Một tháng trôi qua kể từ khi Dương bắt đầu khóa tập huấn đặc biệt cùng với thành chủ Hồ Đại Quang và Trường Thương.
Hoàng tư lệnh vừa trở về sau chuyến công tác liền đến xem tình hình tập luyện của đứa cháu nội. Thành chủ bận việc nên chưa đến, Hoàng tư lệnh tự mình mở cổng linh cảnh, vừa bước vào liền thấy Dương vừa hoảng loạn bỏ chạy vừa kêu la thất thanh: "Ta lạy ngươi! Tha cho ta được không! Hu hu..."
Phía sau là Trường Thương vừa đuổi theo vừa quát: "Khôn hồn thì đứng lại cho ta!"
Nhìn cảnh đuổi bắt, Hoàng tư lệnh gật gù đắc ý: "Quả nhiên cháu nội ta vẫn xuất sắc hơn, xem thành chủ còn gì để nói..."
Trong lòng đắc ý là vậy, nhưng Hoàng tư lệnh ra vẻ công minh quát lớn: "Trường Thương! Không được bắt nạt đàn em!"
Thấy có Hoàng tư lệnh đến, Dương mừng rỡ chạy lại cầu cứu: "Hoàng tư lệnh! Cứu cháu với, hu hu..."
Hoàng tư lệnh gật đầu: "Yên tâm! Có ta ở đây hắn sẽ không dám động đến ngươi! Trường Thương!"
Trường Thương vội vàng tiến lại giậm chân chào theo kiểu quân đội: "Có thuộc hạ!"
Hoàng tư lệnh gằn giọng: "Ngươi biết tội chứ?"
Trường Thương bối rồi: "Dạ?"
Hoàng tư lệnh hừ lạnh rồi liếc sang Dương: "Phi Dương, thời gian qua Trường Thương đã bắt nạt cậu thế nào? Kể ta nghe!"
Hoàng tư lệnh nói với vẻ mặt công chính liêm minh, nhưng thật ra trong lòng đang chờ Dương kể cho lão nghe về "chiến tích" của thằng cháu nội cưng.
Dương lu loa méc: "Hu hu... Hắn cứ bắt cháu phải nhận ba lạy bái sư của hắn, cháu không chịu mà hắn cứ đuổi theo đòi quỳ lạy cháu..."
Hoàng tư lệnh nghe như không nghe, quác mắt nhìn sang Trường Thương: "Trường Thương! Ta dặn dò ngươi chiếu cố đàn em, sao lại giở trò ỷ mạnh đi quỳ lạy nó... hả? Ngươi nói cái gì?"
Hoàng Tư lệnh nghĩ mình nghe nhầm, quay sang nhìn Dương.
Dương vẫn còn bù lu bù loa: "Đã bảo ta còn nhỏ, lạy như vậy ta sẽ bị tổn thọ mà hắn không chịu nghe, Hoàng tư lệnh phải phân xử cho ta, hu hu..."
Hoàng tư lệnh nhướng mày, lão chưa tiếp nhận được sự thật nên tự dối lòng rằng Dương nói vậy để giữ thể diện, liền trừng mắt liếc sang Trường Thương.
Trường Thương vội vàng phân bua: "Hoàng tư lệnh, thuộc hạ được Dương đại nhân dạy dỗ tận tình, sinh lòng kính trọng nên một lòng muốn bái Dương đại nhân làm thầy, vậy mà ngài ấy nhất quyết từ chối, cho nên đành phải dùng hạ sách ép ngài nhận ba lạy của thuộc hạ..."
Hoàng tư lệnh mất vài chục giây để tiêu hóa những thông tin vừa nhận được, liên tục quay đầu nhìn Dương rồi lại nhìn Trường Thương, sau đó giọng lão nhạt dần, vẻ mặt đắc ý cũng mất tích, lão hỏi Trường Thương: "Hắn dạy ngươi những gì?"
Trường Thương quay sang cúi mình cung kính trước Dương một cái khiến Dương sợ hãi né ra, sau đó mới quay sang đáp lời Hoàng tư lệnh: "Dạ, Dương đại nhân chỉ ra những khuyết điểm trong các võ học, linh thuật của thuộc hạ, thậm chí ngài còn giúp thuộc hạ cải tiến công pháp tu luyện, giúp hiệu quả tăng lên hơn hẳn!"
