Chương 127: Thống Trị

"GIÓNGGGG!!!!!!!!"

Vừa thoát khỏi miệng núi lửa, Đại Ân trong dạng khổng lồ nhìn tàn hồn Thánh Gióng và gầm lên đầy giận dữ.

Chúa Tể có thể đi trên không, Chúa Tể khổng lồ cũng vậy, Đại Ân thẳng người dậy và bay lơ lửng trên miệng núi lửa, bàn chân trần khổng lồ co lại tung một cú sút thẳng đến Thánh Gióng.

Khổng lồ hóa khiến cơ thể chậm chạp, nhưng đấy là chậm hơn so với đối thủ cùng cấp, còn đối với tàn hồn mong manh như Thánh Gióng thì kia là một cú sút cực nhanh với phạm vi cực rộng, hoàn toàn vô phương tránh né.

Nhưng khi chân Đại Ân vung lên, Dương cũng liền bay vèo đến chắn trước mặt Thánh Gióng...

Mu bàn chân khổng lồ vẫn theo đà áp sát Dương, hắn không vội bỏ chạy mà chờ đợi, đợi giây phút cú sút đủ phá sập một ngọn núi kia gần đến tầm chân mình.

Rồi thời khắc chờ đợi cũng đến, Dương nắm tay Thánh Gióng, sáu cánh vỗ mạnh, chân hắn co lại, linh lực phòng ngự tập trung vào hai lòng bàn chân... Khi mu bàn chân Đại Ân đá đến trúng ngay vào hai lòng bàn chân Dương cũng là lúc Dương duỗi chân, biến cú sút mang tính hủy diệt của Đại Ân thành một tấm đệm hoàn hảo đẩy Dương bay xa khỏi chân Đại Ân mà không chịu chút tổn thương nào.

Thấy cú đá thất bại, Đại Ân liền nhoài người giơ tay tìm cách bắt lấy Dương. Với đầu óc sáng suốt lạ kỳ, Dương không hề lo lắng mà suy tính trong khoảnh khắc, sau đó dừng bay cho Đại Ân tóm lấy mình. Khi bàn tay khổng lồ sắp bóp lấy Dương như bóp con kiến hôi bé nhỏ, Dương liền bám ngón tay Đại Ân để trèo lên đứng trên mu ngón tay cái của tên khổng lồ này.

Vừa thoát ra, Dương liền thả Thiên Ảnh dị thú lên vai, Thánh Gióng hiểu ý lập tức nhập hồn vào Thiên Ảnh rồi bám chặt vào vảy rồng trên vai Dương.

"Con kiến hôi khốn kiếp!" Đại Ân giận giữ quát, cánh tay khổng lồ còn lại vốn bị Sùng Hạo chặt đứt 3 ngón giơ đến vỗ lên đầu Dương, Dương liền vận Ngự Lôi thuật bỏ chạy dọc theo cánh tay Đại Ân.

Nhưng Chúa Tể nào có ai đơn giản, Đại Ân thấy Dương chạy liền đưa cánh tay có Dương ra trước để dù Dương có chạy nhanh bao nhiêu vẫn nằm trong tầm đánh của bàn tay còn lại.

Vỗ xuống như đập một con muỗi, nhưng tiếng va chạm đủ phá tan mây trời. Tuy nhiên Dương đã kịp lách qua khe hở nhỏ nhoi giữa hai ngón tay để nhảy lên bàn tay đứt của Đại Ân. Vừa đứng vững lại thấy cái miệng khổng lồ của Đại Ân há về phía mình và gầm lên một tiếng kinh thiêng động địa...

"GRAOOO....."

Sóng âm tạo ra một cơn cuồng phong hủy diệt, Dương kịp nhảy xuống trước khi cơn cuồng phong quét tới, nhưng bàn tay Đại Ân cũng kịp đuổi theo, bàn tay này vòng ra trước chặn đường chạy của Dương trong khi bàn tay còn lại chưởng đến hòng ép hắn vào giữa.

Dương vẫn không chút lo lắng, vỗ cánh xông thẳng vào bàn tay đang vỗ đến từ trước ngực Đại Ân, lần nữa co chân lấy đà và biến cú vỗ của Đại Ân thành bàn đệm bay vút đi...

"Ngu ngốc!" Đại Ân hừ lạnh, vốn đã thấy qua khả năng này của Dương nên gã có đề phòng, khi thấy Dương co chân liền giơ tay còn lại lên để đón đầu cú nhảy của Dương.

Tuy nhiên, Dương không tìm cách bỏ chạy, ngược lại là vỗ cánh bẻ hướng lại bay thẳng vào giữa ngực Đại Ân.

