Chương 199: Những Kẻ Soán Ngôi

Trong khi Dương và Hoài Bão đánh nhau, Dạ Vũ sau khi bị đánh bay đi xa thì được một cô gái xinh xắn có mái tóc màu phấn hồng đỡ lấy.

"Thiên Ảnh, sao ngươi ở đây?" Dạ Vũ ngạc nhiên hỏi.

Nếu Dương có mặt ở đây thì sẽ kinh ngạc đến rớt hàm, cũng như Tiểu Bạch, Thiên Ảnh xấu tính, "mê gái" và hay cắn hắn vốn là nữ, và ở cấp Chúa Tể, Thiên Ảnh đã có nhân dạng riêng, một mỹ nữ tuyệt trần.

Vừa trị thương cho Dạ Vũ, Thiên Ảnh vừa đáp: "Chủ nhân bảo ta âm thầm theo bảo vệ người..."

Dạ Vũ gật đầu: "Ánh Dương vẫn luôn chu đáo như vậy... Ta vẫn ổn, ngươi đi giúp Dương đi..."

Thiên Ảnh lắc đầu: "Tên chết bầm đó cứ để hắn tự sinh tự diệt..."

Có một sự thật là Thiên Ảnh oán hận Dương vì ngay từ lần đầu gặp nhau đã bị Dương cho ăn đấm, và suốt thời gian sau đó, người chăm sóc và huấn luyện Thiên Ảnh (đang bị phong ấn trí nhớ) là Bảo Ngọc chứ cũng chẳng phải Dương, đây là lý do vì sao Thiên Ảnh luôn tỏ ra khó chịu khi bị Dương sai bảo và tìm mọi cơ hội để cắn hắn.

Dạ Vũ không biết Thiên Ảnh có tư thù cá nhân với Dương nên tưởng lầm ý của Thiên Ảnh là để Dương tự đương đầu với thử thách để phát triển, thế nên dù lo lắng nhưng nàng vẫn quyết định theo ý Thiên Ảnh...


Lúc này, ở quảng trường trung tâm Cổ Loa thành...

"Tao chém chết mày thằng khốn nạn!"

Sùng Hạo tức giận giơ Thuận Thiên kiếm lên cao và nhảy đến bổ thẳng xuống đầu Dương.

Bất ngờ trước cơn nóng giận khác thường của Sùng Hạo, Dương vội vã tránh kiếm và giơ tay xin hàng: "Ặc! Có gì từ từ nói..."

Sùng Hạo đã mất đi đôi cánh xích vũ, cơ thể trong dạng long hóa cấp độ 2 cũng tàn tạ đẫm máu sau trận kịch chiến với Chân Long cốt nên những nhát chém của hắn vào người Dương gần như vô hại, dù vậy vẫn điên cuồng đâm chém tới tấp: "Từ từ? Mày có biết mày gây ra chuyện gì không?"

Dương vừa né vừa giải thích: "Chỉ là vô tình thôi mà... Làm sao ta biết bộ xương thấy ngươi liền đuổi đánh?"

Vừa giải thích, trong đầu Dương thầm thấy quái lạ, Sùng Hạo cuồng chiến này sao hôm nay lại sợ chiến, còn nổi nóng với hắn.

Nhưng ngay sau đó Dương nhận được đáp án, Chân Long khổng lồ sau vài giây gầm gừ chợt ngẩng đầu lên và gầm to, một bóng người từ trong miệng Chân Long lao ra ngoài.

Sùng Hạo lập tức ngừng chiến và lao đến đỡ lấy Thủy Quỳnh: "Thủy Quỳnh! Ngươi ổn chứ?"

Thủy Quỳnh lắc đầu, trên mặt không giấu được ý cười. Trước đó, trong lúc Sùng Hạo kịch chiến với Chân Long, Thủy Quỳnh đã lao ra cản đòn cho Sùng Hạo và bị Chân Long nuốt mất, nhưng bộ xương không có nhiều linh lực nên Thủy Quỳnh vẫn an toàn trong hộp sọ Chân Long, nhờ vậy mà chứng kiến Sùng Hạo vốn luôn tỏ ra vô tâm giờ lại nổi điên vì nàng.