"Cải tiến công pháp?" Hoàng tư lệnh ngạc nhiên, công pháp mà Trường Thương tu luyện được truyền lại từ tổ tiên nhà lão, ngay lão cũng luyện công pháp này từ khi mới tụ linh cho đến tận khi trở thành một vị Linh Đế như ngày nay, vậy mà chưa từng tìm ra chút cách nào thể chỉnh sửa công pháp này, thế nhưng một thằng nhóc 17 tuổi mới tiếp xúc với Trường Thương một tháng đã có thể cải tiến công pháp cho hắn?
Hoảng hồn một hồi, Hoàng tư lệnh định thần lại, trong lòng nghĩ: "Cho là hắn có trí tuệ thiên tài, nhưng chẳng ai đem quân sư ra làm tiên phong đánh trận bao giờ..."
Nghĩ vậy nên Hoàng tư lệnh hỏi Trường Thương: "Ngươi và hắn có so tài qua chứ?"
Quả nhiên Trường Thương gật đầu với nét mặt tự đắc khiến Hoàng tư lệnh tươi tỉnh hẳn ra, Trường Thương đáp: "Dạ, thuộc hạ chỉ thua đúng một trận!"
Hoàng tư lệnh gật gù, trong lòng cười thầm: "Hà hà... có thế chứ!"
Ngoài mặt thì vẫn nghiêm nghị, Hoàng tư lệnh nói: "Ngươi lớn hơn Phi Dương gần 10 tuổi, vậy mà để bị thua một trận cũng là tệ lắm rồi! Mà các ngươi đánh nhau mấy trận rồi?"
Trường thương vẫn nét mặt tự hào đáp: "Dạ, chỉ đánh đúng một trận!"
Hoàng tư lệnh đơ mặt lại: "Đánh nhau mỗi một trận mà cũng thua, vậy sao mặt ngươi tự hào như vô địch Ngoại Hạng Hồn Chiến vậy?"
Nên biết Ngoại Hạng Hồn Chiến, hay còn gọi tắt là Hồn Lích (Tương tự Võ Lích của Việt Nam ở thế giới cũ của Dương) là giải so tài mang tính thể thao của các thế lực lớn nhỏ trên khắp cả nước. Giải này so tài bằng chiến đấu, mỗi năm tổ chức một lần với 14 đội tham dự, các đội lần lượt đấu theo cặp theo thể thức tính điểm, đến cuối mùa giải, đội nào nhiều điểm nhất sẽ lên ngôi vô địch.
Trường Thương cười gượng đáp: "Dạ... tự hào vì chỉ thua một trận, chứ đánh nữa thì lại thua thêm rồi..."
Hoàng tư lệnh nghe xong không còn giữ nổi bình tĩnh, nghiến răng gầm gừ: "Thằng cháu vô dụng! Ta đánh chết ngươi!"
Nói xong, Hoàng tư lệnh giơ tay định đánh Trường Thương.
"Á! Sư phụ cứu ta!", Trường Thương sắp bị đánh, vội vã bỏ chạy nhưng bị Hoàng tư lệnh nắm áo kéo ngã xuống, vội vàng chụp lấy cổ chân Dương cầu cứu.
Dương định chạy nhưng bị giữ cổ chân nên cũng té ngã, liền chống tay xuống đất giãy chân cố thoát ra: "Nhây quá! Buông ta ra! Ta không phải sư phụ ngươi!"
Cha con Hồ Đại Quang, Hồ Như Nguyệt vừa bước vào cổng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Hồ Đại Quang giật mình: "Gì vậy? Tri sâm kiểu mới à?"
Sau trận tri sâm nóng bỏng cùng ông cháu Trường Thương, Dương được cô nàng Như Nguyệt nắm tay kéo ra một góc ngồi ăn trưa trong ánh mắt ghen tỵ của ông cháu Trường Thương cùng sát khí bừng bừng của thành chủ Hồ Đại Quang.
