Chương 154: Mặt Trời, Nhật Thực Và Đầu Lâu

Khu doanh trại canh gác cổng bí cảnh, một lão già tay mang mâm cơm tiến về nơi một căn lều tách biệt với các căn lều trại còn lại.

Dừng trước cửa lều, lão già gọi: "Công chúa, lão mang thức ăn đến..."

"Vào đi!"

Sau tiếng gọi, lão già nhẹ vén cửa lều bước vào, Diễm đang ngồi tu luyện trên giường, mắt không mở và hỏi: "Có tin gì mới không?"

Lão già đáp: "Vẫn chưa thấy Võ Phi Dương xuất hiện, trong những Linh Tướng cấp thấp bị tình nghi là Võ Phi Dương cải trang cũng không thấy ai dùng đế lôi hay đế hỏa... Nhưng có một người bị tình nghi, Vua Âm Binh Lý Hữu Thực, kẻ này theo mô tả thì dùng một thanh kiếm tên Tử Tình, lưỡi kiếm màu tím khá tương đồng với Tử Nguyệt thánh kiếm của Kinh Vô Nguyệt... Ngoài ra, kẻ này dường như có quen biết với tiểu thư Liêu gia, Liêu Thiên Ý."

Diễm gật đầu: "Được rồi, có tin gì mới thì đừng báo cho Long cung biết sớm, cứ báo trực tiếp với ta, ta muốn tự tay giải quyết hắn!"

"Dạ rõ..."

Lão già lui ra, Diễm nói thầm trong lòng: "Liêu Thiên Ý... Hy vọng là cô đừng khiến ta thất vọng..."


Bên trong bí cảnh, theo lời kêu gọi của Lý Hữu Thực, nhiều người bắt đầu lập thành nhóm và tụ hội ở Vong Linh điện, hầu hết trong số này đều là Linh Tướng.

Đến giờ hẹn, cửa Vong Linh điện khai mở đón chào hàng chục cao thủ cấp Tướng tiến vào trong. Vua Âm Binh Lý Hữu Thực đang ngồi chễm chệ ở phía trước nơi trông như một bàn thờ đá cũ mòn, vách tường sau lưng hắn bị bụi phủ kín.

Thấy người đến khá đông, một tên trong số này nhìn về phía Hữu Thực và nói: "Ngươi là Lý Hữu Thực? Gọi chúng ta đến đây làm gì?"

Hữu Thực trừng mắt, cố tình giải phóng Tử Vong khí khiến thân ảnh hắn trở nên ma mị đáng sợ làm cho gã xấc xược kia rùng mình lui lại. Sau đó hắn nói giọng lạnh lùng: "Vào chiến trường này một thời gian rồi, các ngươi có thấy điều gì lạ không?"

Mọi người xôn xao: "Có gì lạ? Một vùng đất chết tràn ngập tử khí và âm binh..."

"Có hắn là lạ nhất đấy! Linh Tướng luyện được Tử Vong hệ!"

Một số người tỉnh táo hơn: "Chiến trường này hình như quy mô hơi nhỏ..."

Người khác nói: "Chỉ có âm binh dạng người, chẳng lẽ cả hai phe Lê - Mạc đều không biết dùng linh thú?"

"Thực lực của âm binh quá yếu!" Câu này là một giọng nữ nói, Dương liền nhìn đến và nhận ra chính là Liêu Thiên Ý, nàng nói nhưng không nhìn hắn.

Dương gật đầu: "Đúng vậy! Âm binh nơi này quá yếu, chính xác là chỉ có cấp bậc Linh Vương cấp thấp trở xuống! Thêm chi tiết diện tích không lớn và không có linh thú, ta có thể khẳng định nơi này chỉ là một phần nhỏ của chiến trường!"

Đám đông lại xôn xao bàn tán: "Một phần nhỏ? Vậy chẳng phải chúng ta vào đây phí công sao?"

"Không hẳn, biết đâu có đường vào khu vực khác thì sao!"

"Hay là... Lý Hữu Thực này đã tìm thấy lối đi?"

Dương gật đầu: "Đúng vậy! Lối đi chính là ở đây, và phương tiện di chuyển chính là tòa Vong Linh điện này!"

Một tên sửu nhi quát lên: "Vậy thì hãy mau mở đường cho bọn ta đi!"

Lập tức tên sửu nhi bị người khác vỗ đầu đau điếng: "Ngu! Nếu tự mở được thì hắn đã đi một mình, gọi ngươi đến đây làm gì?"

Dương lạnh lùng đáp: "Đúng vậy... Cần một lượng lớn linh lực cấp Linh Tướng để có thể khởi động tòa Vong Linh điện này!"

Một người đa nghi hỏi: "Linh lực? Ý ngươi là bảo chúng ta nạp linh lực của mình vào tòa điện này? Hừ! Để rồi ngươi dể dàng diệt gọn bọn ta giành hết chiến tích sao!"

Dương cười nhạt: "Chiến tích? Ngươi nên nhớ, chiến tranh đã chấm dứt từ 500 năm trước rồi! Chuyện ngươi vào phe Lê hay Mạc và diệt được bao nhiêu người phe địch có còn quan trọng sao? Vua sẽ ban thưởng, sẽ thăng quan tiến chức cho ngươi ư?"

