Chương 204: Thức Tỉnh

Chạy cắm đầu về vùng khói lửa, Bình Thường thấy một nhóm người lao về hướng chân núi liền dừng lại và nghe tiếng Đỗ Đạt quát to: "Đừng đuổi theo! Chúng ta đều bị thương, không ai đánh lại chúng!"

Người khác nói: "Nhưng còn Mai Linh sư muội?"

"Kẻ bắt Mai Linh có thể là một Linh Vương, chúng ta không ngăn nổi! Mau đi báo tin Mai Linh bị bắt cho hộ pháp Thanh và Phương Trang phu nhân!"

"Lão già vô dụng đó thì giúp được gì chứ!"

"Nhưng Mai Linh là con gái lão!"

Bình Thường biết chút ít về gia đình Mai Linh sư tỷ. Trước khi Bình Thường gia nhập Vô Lực bang, gia đình Mai Linh trong một chuyến đi từ Bắc về Nam đã vô tình cứu mạng nhị trưởng lão Ngộ Pháp của Vô Lực bang. Cũng nhờ ân tình đó mà nhị trưởng lão Ngộ Pháp đã xin bang chủ Ngộ Thông cho gia đình ông Thanh gia nhập Vô Lực bang và nhận chức vị Hộ Pháp. Vô Lực bang là một trong những tổ chức hàng đầu Việt Nam nên lão Thanh lập tức đồng ý và đưa gia đình đến Vô Lực bang hưởng thụ cuộc sống an nhàn, Mai Linh sư tỷ cũng trở thành đệ tử tục gia của bang không lâu trước khi Bình Thường đến.

Và đúng là không thể trông đợi vào lão Hộ Pháp nữa vời kia, Bình Thường cũng lo ngại những người khác sẽ không đến kịp... Nếu vậy thì Mai Linh sư tỷ sẽ bị bắt đi... và khả năng rất cao là trở thành nô lệ tình dục cho bọn bắt cóc...

"Không được! Mình phải đuổi theo, nếu không thể kéo dài thời gian thì ít nhất cũng có thể lưu lại dấu vết cho các vị hộ pháp, trưởng lão tìm kiếm!"

Bình Thường sợ chết, nhưng những gì Mai Linh sư tỷ phải chịu còn đáng sợ hơn!

Vậy nên hắn cắm đầu chạy theo, bất chấp nguy hiểm tính mạng.

Chạy một lúc lại ngã lăn lông luốc xuống dốc núi, chưa chạm trán kẻ địch thì Bình Thường đã te tua như mền rách rồi va vào một gốc cây dưới chân núi.

"Hự!"

Ê ẩm toàn thân, Bình Thường gượng dậy rồi lần mò trong bóng tối, đi được một quãng thì phát hiện có những đốm lửa nhỏ từ phía xa, là bọn bắt cóc đang tụ tập.

"Bặt được người rồi sao chúng không chạy mà tụ tập ở đây?" Bình Thường nghĩ.

Lúc Bình Thường nấp, bọn bắt cóc đang điểm danh quân số, sau đó một tên nói: "Đủ người rồi! Giải tán đi, ta, thằng Cóc và thằng Nhái ở lại chờ lão Ngộ Pháp đến cứu con bé!"

"Rõ!"

Bọn bắt cóc giải tán gần hết, chỉ còn lại ba người với bí danh Ếch, Cóc và Nhái.

Dưới ánh lửa mờ, tên Nhái nhìn Mai Linh đang nằm hôn mê và liếm môi thèm thuồng: "Con bé xinh phết!"

Tên Ếch gật đầu công nhận: "Quá ngon! Hẳn là mẹ nó còn ngon hơn nên lão kia mới khổ công bày mưu như vầy..."

Cóc nói: "Má! Ngon thế này mà để thằng già dê xơi thì quá phí phạm, hay là..."

Cóc vừa nói vừa liếc mắt sang Ếch và Nhái, tư tưởng của ba tên va chạm nhau...