Đa Tình xuất hiện, Huyết Hỏa cùng Hắc Lôi bùng lên tạo thành một thanh Đa Tình Lôi Hỏa Kiếm khổng lồ. Dương cầm kiếm đâm thẳng vào giữa ngực Đại Ân...

Mũi kiếm chạm vào lớp da cứng chắc rồi run lên và tan biến, lớp da vẫn nguyên vẹn. Dương biết mình thất bại nên liền lộn ngược người, cắm đầu bay thẳng xuống, liên tục dùng những cú nhảy hoàn hảo để thoát khỏi tay Đại Ân.

Liên tục để Dương lươn lẹo tránh khỏi tay mình, Đại Ân giận dữ quát: "Thằng nhóc khốn kiếp! Nếu đây là cơ thể của chính ta và nếu ta không bị giam cầm suốt mấy nghìn năm qua thì mày đã tan xác từ sớm rồi!"

Từ khi Dương lên cao chiến đấu với Đại Ân, phía dưới, Kinh Vô Nguyệt sau khi bị một vỗ trời giáng đánh chìm vào dung nham giờ đã trồi lên, với cơ thể tàn tạ, phần lưng dập nát chảy đầy máu tím, tay chân gần như gãy vụn, cái đầu vốn bị Sùng Hạo cắt đứt một mảng giờ càng thảm hơn với một con mắt tím rớt hẳn ra khỏi tròng.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, điều này đặc biệt đúng trong linh giới, bởi ánh mắt thay đổi không chỉ thể hiện cảm xúc thay đổi mà còn thể hiện sự thay đổi trong linh hồn. Với ánh mắt vô hồn của con mắt còn lại, Kinh Vô Nguyệt đã hoàn toàn mất kiểm soát sau khi trọng thương, và chính thức trở thành một con Quỷ khát máu...

"Thịt... ta cần thịt..."

Nhờ vào linh lực để không bị cháy trong dung nham, Kinh Vô Nguyệt lê lết trên biển lửa đỏ rực đang phun trào tìm kiếm thịt người...

Một đời kiêu hùng, một đời thù hận...

Giờ chỉ còn thân tàn ma dại, muốn sám hối cũng không còn cơ hội...

Xoẹt...

Thuận Thiên kiếm vung lên, đầu lìa khỏi cổ...

Cả cơ thể Kinh Vô Nguyệt tan rã thành một vũng tím nhầy nhụa rồi bị dung nham thiêu rụi, chỉ còn lại một thứ mỏng manh hư ảo như giấy, thứ này tự cuộn lại rồi bay lên, nhập vào Dương khi hắn đang trong đà bay xuống.

Khi Dương đáp xuống mặt đất liền đáp đến chỗ Sùng Hạo, tóm lấy Thánh Gióng trên vai đưa cho Sùng Hạo và Hoài Bão, Dương nói: "Mau giúp ta mang con thú này đến vực Vô Hồn! Nhanh!"

"Ngươi thích thì tự mà đi!" Hoài Bão đáp, rồi hắn và Sùng Hạo cùng đi qua mặt Dương để đối đấu với gã khổng lồ Đại Ân đang trở lại hình người.

Dù đã đoán trước, nhưng Dương không khỏi lắc đầu trước sự liều mạng của hai tên này, đành quay đầu lại cùng Hoài Bão và Sùng Hạo.

Thánh Gióng trên vai Dương lên tiếng: "Nhóc con, hắn bị giam cầm suốt mấy nghìn năm nên chắc chắn không thể phát huy được thực lực, nhưng dù vậy cũng mạnh hơn ngươi lúc này..."

"Đừng nói nữa, ta nhất định sẽ không để tàn hồn ngài tiêu tán!"

Dương đáp giọng quyết tâm rồi hỏi Hoài Bão và Sùng Hạo: "Hoài Bão, Sùng Hạo, hai ngươi còn dùng được Thiên Kiếm Ảnh và Hoàng Đế Ấn chứ?"

Hoài Bão đáp: "Miễn cưỡng dùng được một lần, nhưng chỉ duy trì được vài giây."

Sùng Hạo đáp: "Ta dùng được một lần."

Dương gật đầu: "Được, vậy trong lúc ta quấy rối hắn, khi nào ta ra hiệu thì nhờ Hoài Bão đóng Hoàng Đế ấn lên tăng cường linh lực cho Sùng Hạo, rồi nhờ Sùng Hạo dùng Thiên Kiếm Ảnh đâm thẳng vào vị trí giữa ngực tên kia nhé! Đây chỉ là nhờ vả thôi chứ không phải ra lệnh, vì quyền quyết định là của hai ngươi!"