Nhưng đây không phải lúc vui mừng, sau khi nhả cái thứ vướng víu trong đầu mình ra, Chân Long liền hung hăng há hàm răng nhọn táp một cú thần tốc về phía Sùng Hạo.

Lần này Sùng Hạo không cho Thủy Quỳnh cản đòn thay mình nữa, nhưng bản thân hắn cũng chẳng còn sức để tránh...

"Cẩn thận!" Thủy Quỳnh thét lên nhưng đã quá muộn, Sùng Hạo vừa xoay người thì Chân Long đã cắn phập hàm răng nhọn hoắc vào người Sùng Hạo.

Rất rõ ràng, tưởng chừng như cả người Sùng Hạo sẽ nát bét dưới hàm răng sắc nhọn, nhưng dù răng đã cắm vào, không hề có chút máu nào bắn ra, chỉ có cơ thể Sùng Hạo tỏa sáng...

Dương và Hoài Bão không khỏi kinh ngạc cùng thốt lên: "Hư hóa!"

Để dùng được Hư Hóa, thì phải là Linh Đế tu luyện rất nhiều năm và đạt đến cấp độ 9 - 10, trừ một số cực ít siêu cấp thiên tài có thể lĩnh ngộ ở bậc Linh Đế cấp thấp hơn.

Sùng Hạo là gì? Hiện tại hắn còn chưa phải là Linh Vương! Trong khi Dương đã là Linh Vương cấp 3 mà còn chưa biết dùng Hữu Ý.

Dù Sùng Hạo chỉ duy trì được Hư Hóa trong một khoảnh khắc rồi bỏ chạy, nhưng sự âm thầm ganh đua với nhau khiến Dương và Hoài Bão ghen tỵ ra mặt.

Dương và Hoài Bão không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, vài phút trước còn đánh nhau sống chết thì giờ trong đầu cả hai cùng cung suy nghĩ: Hợp tác đập Sùng Hạo một trận, bắt nó nôn ra bí quyết Hư Hóa vượt cấp.

Tất nhiên đó chỉ là một dự án treo, điều cấp bách của Dương lúc này là tìm Dạ Vũ, còn điều cấp bách của Hoài Bão lúc này là cứu Phong Linh Nhi.

Nhưng trước một Chân Long khổng lồ, Dương và Hoài Bão muốn tránh cũng không được. Sau khi táp hụt Sùng Hạo, xương Chân Long liền chuyển mình đuổi theo Sùng Hạo, đồng thời phần thân sau dài hàng trăm mét cuộn lại vây lấy bọn Dương.

Đỡ lấy Hoài Bão, Phong Linh Nhi vỗ cánh bay lên nhưng bị vuốt rồng vồ trúng và văng ra. Cần nói thêm, tốc độ cùng phản xạ của xương Chân Long là cực nhanh, và khi Chân Long hóa vẫn duy trì được tốc độ và sức mạnh như cũ, đồng thời phạm vi tấn công lại tăng lên gấp nhiều lần khiến cho bộ xương càng thêm nguy hiểm.

Dương thì chọn cách lách qua khe xương sườn của Chân Long để tránh, nhưng kết quả là bị vuốt rồng suýt vồ trúng, buộc phải Tiên Long hóa mới kịp thoát ra. Và cũng như Sùng Hạo, Dương lập tức bị xương Chân Long chú ý...


Long thành, điện thờ Long Thần...

Long Ngạo cầm thánh thương Ngạo Thế trong tay liên tục đâm về phía Long Ẩn đang đứng ngoáy mũi phía đối diện, nhưng dù Long Ẩn không hề né tránh thì ngọn thánh thương của Long Ngạo vẫn liên tục đâm hụt, trông như thể Long Ngạo cố tình.

Sau một lúc đâm như điên mà toàn lệch khỏi người Long Ẩn, Long Ngạo mệt nhọc hỏi: "Tại sao vậy? Rõ ràng ngươi không hề dùng đến linh lực, nhưng sao giống như tay ta tự tránh khỏi cơ thể ngươi..."

Long Ẩn vẫn miệt mài ngoáy mũi: "Đó là vì Chân Long Uy."

"Chân Long Uy?"

"Uy của Chân Long, khi ngươi đạt được cấp Long hóa cuối cùng này thì cả Long tộc gần như không còn ai có thể đả thương ngươi, dù là cố tình hay vô ý."