Ếch gật đầu: "Quất! Chơi miễn phí lại còn có tiền công thì ngu gì tha!"

Xác định, ba tên toát ra nụ cười dâm đãng rồi cùng khom người định làm thịt Mai Linh xinh đẹp...

"Muốn chết thì cứ động vào nàng!"

Âm thanh lạnh lùng phát ra trong đêm đen khiến ba tên bắt cóc giật bắn mình, dưới ánh lửa nhỏ bập bùng, Bình Thường bước ra trong nhân dạng te tua thảm hại...

Ba tên bắt cóc trước còn giật mình thì giờ bật cười như điên: "Gì thế này? Ha ha... Thằng ăn mày này định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?"

"Xem cấp độ của nó kìa! Thậm chí còn không bằng Linh Sĩ! Đây là phế vật tư chất không màu sao?"

"Ha ha... Cứ mặc kệ nó, quất con bé đi kẻo lão già đến sớm..."

Bọn bắt cóc chẳng màng đến Bình Thường, cứ tiếp tục khom người ngắm nghía thân hình xinh đẹp của Mai Linh. Thấy tên Ếch thèm thuồng nắm cổ áo nàng định xé toạc ra, Bình Thường liều mạng lao vào...

"Tránh xa sư tỉ ra!"

Ba tên bắt cóc đều là Linh Tướng cấp cao, tốc độ của Bình Thường so với chúng chẳng khác nào ốc sên, vừa lao đến đã bị tên Ếch tùy tiện phất tay đánh văng ra.

Thấy Ếch ra tay rất nhẹ, Nhái ngạc nhiên hỏi: "Sao sếp không giết nó luôn cho gọn?"

Ếch bật cười: "Mày không thấy thái độ của nó sao, rõ ràng nó thích con bé này!"

"Ý sếp là để cho nó sống để thấy con ghệ này bị tụi mình chơi? Nghe kích thích quá! Ha ha..."

Cười xong, Nhái quay sang chỉ thẳng mặt Bình Thường và nói: "Khôn hồn thì ngồi yên tao cho xem chịch, còn ồn ào thì tao cắt cổ cái một nha thằng ôn phế vật!"

"Khốn khiếp!" Bình Thường giận run người, cắn răng gượng dậy, rút thanh kiếm đen giắt bên hông ra và lao đến chém Ếch.

"Quá chậm!" Ếch khinh miệt lướt ra sau lưng Bình Thường và đá vào hai khớp gối làm Bình Thường ngã quỳ xuống đất.

"Đã thế tao bắt mày phải xem!" Ếch nắm tóc Bình Thường để kéo hắn hướng mắt nhìn cảnh Mai Linh đang sắp bị Ếch và Cóc làm thịt.

"Buông ta ra!" Bình Thường điên cuồng chống cự nhưng vô ích, tay trái cầm kiếm Nghịch Thiên giơ lên định đâm vào tay Nhái nhưng bị gã dễ dàng cản lấy, chỉ còn tay phải, hắn đưa lên chụp lấy cổ tay đang nắm đầu mình...

Chỉ dùng chút ít linh lực phòng ngự cổ tay, Nhái ngạc nhiên khi cảm thấy đau trong khi rõ ràng Bình Thường không dùng chút linh lực nào: "A! Tay mạnh gớm! Chắc quay tay dữ lắm hả mậy?"

Châm chọc xong, Nhái tăng linh lực bảo vệ cổ tay, nhưng lại càng ngạc nhiên khi vẫn thấy đau khi Bình Thường siết tay mạnh hơn.

"Cái tay này..." Nhái đã bắt đầu kinh sợ, một bàn tay không dùng linh lực lại có sức mạnh vượt qua linh lực Linh Tướng cấp 8 của gã!

"Đễ xem tay mày mạnh cỡ nào!" Nhái vẫn xem nhẹ Bình Thường, bắt đầu đưa linh lực hệ hỏa vào cổ tay để đốt tay Bình Thường.