"Nhưng có nhiều chiến tích sẽ đổi được thưởng ở Chiến Thần điện..."

Dương ngắt lời: "Chiến Thần điện ở đâu? Hàng trăm người đi khắp mọi ngỏ ngách của nơi này có tìm được chút dấu vết nào không?"

Đáp án đương nhiên là không.

Người khác lên tiếng: "Cứ xem như ngươi không vì chiến tích, vậy có thể ngươi gạt chúng ta đến và giết sạch để luyện Tử Vong khí của ngươi thì sao?"

Dương đáp: "Nực cười! Ngoài kia có hàng trăm Linh Sĩ, Linh Úy, Linh Tá, ngươi đi hỏi xem ta có giết ai trong bọn chúng bao giờ chưa, còn các ngươi, muốn giết thì ta chia lẻ ra để giết chứ sao lại ngu ngốc tụ tập lại rồi phải mỏi miệng thuyết phục?"

Để tăng tính thuyết phục, Dương giậm chân một phát, nắp cỗ quan tài đá nơi góc phòng liền bật lên, một âm binh cấp Vương tỉnh giấc và tiến về phía Dương.

Tận mắt thấy Lý Hữu Thực giậm chân một cái liền gọi được âm binh cấp Vương, đám đông không khỏi rùng mình, với khả năng này thì thật sự ở đây không có mấy người có thể chống lại Lý Hữu Thực.

Dương nói tiếp: "Ta vốn không muốn chia sẻ thông tin này với các ngươi! Nhưng với vài người bọn ta thì không thể nào tích đủ linh lực để khởi động tòa điện này. Hơn nữa, hẳn là các ngươi không muốn ở lại đây làm mồi cho bọn Linh Vương sắp tiến vào?"

Không hẳn là phải làm mồi, có thể là làm tay sai chẳng hạn, nhưng dù sao thì không ai muốn đang nghênh ngang lại đột nhiên phải lòn cúi khi kẻ mạnh hơn xuất hiện.

Đám đông bắt đầu bị Dương thuyết phục, nhưng một số người suy nghĩ sâu sắc hơn vẫn còn phân vân: "Nhưng chiến trường khốc liệt hơn thì nguy hiểm cũng lớn hơn, chúng ta góp linh lực rồi khi sang nơi mới thì còn sức đâu để chống trả?"

"Đó là chuyện của các ngươi!" Dương lạnh lùng đáp.

Riêng câu này thì không ai phản đối, muốn mạnh mẽ hơn thì phải liều mạng, đó là chân lý mà ai cũng biết.

Thấy không còn ai thắc mắc gì thêm, Dương vẫn giử vẻ lạnh lùng, quay lưng lại và đặt tay lên bàn thờ đá rồi bắt đầu đưa linh lực của mình vào.

Đa phần người xung quanh đều là cấp Tướng nên đương nhiên nhận thấy Dương thực sự truyền linh lực của bản thân vào bàn thờ đá, đồng thời cũng nhận ra bức tường đầy bụi phía sau bàn thờ đang rung động, lớp bụi dần rơi xuống...

Khi lớp bụi tan đi, mọi người kinh ngạc nhận ra ở giữa bức tường có một cái khe thẳng tắp, hóa ra đây không phải tường, mà là một cửa đá.

Một người kinh ngạc chỉ vào trung tâm cửa: "Nhìn kìa! Chỗ đó đang sáng lên!"

"Chỗ đó" chính là trung tâm hai cánh cửa, nơi có một hình vòng tròn, chính xác hơn là mỗi bên cửa có nữa vòng tròn ghép thành hình tròn, nữa vòng tròn bên phải đang dần phát ra ánh sáng nhàn nhạt, còn nữa vòng tròn bên trái dường như càng lúc càng đen lại.

Một lúc sau, Dương thu tay lại và tỏ vẻ mệt nhọc nói: "Ta đã truyền gần hết linh lực đang có vào bệ thờ để các ngươi khỏi lo chuyện bị ta ám toán, nhưng kẻ nào giở trò thì đừng trách ta dùng mạng đổi mạng với các ngươi!" Quả thật trước mắt người xung quanh là một Vua Âm Binh đang suy yếu, dường như chỉ còn đủ sức triệu hồi một âm binh để liều mạng trong trường hợp bị uy hiếp, nhưng thực chất lượng linh lực Dương tiêu hao chỉ là mức linh lực tối đa của một Linh Tướng cấp 1 bình thường, còn với kẻ có linh hồn khác thường như Dương thì chỉ là một phần nhỏ, tình trạng suy yếu hiện tại chỉ là Dương tạo ra bằng bảo vật che giấu linh lực của hắn.

Sau Dương, Hoài Bão trong dạng Vũ Lôi Phong cũng tiến lên đưa hơn nữa lượng linh lực đang có vào bệ đá, khiến cho nữa vòng tròn bên phải càng sáng hơn và nữa vòng tròn bên trái càng đen hơn.