"Thật là bất công, ta thì ngày nào cũng bị hành cho te tua, còn nàng trông lúc nào cũng thảnh thơi quá vậy?" Dương than thở, nhưng thật ra là ngầm mách cho Nguyệt chuyện hắn bị "bố vợ" hành hạ, quả nhiên nói xong thì cảm thấy sát khí quanh người Hồ Đại Quang giống như tăng lên một bậc.
"Ta là nữ giới, đâu thể tập luyện kiểu nam giới các ngươi, vả lại ta cũng không có tham gia cuộc thi này."
Dương ngạc nhiên: "Sao lại không tham gia? Tuy thành chủ nói chỉ chọn một đại diện nhưng nếu nàng muốn vẫn có thể xin đi theo mà, đây là cơ hội cọ sát rất tốt nha!"
Nguyệt lắc đầu: "Trong thời gian tới, ta muốn ra Hà thành một chuyến..."
"Ra đấy để làm gì?"
Nguyệt đáp: "Ngươi biết chuyện về tổ tiên Cửu Vỹ Thần Hồ của ta thì chắc cũng biết chuyện người bị Âu Cơ phong ấn."
Dương gật đầu, Nguyệt nói tiếp: "Trong cuốn Lĩnh Nam Chích Quái có nói tổ tiên bị giam cầm dưới đáy Hồ Tây, cho nên hồ này từng có tên là Đầm Xác Cáo. Nhà họ Hồ chúng ta đã nhiều đời điều tra nhưng đều vô vọng, nhưng ta vẫn muốn thử đến đấy một lần, vừa để tìm kiếm vừa để học theo ngươi, thử ngao du khắp 3 miền đất nước một lần."
Một công chúa của Nam Bộ lại dám đi ra Bắc Bộ, nói an toàn thì cũng tạm tạm an toàn, nói nguy hiểm thì cũng trùng trùng nguy hiểm. Nhưng cái khái niệm "công chúa, hoàng tử" của thế giới này không phải chỉ là những kẻ cành vàng lá ngọc, được bảo bọc hầu hạ nơi gác tía lầu son, mà còn phải có tài năng và đạo đức, để người đời thấy rằng đây là một công chúa tốt, kia là một hoàng tử tốt, mà để sinh ra một công chúa tốt, một hoàng tử tốt thì chắc hẳn vị lãnh đạo kia cũng phải là một người tài ba, và nơi họ lãnh đạo có một môi trường giáo dục tuyệt vời.
Đấy là quan niệm phổ biến ở thời hiện đại của thế giới này. Dương cũng biết, cho nên dù lo lắng nhưng hắn không hề ngăn cản Như Nguyệt làm điều nàng muốn, bởi chính bản thân hắn cũng sắp bước vào một cuộc chiến sinh tử để tiếp tục con đường trở thành cường giả.
Trò chuyện thêm một lúc thì Hồ Đại Quang hầm hầm bước tới, báo hiệu hết giờ "thăm tù". Như Nguyệt bực dọc hôn vào má Dương một cái sau đó trề môi lè lưỡi thách thức cha nàng rồi chạy thẳng ra ngoài, để Dương ở lại toát mồ hôi hứng chịu cơn thịnh nộ của bố vợ.
Thế là Dương có thêm một trận huấn luyện no hành, còn bị Hồ Đại Quang đe dọa cấm hó hé chuyện bị cho ăn hành với Như Nguyệt. Thật ra Trường Thương cũng te tua chẳng kém, bởi dù sao hắn cũng là nhân tài hiếm có của Sài thành nên chịu sự huấn luyện nghiêm khắc chẳng kém gì Dương.
Hồ Đại Quang và Trường Thương ngồi vận công khôi phục linh lực để chuẩn bị cho buổi tập đêm, còn Dương lết tấm thân tàn tạ tiến vào nhà vệ sinh để giải quyết nỗi buồn...
Dương ngồi trên bồn vệ sinh, vừa suy nghĩ về chuyện ở cao ốc Trí Tuệ vừa ra sức đưa những thứ cần đưa ra khỏi cái nơi mà ai cũng biết là nơi nào đó...
Bủm...Tụt...Tụt...Tụt!
