Chương 103: Thiên Nguyền

Bị một vị đại đế đánh, gương mặt Dương hiện tại còn thảm hơn cả bị cướp, đương nhiên đây chỉ là vết thương ngoài da và sẽ rất nhanh lành, nhưng nhiêu đấy là quá đủ để khơi gợi lòng thương cảm của cô nàng Diễm My hiền lành tốt bụng.

Mặc kệ thứ mùi hôi trên chiếc áo Dương đang khoác lên mình, My cúi xuống kéo tay dìu hắn vào nhà. Khi cảm giác được cơ thể mềm mại của My tựa vào mình, cả người Dương run lên vì một cảm giác quyến rũ kỳ lạ. Dương không tự chủ được, giả như vô tình đưa tay vịn vào bờ eo thon của My, mũi hắn len lén hít sâu hương da của nàng, dù bị lẫn vào mùi hôi chiếc áo khoác mà vẫn nghe ra hương vị dịu dàng hấp dẫn.

Giá nhà đất ở Giả kim thành cực kỳ đắt đỏ, một cô gái mới ra trường như My sẽ không phung phí mà chỉ thuê một căn nhà nhỏ ở tạm chờ ngày vượt cao ốc Trí Tuệ. Căn nhà đơn giản với một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một phòng tắm.

My dìu Dương vào phòng ngủ của nàng, cởi tấm áo khoác hôi hám ra rồi đặt hắn nằm trên giường.

Dương đã nhắm mắt "hôn mê" từ lúc nào, My e thẹn lén nhìn gương mặt Dương sau hơn một năm trời xa cách, nàng nhớ như in gương mặt hắn của một năm trước nên dễ dàng nhận ra từng thay đổi nhỏ theo hướng trưởng thành hơn trên gương mặt này.

Hắn thở sâu, môi hắn hé ra tựa như đã ngủ rất say...

Dường như đang nghĩ đến điều gì đó, My tò mò nhìn đôi môi Dương, người nàng hơi nghiêng đến. Nhưng rồi My khựng người lại, hai tay ôm mặt lắc đầu rồi bước nhanh ra khỏi phòng.

Khi cửa phòng khép lại, Dương mở mắt nhìn trần nhà, hắn đã nhận ra sự kỳ lạ của My từ khi mới trở về từ Tử Cung nhưng chưa có dịp tìm hiểu rõ ràng. Và lần này chính là cơ hội, giải quyết bóng ma trong lòng My, hoặc nhìn nàng đến bên kẻ khác.

Cửa phòng lại mở, My trở vào với một thau nước ấm. My ngồi bên giường, vắt khăn rồi lau lên cơ thể Dương để khử sạch di tích còn lại từ chiếc áo hôi hám.

Mang thể chất của rồng nên Dương sở hữu một thể hình săn chắc đầy hấp dẫn, khiến My vừa lau vừa liếc mà đôi mắt đẹp dần chuyển nét si mê...

Nhưng trên người Dương cũng còn một số dấu vết để lại từ cuộc chiến với tên Đại của Kinh Nguyệt giáo.

"Thời gian qua ngươi đã đi đâu, trải qua những gì?", My hỏi bằng giọng thì thầm tựa như sợ rằng Dương sẽ nghe thấy, một giọt lệ trong vắt lặng lẽ tuôn rơi.

Dường như cảm nhận được tâm trạng của My, Dương đưa tay nắm lấy tay nàng, nhưng My rụt rè thu tay lại ngay khi tay Dương chạm nhẹ vào.

Có tiếng chuông cửa reo lên.

My bước ra, cửa phòng lần nữa khép lại. Sau một khoảng dài im lặng, Dương nghe được âm thanh một cuộc trò chuyện giữa My và Tống. Tống đang than thở về một chuyện buồn gia đình, xem ra tên này cũng giống Dương, dùng khổ nhục kế để đánh vào sự hiền lành của My.

Mấy thằng kể khổ kiểu này thường dùng chiêu tựa đầu vào vai em, lợi dụng sự tiếp xúc da thịt tạo cho nàng sự kích thích nhẹ rồi tìm cách hôn hít để bắt đầu tổng tấn công. Đây là suy nghĩ trong đầu Dương, nghĩ thôi đã nóng mặt, hắn bực mình ngồi dậy len lén đến mở hờ cánh cửa nhìn ra phòng khách.

