Bên trong căn phòng vip của bệnh viện chợ Rãy đang diễn ra một trận chiến ác liệt, trận chiến giữa Dương và Loan vẫn chưa có hồi kết...
" Ái... A ... ôi ...mạnh ... mạnh ... ưh uh...nữa...lên...bác ..." Loan ngồi trên người Dương trong tư thế cưỡi ngựa mà nhấp nhô.
Kể từ buổi sáng giông tố hôm ấy thì mỗi ngày y tá Loan đều chăm sóc cho bệnh nhân Lâm Việt Dương của mình bằng trái cây tự nhiên nguyên chất, cùng một ít cháo và sò lông...
Dương đang ngồi trên ghế sô pha đặt trong phòng, ngồi trên người Dương chính là y tá Loan quyến rủ đang dùng miệng nhai từng muỗng cháo rồi bón cho Dương ăn, hương vị của cháo pha lẫn với nước miếng làm cho cháo có vị khác hắn, tuy hành động này nhìn bề ngoài cực kì tởm nhưng nếu ăn cháo bằng kiểu này thì lại cực kì ngon, bất ngờ Dương nhấp mạnh làm cho muỗng cháo trên tay Loan rơi vung vãi lên vú của nàng, không đợi Loan dùng khăn lau đi Dương nhanh chóng há to cái miệng ngoạm lấy một bên vú bị dính cháo, lưỡi thè ra liếm xung quanh bầu vú căng mộng rồi nuốt từng hạt cháo trên bầu vú. Lúc này cả người Loan co giật dấu hiệu cho thấy nàng đang lên đỉnh, Dương ra sức đẩy từng nhịp với tốc độ bàn thờ và rồi khoảng khắc ấy cả 2 trào dâng, Dương lại đặt lên môi Loan một nụ hôn say đắm và dài nhất từ trước đến nay. Có lẽ đây là nụ hôn cuối cùng vì nữa tiếng nữa thôi Dương sẽ xuất viện rồi chuyển đến một nơi khác...
Loan rời môi Dương mặc lại trang phục y tá của mình rồi rời phòng, trước khi rời đi Loan quay lại nói với Dương vài lời cuối cùng trước khi Dương xuất viện
" khi bác đi...bác nhớ vào đây thăm cháu nha! Cháu sẽ nhớ bác lắm" Loan mặt mếu máo đóng cửa phòng rồi rời đi.
30 phút sau!!!
Cánh cửa được mở ra bác sĩ Nguyễn Phúc Vĩnh Thiên bước vào trong đi kèm với bác sĩ là một thanh niên dáng người thư sinh ăn mặc lịch sự, tóc vuốt keo, đeo kính cận và đặc biệt nổi trội nhất chính là bộ vét đen. Gã thanh niên tiến tới chỗ Dương rồi cất tiếng hỏi.
" bác là bác Lâm Việt Dương đúng không? Cháu là Phan Phúc Pháp năm nay 21 tuổi chưa vợ chưa con. Cháu được nhận nhiệm vụ đưa bác về nhà, bác thu dọn đến đâu rồi ạ? Hay để cháu giúp bác" Phúc Pháp nhanh nhảu nói.
" hành trang bác đã dọn xong rồi, chỉ chờ cháu nảy giờ thôi. Tạm biệt nhé bạn Lâm!" Dương nói rồi vẩy tay chào lão Lâm đang nằm giường bên sau đó thì đi theo Phúc Pháp rời khỏi bệnh viện.
Phố xá tập nập và nhộn nhịp pha lẫn với một chút ồn ào đến từ xe cộ, tiếng còi xe inh ỏi làm lòng Dương không khỏi bồn chồn. Không biết nơi ở của mình ra sao? Ở đó có đẹp không? Những câu hỏi liên tiếp hiện ra trong đầu Dương. Nhưng cuối cùng sau tất cả những câu hỏi thì cũng có câu trả lời.
Trước mắt Dương bây giờ là một khu chung cư cao tầng, và phòng của Dương nằm ở lầu 7 của khu chưng cư. Xách hành lý qua từng dãy cầu thang Dương thở phào nhẹ nhõm vì sức lực của lão vẫn khẻo như voi, " người bình thường mà xách cả đống hành lý của lão từ lầu 1 lên lầu 7 mà nỗi thì tao cùi nè " Dương đắc trí thầm nghĩ trong đầu, thực ra là có thang máy nhưng Dương không biết dùng nên đành cuốc bộ lên trên.
Dựa theo chìa khóa của Phúc Pháp đưa cho, Dương nhanh chóng vào được bên trong căn phòng, bên trong căn phòng là một gian phòng lý tưởng mà ngày trước Dương hay mơ tới nhưng thật không ngờ giờ đã là sự thật
" ta không nằm mơ " ui da " đúng là sự thật rồi " giọng Dương rung rung nói.