Nhưng Nhái đã lầm, lửa của gã hoàn toàn không khiến Bình Thường thấy nóng, thậm chí Bình Thường càng siết mạnh hơn, rồi khi tên Ếch xé toạc cổ áo Mai Linh, Bình Thường giận dữ gầm lên và bóp nát cổ tay Nhái.

"Aaaa!" Nhái gào lên đau đớn, cổ tay hắn bị bóp nát, cánh tay đứt lìa, máu tuôn xối xả.

Nhái sợ hãi lùi lại, Bình Thường thoát ra và khó tin nhìn bàn tay mình, giờ thì hắn đã rõ, hắn giết được cương dương hổ là nhờ sức mạnh phi thường của cánh tay phải kết hợp sự sắc bén của thanh kiếm gãy Nghịch Thiên.

"Thằng chó chết! Sức mạnh đó là sao?" Nhái vẫn không thể tin nổi rằng Bình Thường có thể dùng lực đơn thuần của những ngón tay để bóp nát cổ tay hắn, nhưng vì khó tin nên mắt hắn lộ ra sự sợ hãi...

Bình Thường thấy, và hắn biết đây là cơ hội loại trừ đối thủ. Chuyển Nghịch Thiên kiếm sang tay phải, hắn lao đến chém thẳng vào người Nhái...

Binh!

Đáng tiếc, dù có cánh tay mạnh mẽ và thanh kiếm sắc bén, nhưng đôi chân Bình Thường lại quá đỗi bình thường, tên Cóc dễ đàng lao đến đạp một đạp vào lưng làm Bình Thường theo đã ngã sấp xuống đất trước khi lưỡi kiếm hắn kịp chém vào người Nhái.

Đứng giẫm lên lưng Bình Thường, Cóc nhìn Nhái và bật cười hả hê: "Ha ha! Xem anh Nhái của chúng ta bị thằng phế vật nó chém đứt cổ tay kìa!"

Đây không phải lúc đề đùa hay tức giận, Nhái quát: "Không phải bị chém! Cẩn thận tay phải nó!"

Lúc này, Cóc nhận ra Bình Thường đang định chém vào chân gã, liền nhấc chân định đá vào cổ tay Bình Thường...

Binh!

Va chạm giữa cổ tay phải Bình Thường và cổ chân Cóc, và lần này người ngã là Cóc, và trên mặt Cóc là một nét không thể tin nổi. Sau khi nghe Nhái cảnh báo, Cóc đã vận linh lực tối đa vào chân để đá vào cổ tay Bình Thường nhưng kết quả là hắn ngã xuống với cổ chân đau nhức như sắp gãy...

Ếch vốn nghĩ Cóc sẽ dễ dàng hạ phế vật như Bình Thường, nhưng khi chứng kiến Cóc té ngã thì không còn xem thường Bình Thường được nữa: "Thằng này... Linh hồn và thể chất đều không ra gì, nhưng cánh tay lại mạnh quái dị..."

"Sếp! Mau giết nó để ngăn họa!" Cóc lo lắng vừa lùi xa vừa nói.

"Yên tâm! Chỉ có cái tay thì làm được trò gì, đánh nát đầu nó là xong."

Bình Thường đang gượng dậy thì thấy Ếch đang tạo ra một quả cầu sấm sét trên tay và ném thẳng về phía hắn, vội vàng giơ kiếm ra đỡ...

Xoẹt xoẹt!

Quả cầu sấm sét va vào lưỡi kiếm Nghịch Thiên làm cho thanh kiếm run lên bần bật, nếu không nhờ sức mạnh phi thường của cánh tay thì có lẽ Bình Thường đã làm rơi kiếm, nhưng trong chốc lát, quả cầu đã tan biến, hoặc có lẽ, đã bị lưỡi kiếm Nghịch Thiên hấp thu.

Và dù là trường hợp nào cũng khiến Ếch kinh ngạc, vì gã không hề cảm thấy chút linh lực nào từ cả Bình Thường lẫn thanh kiếm, vậy mà có thể ngăn được linh thuật của cấp Tướng như gã: "Đây chắc chắn là một thanh bảo kiếm!"

