì để mà đổi...

Phương Trang mắng yêu: "Khờ thế! Cái gì cũng không biết! Chắc mẹ vợ này còn phải dạy con rể dài dài rồi nha..."

Nói xong, Phương Trang ôm cổ Bình Thường, vừa hôn môi hắn vừa kéo hắn lật người lại để hắn nằm đè lên nàng.

"Cứ tiếp tục đẩy cái đó vào người thiếp..." Nào có còn là mẹ vợ, giọng của Phương Trang nhu tình dịu dàng như lời của một người vợ hiền dành cho người chồng yêu dấu...

Và điều đó càng tăng phần kích thích...

Theo hướng dẫn của Phương Trang, Bình Thường chống gối xuống giường, vừa ra sức xâm lăng âm hộ nàng vừa hôn môi nàng ngấu nghiến...

"Uhm... Um... Ưm..." Cả người Phương Trang quằn quại theo từng củ đẩy có chút ngang tàng của Bình Thường, dâm thủy của nàng rò rỉ ướt cả một mảng ga giường, môi vẫn cận kề môi Bình Thường, nàng rên rỉ: "Sao mà to quá... Mai Linh... cưới được chàng... thì không phải lo... chuyện... chăn gối... Aa..."

Bình Thường vừa điên cuồng đẩy đưa đừa khẳng định: "Con hứa... sẽ khiến Mai Linh... hạnh phúc... suốt đời..."

Phương Trang bấu chặt vai Dương, đôi chân nàng kẹp chặt hông hắn, nàng cố ngăn cơn rùng mình đang như sóng dữ xô bờ và nói với giọng dỗi hờn: "Chỉ Mai Linh thôi sao?"

Bình Thường cũng sắp nổ tung vì khoái cảm, hắn ôm chặt Phương Trang và đáp: "Cả m... nàng nữa! Con sẽ khiến... hai mẹ con nàng... hạnh phúc... suốt đời..."

Phương Trang mỉm cười mãn nguyện: "Chàng cũng không... ngốc... đến nỗi... phải vất đi..."

Phương Trang dứt câu cũng là lúc cú thúc mãnh liệt nhất của Bình Thường cắm sâu vào nàng, cả hai siết chặt vào nhau, hôn nhau say đắm trong khi tinh dịch đang bơm đầy vào tử cung nàng...

Ngộ Pháp sau một hồi bị Vô Thanh nói vòng nói vo không tra được gì, đành bực tức quay về phòng, và lúc lão vừa xuống đến mật thất cũng là lúc Bình Thường rút "thanh kiếm" của hắn ra khỏi cửa mình Phương Trang...

Nhìn dòng sữa trắng đ-c trào ra như suối xuống giường, lão Ngộ Pháp run rẫy, đôi mắt lão trợn trắng nhìn Bình Thường và nghiến chặt răng nói bằng giọng như âm hồn: "Mày! Phải! Chết!"