Một âm thanh giòn tan mà hẳn là bất cứ ai đọc đến dòng này đều đã từng nghe qua nhiều lần trong đời (đậu phộng trôi viết đến đây sao cứ ngửi thấy mùi thum thủm), nhưng lại khiến thành chủ Đại Quang giật mình trợn mắt nhìn ra phía nhà vệ sinh.
"Lại có kiểu đột phá bựa như vậy sao?" Thành chủ Hồ Đại Quang nhướng mày tự hỏi, với thực lực Linh Đế, đương nhiên lão nhận ra lúc tiếng "bủm" phát ra cũng là lúc linh hồn đang sung mãn của Dương đột phá lên Linh Tướng.
Còn Dương ngồi trong nhà vệ sinh cũng nữa khóc nữa cười, hắn nào có muốn một trong những giai đoạn thiêng liêng trên con đường luyện hồn của bản thân lại nặng mùi như vậy, lần trước thì đang xuất tinh, lần này thì đang... Nhưng cơ chế của Thôn Thiên Địa khiến linh hồn Dương không ngừng hấp thu linh lực thiên địa, cho nên linh hồn hắn vốn đã đạt đến đỉnh phong của cấp Tá đã được tự động tiếp thêm linh lực và thành công vượt lên cấp Tướng.
Điều đấy không có nghĩa là khi Dương đột phá lên Vương, Đế sẽ lại gặp trường hợp tương tự, với cấp bậc càng cao, khả năng kiểm soát linh hồn sẽ càng thuần thục hơn, khi đó người luyện hồn có thể kềm chế khả năng đột phá để lựa chọn thời gian, địa điểm thích hợp.
Không được như Hồ Đại Quang, Trường Thương vẫn yên tĩnh vận công cho đến khi Dương rời nhà vệ sinh tiến lại gần mới phát hiện: "Ngươi đột phá Linh Tướng?"
Dương gật đầu nhe răng cười bắc đắc dĩ.
Trường Thương há hốc mồm chỉ tay vào nhà vệ sinh: "Ngươi đột phá trong nhà vệ sinh? Đi vệ sinh mà cũng tranh thủ vận công tu luyện sao?"
Vừa nói, trên mặt Trường Thương vừa lộ nét kính phục sự siêng năng phi thường của Dương, khiến tên này dở khóc dở cười không biết giải thích làm sao.
Còn Hồ Đại Quang nhìn Dương bằng ánh mắt sâu thâm, chuyện lão quan tâm không phải là Dương đột phá ở đâu, mà là Dương thành công đột phá lên Linh Tướng khi chưa đến 18 tuổi, một tốc độ tu luyện khủng khiếp!
Đêm đó, Trường Thương được cho về, trong linh cảnh chỉ còn Hồ Đại Quang ở lại giảng giải cho Dương những điều mới khi bước vào cấp bậc Linh Tướng.
"Ngươi biết gì về cấp bậc Linh Tướng?" Hồ Đại Quang hỏi.
Biết tuốt, nhưng đương nhiên Dương sẽ không để lộ, chỉ đáp ngắn gọn: "Theo cháu biết thì Linh Tướng hướng đến sự định hình linh hồn và mở ra cảnh giới Linh Lực Hữu Hình."
Hồ Đại Quang gật đầu nói: "Nếu linh hồn của Linh Tá hướng đến khả năng hồi phục linh lực thì linh hồn của Linh Tướng hướng đến sự định hình. Trước khi đạt đến Linh Tướng, linh hồn vốn không có hình dạng rõ rệt, chỉ giống như khói mây phiêu phù được bảo bọc trong cơ thể. Sự bất định này ảnh hướng rất lớn đến khả năng điều khiển và mức tiêu hao linh lực."
"Ví dụ như để dùng một đòn đánh mà chỉ cần 3 phần linh lực, ngươi lại phải dùng đến 4 phần hoặc chỉ 2 phần rưỡi, đây là vì linh hồn ngươi bất ổn như mây khói hoặc nước, dùng tay hốt lấy thì sẽ không thể định lượng chính xác và còn làm thất thoát ra khỏi bàn tay. Vậy ngươi làm sao để định lượng chính xác và không làm thất thoát?"