Dọn dẹp và trang trí lại căn phòng cũng mất gần mấy tiếng đồng hồ, khiến Dương mệt lã rồi lăn ra ngủ khi nào không hay, lúc Dương tỉnh lại đã là 7 giờ tối, Dương tá hỏa nhờ Thiên Thư dẫn đường đi ăn cơm đêm nhờ vậy Dương đã biết cách sử dụng thang máy một bảo vật sẽ giúp ích cho Dương rất nhiều về sau( cái này là nó tự nghĩ ).
1 tuần sau khi dọn đến...
Trong căn phòng của Dương khí tức bỗng dưng trở nên u ám, không khí vặn vẹo tạo hình đủ kiểu, gương mặt Dương trở nên lạnh lùng ma mị, mồ hôi tuôn ra như suối ướt đẫm chiếc áo thun ba lổ, tay Dương bấu chặt lại với nhau hàm răng Dương cắn chặt trong đầu liên tục xuất hiện một giọng nói lặp đi lặp lại
" sắp ra rồi! Sắp ra rồi...!!!" Khoảng khắc đó mấy ai cũng từng chảy qua...cái cảm giác táo bón và khi nó sắp ra bỗng dưng chui tọt vào lại bên trong. Dương cay cú kéo quần lên định đi ra thì giọng nói của Thiên Thư lại vang lên:
" Chúc Mừng Ngươi Đã Thành Công! Đột Phá Thành Linh Sĩ Cấp 1 ".
Dương mừng đến nỗi quên luôn cơn táo bón vừa nảy, " cuối cùng thì ta cũng đã tu luyện thành công! Kể từ giờ ta sẽ là bá chủ " Dương thầm đắc miệng cười khà khà khoái trá.
" bớt ảo tưởng đi con! Với thực lực là một linh sĩ như ngươi thì chỉ có mà làm bia tập bắn cho tân binh thì có. Chứ trình gì mà làm bá chủ " Tuy thô nhưng mà thật một linh sĩ như Dương thì có bao nhiêu linh lực và còn một khẩu a ka thì có bao nhiêu viên đạn? Chính xác 1 băng thì có 35 viên đạn với lượng linh lực ích ỏi của một linh sĩ thì chưa đầy 5 giây thì đã thành tổ ong mất rồi
Píng pong!!!
Tiếng chuông cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương, Dương vội ra ngoài mở cửa, đứng trước cửa nhà Dương là con bé Hồ Như Nguyệt vợ thằng Hồ Minh Quân ở phòng đối diện, Như Nguyệt diện một bộ váy màu đen xuyên thấu mặc như không mặc để lộ ra bộ bi ki ni màu đen bên trong lớp vải.
" có chuyện gì mà sang tìm bác vậy Nguyệt?" Thấy Nguyệt không nói lời nào Dương mất kiên nhẫn hỏi.
À lưu ý luôn Dương trước khi xuyên không thì là một thằng nhóc còn khi xuyên không thì thành một người già nên thĩnh thoảng sẽ được miêu tả bằng từ Lão. Cũng vì sở hữu thân xác già nua nên cách xưng hô của Dương với các nhân vật khác đều được thay đổi.
" dạ cũng không có gì! Chỉ là cái bóng đèn nhà cháu bị hỏng nên nhờ bác sabg sửa hộ ạ " Nguyệt nói rồi đưa cái hộp bóng đèn mới mua cho Dương xem, cầm cái hộp bóng đèn trên tay Dương cá chắt có nhiều thằng dưới phố đã phải nhập viện vì chảy máu mũi quá nhiều.
" cháu cứ về phòng trước đi, bác lấy đồ nghề rồi sang " Dương nói rồi đi vào trong lấy cái đồ nghề của mình.
" khi nào qua thì bác cứ mở cửa mà vào, cửa cháu không khóa đâu " Nguyệt từ bên nhà nói vọng qua.
Dựa theo thiên thư Dương biết chủ thể trước kia là một người yêu thích thủ công và một chút máy móc, nên lão rất rành về điện và máy móc cũng như cơ cấu hoạt động chính vì thế nhà ai hư điện đều nhờ lão sang nhà sửa hộ rồi thành thói quen cũng nhờ Thiên Thư, Dương biết thêm một chuyện đó là cả tầng 7 này chính là những người hàng xóm thân thiết của lão, vì bị máy bay tông nên nhà cửa của họ đều bị đổ nát chính vì thế hãng hàng không đã bồi thường mỗi nhà một số tiền khá lớn cả Dương cũng vậy. Phía cuối dãy là phòng thằng Nguyễn Hoài Bão năm nay 20 tuổi sinh viên trường y học, cạnh phòng Hoài Bão là phòng của thằng Sùng Hạo cũng 20 tuổi làm nghề bảo kê, bên trái phòng Dương là phòng của cô bé Võ Diễm My cũng 20 tuổi sinh viên ngành sư phạm, bên phải phòng Dương là phòng của thằng Long Ngạo cũng 20 tuổi làm nghệ thợ sửa ống nước, cuối cùng là phòng đối diện phòng Dương là phòng của cặp vợ chồng trẻ Hồ Minh Quân 26 tuổi nghề nghiệp là phó giám đốc 1 công ty lớn còn nghề phụ là một nhà văn còn Hồ Như Nguyệt 20 tuổi làm nội trợ.