Chương 14: về quê (1)

Bầu trời trong xanh, từng áng mây trôi bập bềnh theo từng cơn gió.

Dương vừa nhìn trời vừa nhấc bước chân đi vào vùng quê hẻo lánh

Lão vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, cánh đồng xanh bát ngát, từng bụi cỏ xanh chảy dài vô tận, đi qua khu vực này là một khu nông thôn dân cư thưa thớt, Dương đi đến chỗ của một cô bé đang ngồi hái rau, nhìn cô bé xinh xắn Dương đoán tuổi tầm 15 16 dáng vẻ thước tha mộc mạc, Dương tiến lại hỏi :

“ chào cháu! ” Dương lịch sử hỏi

Thấy Dương ra vẻ chào hỏi cô bé cũng gật đầu trả lời

“ cháu chào ông ạ! Dạ ông tìm ai vậy ?”

Thấy cô bé hỏi Dương liền lấy trong túi ra một mảnh giấy rồi đưa cho cô bé lão nói

“ ông cần tìm một người tên Hồ Đại Nhật là cha thằng Hồ Đại Quang có con gái tên Hồ Như Nguyệt có thằng rể tên Hồ Minh Quân cháu biết nhà nó không?”

Thấy Dương hỏi một mạch cô bé cũng gật đầu lia lịa xong rồi cô bé liền nhớ đến lời thầy cô ở trường phải giúp đỡ người già nên cô bé xin phép dẫn lão đến nhà lão Đại Nhật.

Đi được một đoạn Dương nhìn thấy vài dòng chữ sặc mùi trẻ trâu được viết trên một bức tường cũ kĩ bằng sơn màu đỏ

( bảo vệ gái làng! Thiến ngay thằng lạ mặt)

Dương nhìn về phía góc cây gần bức tường thì thấy khoảng 10 mấy thằng nhóc mặt mày lấm lem bùn đất chắc là đang trăn trâu Dương thầm nghĩ, nhưng càng nghĩ lão càng thấy sai sai bởi vì xung quanh không có một con trâu mà ánh mắt lũ nhỏ lại chỉ nhìn trằm trằm phía lão, một cơn gió khẽ lướt qua khiến Dương bất chọt nổi da gà, cũng vào lúc này lũ nhỏ liền kéo nhau ra chắn ngay đường không cho Dương đi qua, rồi trong đám nhỏ bỗng có một thằng nhóc to con bước ra, nhìn dáng vẻ to con của thằng nhóc Dương đoán thằng này là đầu lĩnh.

Dương hừ lạnh lão nhếch miệng nói

“ mấy đứa muốn gì?”

Thằng nhóc to con thấy Dương hỏi cũng hô to trả lời lại

“ bảo vệ gái làng! Thiến ngay thằng lạ mắt “

“ với một lũ trẻ trâu như tụi mày mà cũng muốn cản tao sao? “

Dương khịt mũi khinh thường rồi bắt đầu chém “ ngày xưa tao từng chinh chiến xa trường giết trăm quân địch là bạn anh ba Hưng, có lần gặp gỡ thượng cổ ma long phải giao chiến trăm ngày trăm đêm mới phân thắng bại! chỉ dựa vào lũ nhóc hỉ mũi chưa sạch như tụi bây mà đòi cản chân anh hung diệt rồng người đàn ông nói chuyện với chúa Dương plus này hả?”

Dương vừa nói xong thì thằng đầu lĩnh liền khịt mũi khinh thường lão

“ lão ăn l-n uống nước dâm rồi hay sao mà gan vậy? lão biết tụi này là ai không mà gáy hả?”

Thằng nhóc vừa nói vừa lấy ra một đôi bao tay đen gắn vuốt sắc nhọn mang vào tay.

Dương vẫn đứng yên.

Thằng nhóc đầu lĩnh giơ hai cánh tay bọc găng đen, đứng gồng theo tư thế Long hóa của sát long nhân trong fairy tail và nói: "Tao chính là Hắc long acnologia Plus - Tiêu Tùng!"

"Chết mày rồi con! Đại ca đã dùng Long lực thì mày xong đời rồi!" một thằng nhóc khác phụ họa

BINH!!!

Thằng nhóc vừa nói xong đã thấy Tiêu Tùng bị Dương đấm cắm đầu xuống đất bất tỉnh “ hừ! lũ ních ranh… cút cho khuất mắt tao” Dương ra vẻ lạnh lùng rồi cất giọng nói

Lũ nhóc thấy tên Tiêu Tùng bị đánh gục thì chạy lại khiên hắn chạy mất dép nhưng không quên để lại cho Dương một câu thật to “ NU BA KA CHI “.

Dương phủi tay rồi tiếp tục hành trình với cô bé nông thôn

“ Nguyễn Hồng Đào 16 tuổi học sinh trường xxx thích hoa hồng và mùa đông đươc bạn trai ôm phía sau lưng… “ như thường lệ Thiên Thư bắt đầu cung cấp thông tin về não cũa Dương.

“ cháu tên Hồng Đào phải không? Cái tên rất đẹp!” Dương nói

“ dạ! nhưng mà sao ông biết tên của con vậy?” Hồng Đào tò mò hỏi?

“ vì ta là nhà tiên tri có khả năng nói chuyện với chúa.”

Hồng Đào không nói gì nữa mà tiếp tục dẫn Dương đi vào khúc trong ngôi làng, thời gian dần trôi cả hai dừng lại tại một ngôi nhà ở gần cuối xóm. Hồng Đào chỉ vào nhà và nói

“ nhà ông Nhật ở đây nè ông”

Nhìn vào ngôi nhà lão gật đầu xác nhận rồi quay sang cám ơn Hồng Đào, xong lão cát bước sang ngôi nhà bên cạnh miệng hô lớn

“ Lâm Việt Dương đẹp trai nhất xóm đã về nhà rồi đây “ nghe tiếng hô bên trong nhà đi ra là một lão già khú ló

“ Lâm Chi Khánh 73 tuổi là anh trai Lâm Việt Dương có con trai tên Lâm Chấn Thương và con dâu là Lâm Mỹ Liên “ Thiên Thư vẫn cung cấp thong tin như mọi khi.

Thấy Dương lão Khánh mừng quýnh lên, anh em lâu ngày gặp mặt cảnh tượng trùng phùng không sao tả được, lão chống gậy đi ra cổng rồi ôm chặt lấy Dương vào lòng, lão Khánh đưa Dương vào nhà hai anh em lâu ngày gặp mặt liền ngồi xuống nói chuyện kể về những truyện xưa năm tháng