Nói xong, Dương lập tức vẫy tay gọi Lôi Hỏa Thánh Liên về tay, cầm Đa Tình Lôi Hỏa kiếm lao đến chỗ Đại Ân, tên này vừa tích tụ dung nham tạo thành một lớp áo giáp sau khi thu nhỏ thành người.

Khi Dương đi, Google liền lên tiếng nhắc nhở: "Ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định phá phong ấn giải cứu Đại Đức, thay vào đó, hãy đâm thẳng vào tim..."

"Ta không muốn!" Dương đáp gọn gàng.

Đối diện, Đại Ân nhìn Dương lao đến liền nhíu mày hỏi: "Không lẩn trốn nữa sao? Giao thằng Gióng ra đây, tao sẽ cho mày chết toàn thây!"

Không trả lời Đại Ân, Dương mở miệng gọi to: "Đại Đức! Cháu biết ông nghe tiếng cháu nói, hãy vùng lên đi! Nữ hoàng Đại Liên vẫn đang đợi ông về!"

Nghe Dương nói, cơ thể Đại Ân dường như run lên một cái.

"Cố lên, dù biết là không thể tự thoát ra, nhưng sự vùng vẫy của ông sẽ giúp chúng cháu đánh bại Đại Ân và phá vỡ phong ấn cho ông!"

Lời kêu gọi dường như có hiệu quả, Đại Ân đột nhiên ôm lấy ngực, đôi mắt đảo tròn rồi gầm lên: "Thằng chó! Câm miệng ngay cho tao!"

Sau đó Đại Ân giậm mạnh chân xuống mặt hồ dung nham, tạo ra một làn sóng mạnh mẽ đánh thẳng về phía Dương, nhưng Dương đã bay lên ngay khi chân Đại Ân cử động.

Dương bay lên, Đại Ân cũng giậm chân bay lên với một tốc độ khủng khiếp, tiếp cận Dương và tung cước đá thẳng vào mặt Dương.

Dương kịp nghiêng người ra sau tránh đòn từ trước, và sau đó liền dùng kiếm đâm vào tay Đại Ân khi tên này đang tung đấm. Đại Ân không còn lớp da cứng chắc như khi Khổng Lồ hóa, nhưng Đa Tình Lôi Hỏa kiếm chưa đủ sức đâm xuyên, bị uốn cong lại rồi bật ra, Dương liền mượn thế lùi xa vừa kịp né một cột dung nham bị Đại Ân gọi từ dưới bắn lên.

Tiếp sau đó là hàng chục cột dung nham mang linh lực cấp Chúa Tể bắn lên từ mọi phía và đuổi theo Dương. Càng lúc càng nhiều, cuối cùng bao vây Dương khắp phía, những khối dung nham này nổ ra bắn tung tóe. Dương là người đứng trong trung tâm vụ nổ, tưởng chừng hắn sẽ tan xác nhưng người ta lại thấy những bông hoa dung nham đột nhiên xoáy mạnh như bị hút vào thứ gì đó, khi những dòng dung nham này tập trung lại thì người ta mới thấy Dương đang đứng bên trong, tay cầm Lôi Hỏa Thánh Liên giơ cao, bông hoa xoáy mạnh cuốn lấy dung nham tạo thành một quả cầu dung nham khổng lồ.

"Thằng ngu!" Đại Ân cười khinh, tay giơ về phía khối dung nham đang xoáy tròn trên đầu Dương và bóp mạnh. Nhưng khi ngón tay Đại Ân bắt đầu co lại thì Dương đã nhanh tay ném khối cầu khổng lồ về phía hắn, khiến khối cầu phát nổ trong khoảng giữa Dương và Đại Ân.

Dung nham nổ tung tạo thành một cơn mưa đỏ rực, và khi mưa dung nham tan dần, Dương phía sau màn mưa từ khi nào đã lấy Truy Ảnh Cuồng Pháo ra và khởi động, không còn dùng linh lực dự trữ mà thay vào đó là linh lực của hắn hiện tại.

Cảm nhận sự uy hiếp từ khối cầu lôi hỏa trên nòng pháo nhưng Đại Ân chưa kịp né đi thì Dương đã khai hỏa ở mức 40% uy lực...

ẦM!

Luồng lôi hỏa bắn trúng vào tay Đại Ân đánh hắn bật ra, Dương liền lao đến và vận Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng xuống chân, tung cước từ trên đá Đại Ân văng xuống miệng núi.

ẦM ẦM...

Núi lửa đang phun trào, lại có Đại Ân văng xuống càng phun trào dữ dội hơn. Dương cũng lao xuống ngay đúng vị trí Đại Ân trồi đầu lên, chân còn lại tung thêm một đòn Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng thẳng vào đầu tên này.

BINH!