"Vậy nếu hai Chân Long đánh nhau?" Long Ngạo hỏi.

"Thì dựa vào chất lượng Long thể, Chân Long của Long thể anh hùng không thể đả thương Chân Long của Long thể quý tộc, Chân Long của Long thể quý tộc không thể đã thương Chân Long của Long thể hoàng gia..."

Nghe Long Ẩn nói, Long Ngạo liền siết chặt nắm tay: "Nghĩa là... nếu Võ Phi Dương đạt được Chân Long..."

Long Ẩn hiểu suy nghĩ của Long Ngạo, liền tiếp lời: "Thì ta cũng không biết!"

"Tại sao?"

Long Ẩn hỏi: "Sau khi gặp Đông Phương Kim Long ở Tứ linh hội tụ, Ngươi vẫn cho rằng Long thể bá vương cao cấp hơn Long thể hoàng gia?"

Long Ngạo chưa hiểu ý Long Ẩn, nên Long Ẩn hỏi tiếp: "Đông Phương Kim Long có mấy sừng?"

Long Ngạo đáp: "Hai sừng!"

Long Ẩn gật đầu: "Đúng vậy, giống như ngươi, Đông Long cũng mang Long thể hoàng gia, và đặc biệt hơn, cũng là Long thể màu hoàng kim như ngươi. Ngươi cho rằng đấy là ngẫu nhiên ư?"

Long Ẩn hỏi rồi tự đáp: "Không! Ngươi là truyền nhân chân chính của tổ tiên Long tộc, và Long thể hoàng gia mới là Long thể cao quý nhất, hùng mạnh nhất!"

Long Ngạo hỏi: "Nhưng rõ ràng Long thể bá vương của Võ Phi Dương và Sùng Hạo mạnh hơn..."

Long Ẩn gật đầu: "Đó chỉ là ưu thế khởi đầu... Trong lịch sử Long tộc mà ta biết, tỷ lệ Long thể anh hùng đạt được Chân Long là 1 trên 1 triệu, tỷ lệ Long thể quý tộc đạt được Chân Long là 1 trên 10 nghìn, và tỷ lệ Long thể hoàng gia đạt được Chân Long là..."

Long Ẩn nhấn mạnh: "Tất cả! Trừ hai kẻ còn quá trẻ là ngươi và Long Chúc Diễm!"

Ý trong câu nói của Long Ẩn quá rõ ràng, rằng Long Ngạo và Long Chúc Diễm gần như chắc chắn đạt được Chân Long trong tương lai.

"Vậy còn Long thể bá vương?"

Long Ẩn lắc đầu: "Chưa từng có ai, kể cả Lạc Long Quân!"

Long Ngạo sững sờ, nghe nữa câu đầu còn có thể nghĩ là do Long thể bá vương cực kỳ hiếm nên khó đạt đến Chân Long, nhưng nữa câu sau, đấng Tối Thượng Lạc Long Quân cũng không thể đạt được Chân Long thật sự là một tin sốc ngay cả với Long Ngạo.

"Sùng Hạo và Võ Phi Dương cũng sẽ như vậy, bởi vì chúng không thật sự là Long, nên không thể trở thành Chân Long. Và cũng chính vì không thật sự là Long nên chúng sẽ không có và không bị ảnh hưởng bởi Chân Long Uy."

"Long thể bá vương là Long thể duy nhất có thể đánh với Hoàng gia Chân Long, nên trước khi Lạc Long Quân xuất hiện, người ta không gọi là Long thể bá vương mà gọi những kẻ đó là Những kẻ soán ngôi."

"Nhưng... nếu những kẻ này đạt được Chân Long... thì e rằng cả Long tộc chỉ có mình ngươi cản nổi chúng..."

Long Hán từng dùng Chân Long để châm chọc Dương bởi lão biết rõ Dương không bao giờ đạt được Chân Long, nhưng Long Ẩn từng trải hơn, thấu đáo hơn, dù biết là không thể nhưng vẫn e ngại khả năng Dương hoặc Sùng Hạo có thể làm nên điều không tưởng, vậy nên gã phải dốc sức rèn luyện Long Ngạo, người duy nhất có khả năng ngăn cản Dương và Sùng Hạo lật đổ Long tộc.