Tống đang ngồi cạnh My trên ghế dài, tên này trưng ra gương mặt buồn bã để tâm sự với My về câu chuyện nhà nghèo ba má đông của hắn. Mặt Tống có chút đỏ vì hơi men, Dương đoán chắc tên này lấy say làm cớ để thịt con người ta xong rồi "Xin lỗi anh say quá, không kềm chế được..."

Quả nhiên là Tống bắt đầu kề sát My, vai hắn dần chạm vào vai nàng.

"Ui da!", Tống giật mình tránh ra khi vừa chạm vào người My.

"Sao vậy ạ?", My ngạc nhiên hỏi.

Tống xoa xoa chỗ vai nóng rát như bị lửa nung và hỏi: "Sao người em nóng quá!"

"Nóng? Đâu có?" My thử sờ vai mình, nhiệt độ rất bình thường.

"Sao lạ vậy?" Tống tự hỏi, đưa tay ra định thử chạm vào người My, nhưng chưa kịp chạm thì từ giữa hai chân đột nhiên lan ra một cảm giác tê tê như điện giật.

"A!" Tống giật mình bật đứng dậy.

My dường như đã hiểu ra vấn đề, mắt nàng liếc vào cửa phòng ngủ, sao đó nói với Tống: "Hình như anh say quá nên sinh ra ảo giác..."

"Ờ ờ... có lẽ vậy..." Tống gượng gạo gật gù, chẳng lẽ đi nói cho My biết rằng đột nhiên "cái ấy" đang sung mãn đột nhiên tê dại mất hẳn cảm giác? Tuy là một giả kim thuật gia thiên tài, nhưng về luyện hồn thì Tống có tư chất bình thường, chỉ là một Linh Úy nên không thể nhận ra có một nguồn linh lực là Dương đang nấp trong phòng ngủ của My, càng không thể đề phòng khả năng cách không kích lôi và cách không phóng hỏa của hắn.

Không còn cách nào khác, Tống đành từ biệt ra về, mà thật ra là đi tìm bác sĩ để khám cho cậu nhỏ đang hôn mê của mình, trong lòng nơm nớp lo sợ: "Chẳng lẽ... nứng quá liệt luôn rồi sao?"

Khi đóng cửa tiễn Tống, My vào phòng ngủ thì Dương đã trèo lên giường nằm giả vờ ngủ say.

My cố nói bằng giọng bực bội, nhưng vẻ mặt hiền lành của nàng chẳng thể nào diễn ra được nét bực bội: "Chuyện lúc nãy là ngươi làm, đừng giả vờ ngủ nữa!"

Thấy Dương mở mắt, My nói tiếp: "Tại sao lại làm như vậy?"

Dương tỉnh bơ đáp: "Tại ta ghen!"

Lời đáp vượt qua dự đoán của My, khiến nàng trở nên bối rối thấy rõ, nàng đáp: "Tại... tại sao ngươi lại ghen..."

"Không biết! Ghen thì ghen vậy thôi. Nhưng ta có thể nhìn rõ rằng My không hề có tình cảm với Tống."

"Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?" My nói mà mắt nàng rưng rưng.

Dương mỉm cười: "Ánh mắt nàng nhìn hắn không hề có sự dịu dàng đặc biệt như khi nàng nhìn ta!"

"Đó là do ngươi tự tưởng tượng thôi!" Giọng My lạc dần.

"Ta không tưởng tượng, ánh mắt nàng rất đẹp, có thể nàng không biết, nhưng bất cứ lúc nào thấy mặt nàng ta đều lén ngắm đôi mắt nàng. Sau khi ta trở về từ Tử Cung, ánh mắt nàng vẫn dịu dàng như vậy nhưng lại mang thêm một nỗi buồn. Tại sao vậy?"

My dường như không còn kềm được nước mắt: "Từ lần đầu gặp ngươi, ta đã có cảm giác như trái tim ta là thuộc về ngươi... Nhưng khi ngươi mất tích, ta tò mò tìm hiểu thông tin về ngươi và phát hiện ra, cha của ta cũng là cha của ngươi! "

"Ừ cái này ta biết mà!"