Dương đáp: "Cho nước vào thùng, muốn bao nhiêu thì rót ra bấy nhiêu; Cho khói vào bóng, muốn bao nhiêu thì thả ra bấy nhiêu."
Hồ Đại Quang gật đầu: "Đúng vậy, mục đích của định hình cũng tương tự như cho nước vào thùng. Bắt đầu từ Linh Tướng cấp 1, linh hồn sẽ dần định hình theo xu hướng mô phỏng theo hình dạng cơ thể, cho đến khi ngươi đạt đến cấp Chúa Tể, quá trình định hình này hoàn thành, và một phần nhờ điều này mà các vị Chúa Tể dù cơ thể có bị hủy đi thì linh hồn vẫn có thể tồn tại độc lập với hình dạng không khác gì cơ thể."
"Cũng nhờ sự định hình mà khả năng kiểm soát linh lực của Linh Tướng phát triển vượt trội, là nền tảng để tiến đến cảnh giới Hữu Hình."
"Hữu Hình là cảnh giới mà người luyện hồn có thể tạo ra linh lực có hình dạng theo ý muốn chứ không còn đơn thuần là dạng khối như băng, dạng đốm như lửa hay dạng tia như sấm sét."
"Cảnh giới Kết Tinh giống như bước tạo ra nguyên liệu thô, còn cảnh giới Hữu Hình là bước gia công nguyên liệu tạo thành những công cụ có ích. Một ví dụ khác cho dễ hiểu, một tảng đá thô sơ chỉ có thể dùng để chọi hoặc cầm và đập thẳng vào mặt kẻ thù, nhưng ngươi mài nó thành lưỡi rìu thì có thể đốn ngã cả cây cối mà không cần dùng đến linh lực."
"Mà bản thân ngươi cũng đã nếm qua trái đắng từ linh lực hữu hình rồi đấy thôi!"
Dương biết Hồ Đại Quang nói đến trận đánh giữa hắn và gã Linh Vương tên Đại của Kinh Nguyệt giáo nên gật đầu, chiêu Hàn băng xích trận của Đại khiến Dương lúc đó không thể nào né tránh.
"Đây là một cảnh giới khó, trong vòng 1 tháng ngươi chẳng thể luyện được da lông gì đâu nên cứ tập trung vào phát huy những thế mạnh vốn có thì hơn..."
"Dạ... điều này cháu hiểu."
Nhìn mặt Dương có vẻ chẳng mấy quan tâm, Hồ Đại Quang dò hỏi: "Hình như ngươi không quan tâm lắm đến chuyện này?"
Không phải Dương không quan tâm mà do những chuyện Hồ Đại Quang nói thì hắn đều biết hết, nhưng lại nhớ đến chuyện về cao ốc Trí Tuệ mà hắn suy nghĩ lúc đi vệ sinh nên nảy ra một suy nghĩ, rằng Google không nói chưa chắc đã là không ai biết.
Dương đáp: "Cháu có một chuyện này muốn hỏi, nhưng không liên quan đến cấp bậc Linh Tướng..."
"Chuyện gì?" Hồ Đại Quang hỏi.
Dương đáp: "Không biết thành chủ có từng nghe hoặc thấy qua một món bảo vật nào có tên là... Thiên Thư chưa ạ?"
"Bảo vật tên là Thiên Thư..." Hồ Đại Quang suy nghĩ rồi lắc đầu: "Chưa từng nghe qua!"
"Nhưng danh từ Thiên Thư, đã từng nghe qua!"
"Ở đâu ạ?"
Hồ Đại Quang nghiêm trang hẳn lên, miệng đọc hai câu thơ:
"Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tuyệt nhiên định phận tại Thiên Thư"
P/s : Hoàn thành chương 107. Thông cảm nhé các đạo hữu. Tết tới rồi nên công việc lu bu -_- Vì chén cơm manh áo, và vì cả đàn con và lão bà của ta. Nên không thể sáng tác và bơm chương đều đều được. Nhưng cam kết cho các đạo hữu là sẽ đều tay hơn :)) Thân ái.