Nếu trong một câu chuyện khác, có lẽ Long Ngạo sẽ là một anh hùng đi lên từ thuở trẻ trâu để gánh vác và chấn hưng Long tộc đang suy tàn, chống lại sự phá hoại của hai thằng du côn biến dị Võ Phi Dương và Sùng Hạo. Đáng tiếc, trong truyện này thì hai thằng cô hồn kia mới là nam chính và chúng đang chuẩn bị hợp sức ngược đãi một vị tổ tiên của Long Ngạo...


BINH!

Ngay vừa khi Tiên Long hóa, Dương liền bị Chân Long cốt chú ý và dùng vuốt vỗ một cú văng ra, vảy rồng đen trên ngực rụng lã tả...

"Mẹ kiếp nó nhanh và mạnh quá!" Dương tức giận chửi trong khi vỗ cánh bay lên để tránh vuốt rồng. Sùng Hạo cũng không trốn được, liên tục phải tránh những cú táp trời giáng của chiếc sọ khổng lồ.

Không những tấn công nhanh mà phòng ngự còn mạnh và thậm chí né tránh cũng cực kỳ linh hoạt bất chấp cơ thể to lớn, Dương và Sùng Hạo chỉ còn nước ăn hành ngập mặt...

Sau một hồi mạnh ai nấy chạy mà không thể thoát, Dương quay sang gọi Sùng Hạo: "Giống cái lần đánh với Cang Kim Long nhễ!"

Sùng Hạo vừa tránh đòn vừa đáp: "Ngươi kiếm đâu ra con quái thai này vậy?"

Dương trừng mắt: "Ta? Quái thai này thức giấc là do ngươi đó!"

Chứng kiến cuộc trò chuyện của Dương và Sùng Hạo, Hoài Bão thầm mắng: "Hai thằng quái thai đi gọi Long tộc thuần chủng là quái thai..."

"Do ta?" Sùng Hạo khó hiểu hỏi.

Dương đáp: "Lúc ngươi phá phong ấn không gian đã vô tình khiến cho bộ xương bị giam ở gần đó thức giấc!"

Sùng Hạo ngẫm nghĩ, nhớ lại lúc chuẩn bị phá phong ấn thì có thoáng thấy một chiếc l-ng sắt giam giữ một bộ xương, nhưng lúc đó bộ xương bị bụi bẩn phủ kín.

"Thì ra là vậy..." Sùng Hạo gật gù nói.

Dương vừa vỗ cánh tránh khỏi chiếc đuôi xương xẩu của Chân Long vừa trợn mắt nói: "Thì ra là vậy? Mẹ kiếp, lỗi là tại ngươi mà khi nãy rượt chém như đúng rồi!"

"Thôi, hạ nó đi!" Sùng Hạo mệt mỏi nói.

Dương trợn mắt: "Đậu! Sao mi không tự mà hạ nó!"

Sùng Hạo đáp: "Ta mệt rồi, đánh không lại!"

"Ặc! Thiên Kiếm Ảnh đâu?"

Sùng Hạo nhún vai: "Dùng rồi nhưng nó né kịp, chỉ chém đứt tay phải, nó điên lên rồi Long hóa ra như vậy đó..."

"Mẹ bà! Rồi cánh tay đó đâu?" Dương tức giận mắng, phân tâm nên trúng một cú quất đuôi, va vào vách tường và phun máu.

"Hự! Cứ tránh né như vầy hoài không phải cách..." Dương gượng dậy nhìn sang Hoài Bão.

Thấy Dương nhìn sang là biết sắp nhờ vã, Hoài Bão giả vờ ra vẻ như đang hấp hối trên đùi Phong Linh Nhi, dù sao thì xương Chân Long cũng không hề ngó ngàng gì đến hắn.

Lúc này Sùng Hạo cũng trúng đòn văng về chỗ Dương, ôm bụng gượng dậy, Sùng Hạo nói: "Ta có thể kềm hãm nó trong giây lát, nhưng không còn chiêu nào đủ sức hạ nó..."

Dương đáp: "Ta có... nhưng phải trả giá rất lớn... Cho nên..."

"Sao?"

"Những gì thu hoạch được từ bộ xương sẽ thuộc về ta!" Dương ra giá.