My nức nở: "Ngươi biết thì sao? Ngươi nhớ Ảo mộng vĩnh hằng chứ? Trong đấy ta được ngươi yêu, được ngươi cưới làm vợ, ta rất hạnh phúc. Nhưng ông cố ta cũng biết và phản đối cuộc hôn nhân... loạn luân của chúng ta, ông ấy là một Thánh Sư, cũng là một Linh Đế, ông tìm mọi cách để... giết chúng ta! Và khi chúng ta có đứa con trai đầu tiên, ngươi... ngươi bị..."

"Hử? Nhưng mà..."

"Nhưng mà đó chỉ là ảo mộng? Phải, ta cũng nghĩ vậy, nhưng với tính cách của ông cố, ta chắc chắn ông sẽ làm vậy, hoặc sẽ đưa ra một thử thách mà ông tin rằng ngươi không thể nào hoàn thành! Ta cũng nghĩ chuyện ngươi mất là ảo mộng, nhưng khi ta tìm hiểu, ông cố mất không lâu sau khi bà cố sinh ông nội, ông nội mất không lâu sau khi bà nội sinh cha, cha mất không lâu sau khi mẹ ngươi sinh ngươi, mỗi đời chỉ sinh đúng một người con trai rồi mất, giống hệt như khi ta sinh đứa con trai cho ngươi..."

"Đấy chỉ là trùng hợp..."

"Không! Ta đã tìm hiểu, đây là dấu hiệu của lời nguyền! Một lời nguyền không thể phá giải! Thiên Nguyền!" My nói trong nước mắt.

"Thiên Nguyền?" Dương hỏi, đồng thời dụng ý niệm để tìm đáp án từ Google.

Google đáp: "Thiên Nguyền, tên gọi chung của những lời nguyền không thể phá giải, ảnh hưởng đến đời đời kiếp kiếp, dù là luân hồi, dù là tái sinh, dù là chuyển kiếp hay xuyên không, đổi xác cũng không thể giải trừ những lời nguyền này."

"Vậy ta có Thiên Nguyền? Thiên Nguyền của ta là gì?"

Không có đáp án từ Google, chỉ có My tiếp tục nói: "Đến với ngươi mà khiến ngươi bước vào còn đường chết, ta thà rằng tự mình yêu ngươi trong âm thầm đến trọn đời! Nhưng rồi ta lại nhận ra sự biến đổi trong chính linh hồn mình, ta... ta phát hiện ra... trong linh hồn ta có một thuộc tính phi nguyên tố..."

"... là Sắc Dục..."

"Sắc Dục? Tại sao một cô gái 17 tuổi lại có thuộc tính này?" Dương ngạc nhiên.

My lắc đầu: "Ta cũng không biết... Nhưng mà..." Nói đến đây, mặt nàng đỏ bừng: "Cứ mỗi lần nhớ đến ngươi, thuộc tính này lại tự trỗi dậy... Những lúc đó, trong lòng ta... mong muốn được... ở bên cạnh ngươi đến điên cuồng..."

"Ta... ta sợ lắm... sợ là nếu gặp lại ngươi, ta không kềm chế được... Ta... ta sẽ tìm mọi cách quyến rũ ngươi... để... Nhưng nếu ta làm vậy, cũng chính là ta đang giết ngươi..."

"Lúc đó ta nghĩ đến con đường chết... Nhưng còn mẹ ta..."

"Ở bên ngươi không được, chết vì ngươi cũng không được... Ta..."

My đang nói tiếp, chợt bị Dương tiến đến ôm chặt vào lòng: "Vì vậy mà nàng tìm cách yêu người khác để quên ta sao..."

My nức nở bấu chặt lấy Dương: "Ta biết ngươi sẽ ghét ta..."

Dương vỗ về mái tóc My: "Ngốc! Đương nhiên là ta sẽ ghét nàng, nàng vì ta mà tự làm bản thân mình đau khổ, có đáng không? Chuyện lời nguyền thì ta không rõ lắm, nhưng nếu nàng lo thì chúng ta chỉ cần tránh thai là ổn đúng không?"

Khi Dương dứt câu, một giọng già nua lạnh lùng vang lên: "Hừ! Ta là ta nghi nghi rồi! Quả nhiên ngươi hỏi địa chỉ để dụ dỗ cháu gái ta!"

Cửa phòng mở ra, Thiên Lý thánh sư đứng khoanh tay hậm hực xuất hiện.