Một thanh kiếm trong tay phế vật ngăn được Linh Tướng, vậy trong tay Linh Tướng có thể làm được gì? Lòng tham trỗi dậy, Ếch đưa tay về phía Bình Thường: "Nhóc! Giao ta thanh kiếm, ta tha mạng cho mày và con ghệ kia!"

"Th... thật chứ?" Bình Thường vừa mừng vừa ngờ.

"Thật!" Ếch gật đầu chắc nịch, nhưng trước đó gã đã liếc mắt ra hiệu cho Cóc ra tay, và cái liếc mắt này đã bị Bình Thường bắt gặp.

Keng!

Một con dao găm được Cóc phóng thẳng về phía Bình Thường nhưng hắn kịp thời đưa Nghịch Thiên kiếm ra cản phá, rồi lại vội vàng đỡ một quả cầu sấm sét mới của Ếch, ngay sau đó lại có bốn con dao găm phóng tới, Bình Thường đỡ được hai, bị hai con dao còn lại đâm vào bụng.

"Hự!"

Ếch nói: "Tay mày rất mạnh và nhanh đó! Nhưng một chọi ba thì không chột cũng què nha con trai!"

Bình Thường mệt mỏi thở dốc, gã Nhái sau khi cầm máu cánh tay đã tiến đến vây lấy Bình Thường. Đời hắn xong rồi...

Không! Hắn còn thanh kiếm Nghịch Thiên! Nhưng thanh kiếm này chứa Hắc Niệm.

Hắc Niệm thì sao? Hắn dùng để cứu người!

Bình Thường ngồi xếp bằng, tay phải cầm kiếm Nghịch Thiên, tay trái giơ lên trước ngực niệm chú để khu động toàn bộ sức mạnh niệm cỏn con mà hắn luyện được trong nữa năm qua, mục đích chỉ để kích hoạt Hắc Niệm trong Nghịch Thiên kiếm.

Thấy Bình Thường ngồi xếp bằng niệm chú, Ếch, Cóc và Nhái cùng bật cười: "Tự cầu siêu cho bản thân trước khi chết à! Ha ha..."

Cười vang, rồi cả ba tên cùng dùng sát chiêu mạnh nhất, từ ba hướng bắn vào Bình Thường...

Và trong khoảnh khắc cận kề sinh tử, Nghịch Thiên kiếm khởi động và bắn ra hàng ngàn chữ Hắc Vạn vây quanh Bình Thường, tạo ra một lớp phòng vệ ngăn cản ba mũi tấn công...

Kinh ngạc là những gì hiện trên mặt ba tên bắt cóc, Bình Thường vẫn không toát ra chút linh lực nào, nhưng lại có những chữ Hắc Vạn yêu dị bay quanh cơ thể như những vệ tinh nhỏ.

"Đó là... linh thuật phòng ngự hệ Ám sao?"

"Không phải! Là chữ Vạn, nhưng sao lại có màu đen? Hơn nữa, một thằng nhóc như nó làm sao luyện niệm đến mức này!"

Trong lúc bọn bắt cóc kinh hãi, những chữ Hắc Vạn bắt đầu thu hẹp phạm vi bay và bám lên người Bình Thường, khiến cho hắn lúc này trông như bị phủ trong một lớp khí đen hình chữ Hắc Vạn.

Bên ngoài là vậy, trong đầu Bình Thường cũng bắt đầu biến đổi, hắn đứng dậy, điềm tĩnh mở mắt, đôi mắt đen giờ cũng biến đổi với tròng trắng đổi thành màu đen u ám...

Hắn nhìn ba tên bắt cóc, nhìn Mai Linh, nhìn tay mình, nhìn thanh kiếm Nghịch Thiên, rồi nhếch miệng cười: "Đa Tình và Nghịch Thiên ư? Thì ra là vậy... Bảo sao khi xưa ta không thể thấu thiểu được cảm giác sâu xa trong mảnh kiếm..."