"Được thôi!" Sùng Hạo gật đầu, hắn không mất tay như Dương, và dù mất tay hắn cũng không chấp nhận dùng xương kẻ khác làm tay nên bộ xương đối với hắn không chút giá trị.

"Vậy ra tay!" Dương hô to rồi bay lên cao.

Để hủy diệt bộ xương cần một sức mạnh cực lớn, Dương đã thó được Linh Quang Thần Cơ nhưng cũng phát hiện ra vấn đề là nỏ thần bị thiếu một bộ phận nên không thể phát huy uy lực tối đa, trạng thái Thiên Long hiện không thể dùng, Hồng Ảnh Thần Hỏa đã dùng hết và cần tìm Hồng Ảnh để nạp lại, vậy nên Dương chỉ còn cách dùng một trong hai nguồn sức mạnh còn lại của Thiên Địa Hữu Tình, là Tử Linh Thần Vong và Dạ Vũ Thần Ám.

Chọn lựa bất cứ sức mạnh nào trong hai thứ trên đều là một quyết định cực kỳ khó khăn với Dương...

Trong lúc Dương đang phân vân, Sùng Hạo gầm lên: "RA TAY!"

Ngay sau tiếng gầm, khắp người Sùng Hạo chuyển màu đỏ rực, những mắc xích màu đỏ bắn ra từ người hắn và trói vào chiếc sọ Chân Long khổng lồ khiến cho chiếc sọ không thể động đậy.

Phong hồn xích, loại xích được tạo ra từ cao thủ phong ấn hàng đầu Việt Nam, Xích Vũ Tiên Tử - Âu Cơ, ngay cả Thần như Sùng Hạo còn không thể thoát thì một bộ xương Chân Long làm sao chống cự? Sùng Hạo đã phát hiện ra rằng mẹ hắn không chỉ dùng xích để kềm chế hắn mà còn để lại cho hắn khả năng sử dụng sợi xích làm trợ thủ sau khi hắn phá được đến tầng xích thứ tư. Tất nhiên, sợi xích này cũng không thể duy trì được lâu...

Ngay khi đầu Chân Long bị trói chặt, Dương lập tức quyết định...

Vẫn trong dạng Hắc Vũ Tiên Long, nhưng cả người hắn bừng lên một làn khói tím ma mị, cả đôi cánh đen cũng chuyển thành cánh tím, ngọn khói tím này thấp tháng dáng hình một mỹ nữ với nét đẹp u buồn ma mị...

Nỗi buồn này cũng ảnh hưởng đến tâm tình Dương, ánh mắt hắn lộ nét tang thương sầu cảm: "Tử Linh... Sẽ có ngày chúng ta gặp lại..."

Nói xong, Dương vỗ cánh bắn thẳng xuống sọ rồng và tung nắm đấm tím rực vào đỉnh sọ...

"Tử Linh Thần Vong Cuồng!"

ẦM!

Khác với đòn Cuồng tạo ra bởi Thần lực đan vô tri vô cảm, đòn Cuồng tạo ra bởi Tử Linh Thần Vong hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Dương kết hợp với sự bảo vệ ôn hòa của Tử Linh Thần Vong nên cánh tay Dương không bị nổ tung, nhưng máu thịt cũng nứt toét ra và xương tay hắn vỡ nát...

Đổi lại, bộ xương Chân Long cũng không chịu nổi uy lực khủng khiếp, dần chuyển sang màu tím rồi nứt toác ra, trở lại dạng xương người và tan thành tro bụi...

Dương thở dài tiếc nuối, ý chí của bộ xương quá mạnh so với Dương nên hắn không thể dùng Tử Vong khí tiêu diệt, nhưng Tử Linh Thần Vong Cuồng lại quá mạnh mẽ khiến cho bộ xương tan rã, trở về với cát bụi...

Không nhiều như Hồng Ảnh Thần Hỏa, chỉ sau một đòn đánh thì Tử Linh Thần Vong đã cạn kiệt, Dương vẫn cố đứng vững, ngẫng mặt nhìn lên bầu trời, nơi kẻ thù đang bay xuống...

Dương trừng mắt nhìn bóng người đang bay xuống: "Đến đây, Long Mưu, con trai của Long Hán..."