"Ông cố!" My hoảng hồ vội bước ra chắn trước người Dương: "Mau chạy đi Dương!"

Thiên Lý thánh sư xoăn tay áo hung hăng quát: "Con bé hư đốn! Tránh ra để ta xử hắn!"

"Ông mà giết hắn thì cháu sẽ chết cho ông xem!"

Nhưng My làm sao ngăn cản được một Linh Đế, thoắt cái, Thiên Lý thánh sư đã tóm cổ Dương đem ra phòng khách.

"Á á cháu biết lỗi rồi! Cháu biết lỗi rồi! Cứu mạng!"

Nghe tiếng Dương hốt hoảng la to, My hoảng hồn chạy ra thì thấy một cảnh tượng kinh khủng nhất trong đời nàng. Dương bị bắt quỳ chổng mông trên bàn phòng khách, Thiên Lý thánh sư hung hăng cởi quần hắn xuống rồi dùng bàn tay bọc linh lực đánh chan chát vào mông Dương, chẳng mấy chốc mà cặp mông trắng bóc của tên này đã nổi đầy dấu tay.

Đánh đã tay, Thiên Lý thánh sư khoái trá phủi tay bỏ đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu đe dọa: "Hừ! Liệu hồn nghe mậy!"

My vẫn còn ngơ ngác: "Ông cố..."

"Gì?" Thiên Lý thánh sư hỏi cộc lốc.

"Ông không..."

"Không cái gì mà không? Ta nói cho cô biết, trước khi hắn vượt qua tầng 60 cao ốc Trí Tuệ thì cấm không được động chạm gì với hắn nghe chưa!"

Dương vừa khóc vừa bắt bẻ: "Hu hu... Cấm không được động chạm nghĩa là phải động chạm mới được ạ?"

"Đù! Lại còn trả treo hả mày!"

Bốp! Bốp!

"Á cháu chừa rồi! Hu hu..."

Đánh thêm một chập không chút nương tay, Thiên Lý thánh sư khoái chí lấy một món bảo vật dạng như máy chụp ảnh ra chụp mông Dương một tấm lưu lại chiến tích rồi vừa vuốt râu vừa rảo bước rời đi.

Nhìn Thiên Lý thánh sư rời đi, gương mặt My trở nên rạng rỡ hơn hẳn, bởi vì nàng hiểu rằng Thiên Lý thánh sư đã nghe cuộc trò chuyện giữa nàng với Dương, lão lôi Dương ra đánh chỉ là để bảo cho nàng biết rằng lão không còn phản đối cuộc tình loạn luân giữa hai người...

"Còn đứng cười cái gì? Mau sơ cứu cho chồng tương lai của nàng đi chứ! Hu hu..." Dương rên rỉ xoa xoa cặp mông sưng như hai cái thúng của mình.

"Chồng tương lai? Vượt qua tầng 60 cao ốc trí tuệ đi rồi tính! Còn hiện tại ngươi vẫn là em trai ta! Hi hi..."

"Em trai? Ta là anh mà?"

"Ta sinh trước ngươi!"

"A! Kệ! Đứa nào nằm trên đứa đó làm anh!"

"Ngươi nói bậy!"


Thiên Lý thánh sư rời nhà My, tiến đến một con hẻm vắng.

"Thánh Sư!" Tống đang đứng chờ, thấy Thiên Lý thánh sư đến liền cúi chào.

Thiên Lý thánh sư gật đầu rồi thở dài: "Ta không ngờ là con bé lại yêu thằng nhóc kia sâu đậm như vậy... Thôi từ giờ nhiệm vụ của ngươi kết thúc, khổ cho ngươi rồi..."

Tống miễn cưỡng gật đầu: "Thánh Sư đừng nói vậy! Cháu yêu Diễm My thật lòng, nhưng cháu càng tin tưởng vào lựa chọn của ngài hơn! Ngài bảo cháu không gặp nàng, cháu sẽ vĩnh viễn không gặp lại nàng. Nhưng cháu thấy hình như ngài có phần dễ dãi với Võ Phi Dương, không giống với tính cách của ngài..."

Thiên Lý thánh sư lắc đầu: "Đành vậy thôi, ai bảo ta nợ hắn một mạng...", Thiên Lý thánh sư thở dài rồi nói tiếp: "Số phận..."