Không thể đánh bại nhưng đủ làm Đại Ân choáng váng, Dương túm tóc Đại Ân kéo hắn bay lên, định mở miệng ra hiệu thì thấy Sùng Hạo và Hoài Bão đã hiểu ý xông đến.

Đối diện Đại Ân, Sùng Hạo giương Thuận Thiên Kiếm ra và Hoài Bão lập tức dùng Sắc Mệnh Chi Bảo ấn đóng dấu ấn Hoàng Đế lên tay cầm kiếm của Sùng Hạo, sau đó Thuận Thiên kiếm vươn dài và một lớp hư ảnh Thiên Kiếm hiện ra đâm thẳng về phía ngực Đại Ân...

"Tụi mày xem thường tao quá!"

Nhưng lúc này, Đại Ân tỉnh cơn choáng liền đưa tay ngăn kiếm, đồng thời gọi một luồng dung nham đánh văng Sùng Hạo và Hoài Bão. Sau đó gã chụp cổ tay Dương ném hắn ra trước mặt và tung đấm.

BINH!

Một đòn mạnh khủng khiếp đánh Dương vỡ cả bụng, máu văng tung tóe...

Dương văng về phía Hoài Bão và Sùng Hạo.

"Thiên Kiếm ảnh đâm vào tim sẽ khiến hắn chết ngay lập tức, còn đâm vào ngực chỉ để lại một vết thương lâu lành. Đại Ân không biết điều này nên hắn chỉ tập trung bảo vệ giữa ngực, nơi đặt phong ấn giam cầm linh hồn Đại Đức." Google bất chợt lên tiếng.

"Ta biết..."

"Ngươi biết, vậy tại sao vẫn mạo hiểm chọn cách tấn công vào nơi hắn phòng bị cẩn thận nhất? Việc cứu Đại Đức có ý nghĩa gì với ngươi?"

"Không có ý nghĩa với ta, nhưng rất ý nghĩa với người phụ nữ kia, nữ hoàng Đại Liên..."

"Vậy giờ thì sao? Những người đang chờ đợi ngươi thì sao?"

"Ta có lỗi với họ... Nhưng ta nghĩ ta không hề sai..."

Đại Ân điên cuồng xông đến...

"Nếu được sống lại lần nữa, ngươi có chọn đi con đường này không?"

Dương gật đầu, mắt nhắm lại chờ đợi đòn hủy diệt của Đại Ân giáng lên người mình...

"Vậy ta cho ngươi một cơ hội, hãy chứng minh con đường ngươi đi là đúng..."

"Ngươi còn sức mạnh để cho ta mượn sao?" Dương ngạc nhiên mà như không ngạc nhiên.

Google đáp: "Không, là sức mạnh của chính ngươi, ta chỉ giúp ngươi dùng được nó... Thiên phú của tư chất Hắc Ám..."

"Thống Trị!"

Đại Ân đã xông đến, nhưng chính lúc này, Đại Đức lần nữa vẫy vùng khiến Đại Ân khựng lại. Dương mở mắt, dang hai tay ra, một tay chụp lấy Sắc Mệnh Chi Bảo ấn, một tay chụp lấy Thuận Thiên kiếm rơi bên cạnh...

Sắc Mệnh Chi Bảo ấn tỏa ra ánh vàng rực rỡ, Sắc Mệnh Long Ảnh vàng rực hiện ra cản lấy nắm đấm của Đại Ân, đồng thời Thuận Thiên kiếm vươn dài đâm thẳng vào mắt hắn.

Bị tấn công bất ngờ cùng với sự hỗn loạn trong linh hồn, Đại Ân gầm lên và thực hiện khổng lồ hóa.

Cơ thể Đại Ân lớn dần, lớn dần...

Dương gượng dậy, vỗ cánh bay đến, Thuận Thiên kiếm giương ra ngắm thẳng vào l-ng ngực Đại Ân...

Rồi, từ trên thân kiếm trong suốt, một hư ảnh hiện ra...

Thiên Kiếm Ảnh!

Tay còn lại, Dương cầm Sắc Mệnh Chi Bảo ấn, tung ấn vào đầu cán Thuận Thiên kiếm, một dấu ấn vàng rực hiện ra...

Hoàng Đế Ấn!

Sau cú đóng dấu, Thuận Thiên kiếm mang theo Thiên Kiếm Ảnh bắn như thần tốc về phía trước, đâm xuyên qua giữa ngực Đại Ân...

Tất cả những con tim như rơi rụng, tất cả những linh hồn như tiêu tán, một người có thể dùng được năng lực đặc biệt của hai Thần Bảo ngay trước mặt chủ nhân của hai Thần Bảo này!

Không còn từ nào để diễn tả sự chấn động này nữa rồi...

Hết chương 127