Nhìn Bình Thường toát ra khi chất điềm tỉnh và tự tin lạ thường như một người khác hẳn, Cóc lo lắng nói: "Sếp, thằng này có gì đó quái quái..."

Ếch gật đầu: "Đừng lo! Nó vẫn không có chút linh lực nào..."

"Linh lực? Cần thiết sao?" Bình Thường, mà thật ra chính là Dương, cười nhạt.

Rồi Dương nhẹ nhàng cất bước về phía Ếch, mỗi bước đi lại khiến cả ba tên bắt cóc run rẫy, tinh thần chúng đang hoảng loạn, ý chí chúng đang suy sụp...

Và Ếch quỳ mọp xuống, không phải bị linh lực Hữu Ý ép buộc, mà là hắn sợ hãi đến mức tự nguyện quỳ xuống, đây chính là một phần uy lực của niệm.

Nhưng tất nhiên không chỉ có vậy, Dương thậm chí thấu hiểu tất cả tâm tư, tất cả cảm xúc trong đầu ba tên bắt cóc mà không cần quan sát. Và Cóc, Nhái đang dự định phản kháng.

"Vô ích thôi!" Dương nhẹ nhàng khuyên can khi Cóc và Nhái vừa định ra tay.

Nhưng hai tên vẫn liều chết ra tay, Dương mặc kệ, vung kiếm chém thẳng vào đầu Ếch. Lưỡi kiếm đen chém thẳng vào đầu nhưng không có chút máu nào tuôn ra, thậm chí đầu của Ếch vẫn còn nguyên vẹn, nhưng sự thật là lưỡi kiếm không chém vào đầu, mà chém vào tinh thần của Ếch và hấp thu chút niệm cỏn con của gã, Ếch không chết, nhưng tinh thần đã tổn thương nghiêm trọng...

Cùng lúc thì đòn đánh của Cóc và Nhái đã bắn đến lưng Dương, hắn cũng chả buồn tránh né bởi vì lớp Hắc Vạn trên người thừa sức bảo vệ hắn. Dương vẫn quay lưng về phía Cóc và Nhái, nhìn Nghịch Thiên kiếm trên tay và thở dài: "Ài... Nếu biết có thể rèn lại lưỡi kiếm thì mình đã học vài chiêu kết hợp rồi, chứ chém chay thế này chưa đủ ngầu."

Trong lúc Dương đứng suy nghĩ, lớp khói tạo ra bởi những chữ Hắc Vạn dần dần tan biến, nghĩa là khả năng dùng niệm của hắn đã đến giới hạn. Nhưng dương vẫn bình tỉnh, quay lại nhìn hai tên bắt cóc và nói: "Cút đi, đừng để ta gặp lại!"

"Dạ! Dạ!" Hai tên Cóc, Nhái mừng rơn, lạy lục mấy cái rồi cõng Ếch chạy biệt tích.

Nhìn bọn bắt cóc đi mất, Dương thở phào rồi choáng váng gục xuống, Hắc Niệm đã kích thích ký ức hắn trỗi dậy tạm thời, và giờ không còn Hắc Niệm, nên hắn biết bản thân sắp trở lại thành thằng mất trí. Nhưng trước khi hôn mê, Dương sực nhớ một chuyện, vội vã nói: "Mẹ nó! Có cua gái thì chờ tao tỉnh rồi hãy chịch nha mậy!"

Và sau đó Dương nhắm mắt thiếp đi, Bình Thường lập tức mở mắt ra sau đó, và không nhớ chút gì về chuyện vừa xảy ra. Hắn nhìn quanh và thấy bọn cướp đã đi mất, vội vã tiến đến xem tình hình Mai Linh và nhận ra nàng vẫn ổn, chỉ có cổ áo bị xé lộ ra làn da trắng ngần.

Cắn răng ngăn ham muốn trong lòng, Bình Thường lấy áo khoác cho Mai Linh và gượng sức cõng nàng về, nhưng đi được một đoạn thì đuối sức, ngã xuống hôn mê...