Sùng Hạo cũng tiến lên đưa linh lực vào rồi đến Phúc Pháp, Thu Thúy cũng làm theo.

Thấy người thuộc phe của Lý Hữu Thực đều ra tay, đám đông dần bị thuyết phục nhưng vẫn còn đùn đẩy nhau.

"Ngươi lên trước đi! Ta yểm hộ cho!"

"Khôn thế? Ngươi lên trước đi!"

"Đéo có ngu!"

"Hừ! Một lũ hèn nhát!" Long Ngạo trong dạng Long Hiện mắng thầm một tiếng rồi bước lên, truyền phần lớn linh lực bản thân vào bệ đá.

Tiếp theo là Thiên Ý, Dương vẫn còn ái náy chuyện nàng vì hắn mà bị đâm một kiếm, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng truyền nhiều linh lực quá..."

Dù chỉ là một câu nhắc nhở bằng giọng lạnh lùng, nhưng Thiên Ý không hiểu tại sao cơn hờn giận trong lòng nàng cũng theo đó tan biến, nàng bối rối không biết đáp lại thế nào nên chỉ đành im lặng, làm cho Dương lầm tưởng rằng hắn đã nói lời thừa.

Sau khi Long Hiện và Thiên Ý truyền linh lực vào, hai nữa vòng tròn một bên càng thêm sáng, một bên càng thêm tối, một số người thông minh liền nhận ra điều đặc biệt.

"Nhìn xem, nếu càng sáng và càng đen hơn thì có phải giống như một nữa là biểu tượng Mặt Trời, một nữa là biểu tượng Nhật Thực không?"

"Mặt Trời và Nhật Thực? Chẳng phải là biểu tượng của hai vị Nữ Thần Ánh Sáng và Bóng Tôi sao?"

"Chẵng lẽ cuộc chiến này có sự tham gia của hai Nữ Thần này?"

"Có thể là ba Nữ Thần!"

"Ba? Ai nữa?"

"Tử vong khí nơi này nhiều như vậy, nếu hoàn toàn từ tự nhiên thì không đúng lắm... Chẳng lẽ do tác động của Nữ Thần Tử Vong?"

"Có thể lắm! Nhưng không thấy có biểu tượng đầu lâu của Nữ Thần Tử Vong?"

Nữ Thần, tồn tại thiêng liêng và bí ẩn, là tín ngưỡng của hầu hết mọi người. Có rất nhiều lời đồn về tài năng và nhan sắc của Nữ Thần khiến cho bất cứ người nào cũng mơ ước được một lần được diện kiến Nữ Thần, để được giác ngộ chân lý của thuộc tính tương ứng với thuộc tính của Nữ Thần, để được nhận phước lành từ Nữ Thần hay đơn giản là được vinh dự là một trong số cực ít người có cơ hội tận mắt nhìn thấy Nữ Thần.

Dấu vết liên quan đến các Nữ Thần khiến lòng tò mò trong những người đang có mặt trỗi dậy, từng người bắt đầu tiến lên nạp linh lực vào bàn thờ.

Được vài chục người thay phiên nạp linh lực vào, biểu tượng Mặt Trời và biểu tượng Nhật Thực lúc này một sáng một tối rõ rệt, đến khi người cuối cùng tiến đến truyền linh lực vào, cửa đá rung chuyển rồi bắt đầu tách ra.

Ánh sáng lọt qua khe cửa, rồi một làn không khí trong lành khác biệt hoàn toàn với không khí trong gian điện lan qua, khung cảnh phía bên kia cánh cửa dần hé lộ, một nơi không còn Tử Vong khí tràn ngập mà là một rừng rậm hoang sơ với bầu trời trong xanh.

Lý Hữu Thực bước đến, đưa tay ra thử rồi bước qua cánh cửa, những người khác cũng tiếp bước theo sau.

Khi tất cả người trong Vong Linh điện đã bước qua cánh cửa và đang quan sát khung cảnh hoang sơ, chợt một người thích thú chỉ lên trời và nói: "Ô! Có cây Chiến Thần trụ biết bay kìa! Ngộ không?"

Đúng là một Chiến Thần trụ màu đen đang bay, nhưng là bay thẳng về phía bọn hắn với tốc độ khủng khiếp!

ẦM!

Khi cả bọn kịp nhận thức thì cây trụ đã bay đến và va vào một bức tường linh lực vô hình. Bức tường này chính là hệ thống bảo vệ cánh cửa, và sau khi kích hoạt thì hệ thống Vong Linh điện cũng cạn linh lực, cánh cửa biến mất trước khi bọn Dương kịp chạy trở về.

"Thôi xong!" Ai đó thẫn thờ lên tiếng, chợt mặt đất chấn động khủng khiếp rồi ầm một tiếng, một con khỉ trắng to bằng tòa nhà đáp xuống ngay gần bọn Dương, con khỉ khổng lồ lông trắng như tuyết nhặt lấy Chiến Thần trụ đem gác lên vai rồi nhìn bọn Dương và gầm lên một tiếng dữ tợn.

"Đù!" Mặt Dương tái mét, sợ quá hóa cười thốt lên đúng một từ.

Hết chương 154