Chương 88: Chương 88

Series Lời chưa nói

[12] Lời chưa nói - Song Ngư ​

.

Một kẻ cả đời không ham danh lợi, cũng chẳng ưa hư vinh, ta chỉ muốn sống đơn giản, làm một cái nữ nhân bình thường, hiểu biết cầm, kỳ, thi, họa sau đó được gả đi, rồi lại sinh con đẻ cái, nuôi dưỡng chúng . . . rồi an hưởng tuổi già.

Xử tỷ thường nói ta không phải là kẻ cầu tiến, chỉ biết thả mình mặc kệ mọi thứ diễn ra. Có lẽ là vậy thật. Bình thường ta đều ở nhà chẳng ra đường nửa bước, hiếm có lắm mới đặt chân ra ngoài.

Thế mà có nằm mơ ta cũng không nghĩ mình có ngày này, tên ta có trong số danh sách tuyển tú, kỳ lạ, ta rõ ràng rất ít ra ngoài, làm sao họ biết đến ta? Thầm nghĩ . . .phụ thân ta chỉ là một quan nhỏ, ta tiến cung chắc gì đã được làm phi tần phẩm cao.

Ngày ta đi, cha và nương khóc sướt mướt, ta cố gắng giữ vẻ mặt vui vẻ trước bọn họ nhưng khi bắt đầu khởi kiệu, ta đã bật khóc nức nở cho tới lúc cửa cung, ta mới bình tĩnh lại, ngừng khóc.

Hoàng cung là nơi thế nào? Uy nghiêm, tráng lệ, xa hoa . . mọi thứ đều rất rực rỡ. Ta bước ra khỏi kiệu, ngẩng mặt nhìn vào bên trong cửa cung, mọi thứ đều thật lộng lẫy.

Nơi nào thâm sâu tựa đáy vực, thăm thẳm, tối tăm không có đường ra

Nơi nào lòng người thâm hiểm, ngoan độc được ngụy trang bằng những vẻ đẹp hoàn mĩ.

Nơi nào chỉ có bước chân vào mà cánh cổng đằng sau mãi mãi khép kín lại.

Nơi nào mỗi bước đi đều là một bước tính toán chuẩn xác đến từng ly từng tý nếu không sẽ phải trả giá bằng chính mạng của mình.

Nơi nào tình yêu chỉ là phù du, hoa trong gương, trăng trong nước, mãi mãi không tồn tại một thứ gọi là chân tình?

Ta hiện đang đứng ở nơi như thế . . . . ta nhìn xung quanh . .. chẳng ai thân thiết. Bọn họ hôm nay có thể cười nói vui vẻ, chẳng biết mai sau có dùng thủ đoạn để triệt hạ đối phương không?

Nhưng với một kẻ bình thường như ta, không chắc là có cơ hội được sủng ái. . .

Thế nhưng ông trời liệu có quá ưu ái ta? Ta thi thố tài nghệ nào, đều hoàn thành xuất sắc, là do ta có tài hay do ta may mắn gặp phải đối thủ bình thường?

Nhưng ta vốn biết dù đạt kết quả cao thì sao? Với gia thế của ta . . .cùng lắm chỉ được phong làm thất hoặc lục phẩm.

Quả vậy . . . ta chỉ được phong làm bậc Mỹ Nhân. Với những kẻ khác . . .dù không tài năng cũng leo lên bậc Phi. Vốn biết kết quả như thế nên ta không có buồn hay thất vọng gì cả.

Hoàng Đế hình như là một người rất yêu nước thương dân thì phải, sau khi hậu cung được lấp đầy các phi tử hình như còn chưa thấy hắn tới cung của bất kỳ ai, ngoại trừ lâu lâu lại tới chỗ của Đức phi. Họ vốn là thanh mai trúc mã .. . yêu nhau là chuyện thường tình, ta cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, thân phận ta như vậy thì phải chấp nhận thôi.

Ta đã từng mơ tới một tình yêu hoàn mỹ, được ở bên người đó tới tận khi răng long đầu bạc, tận khi đất trời sụp đổ.

Xem ra . . . . hoa trong gương, trăng trong nước, giấc mộng này khó mà thành sự thật.

. . .

Lần đầu tiên ta mới gặp được một nam nhân xuất chúng như vậy, ngũ quan của hắn như được điêu khắc, nét nào nét nấy đều hoàn mĩ vô cùng.

Hắn bắt cho ta cái tiểu bạch thỏ làm ta thích thú vô cùng. Trò chuyện vài câu với hắn biết được hắn tên là Thiên Yết, nhưng ta vẫn thích gọi hắn là Tiểu Yết hơn.

. . .

Lần thứ hai gặp hắn là sau buổi tiệc thiết đãi Vương gia gì gì ấy. Mãi sau ta mới nhớ, là Bạch Vương gia.

Giữa trời đêm tịch mịch, ở bên cạnh cái hồ, mặt nước yên bình tĩnh lặng, hắn đứng đó . . . ngẩng mặt nhìn vầng trăng khuyết, ánh sáng dìu dịu soi rọi trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, từng đợt gió nhẹ thổi tà áo hắn bay lất phất. Nhìn bóng hắn đổ dài dưới đất . . .một mình lẻ loi . . . thật cô đơn.

. . .

Lần thứ ba gặp hắn là khi ta đã trở thành phi tần của Hoàng Đế, được phong làm Mỹ Nhân. Sau khi rời khỏi yến tiệc, ta liền đi tạo tới ngự hoa viên, ta cũng đứng ở vị trí của hắn khi đó, ngẩng mặt thưởng trăng . . . . tiếng xì xào của lá cây vang lên bên tai, rất êm dịu.

Ta gặp hắn trong bộ đồ của thái giám, suýt chút nữa ta đã bò lăn ra cười, một kẻ soái ca như vậy mà lại là thái giám sao? Đáng tiếc, thật đáng tiếc a.

Hắn đứng gần ta, cao hơn ta một cái đầu, ta cúi mặt nhìn bóng cả hai người hòa vào nhau bất giác ta mỉm cười.

Cái bóng giờ đã có đôi . . .

Ta nhìn khung cảnh xung quanh, trong lòng ta có một dư vị lạ lùng.

Ba lần gặp, đều cùng một chỗ. . . .

Tránh được hỉ, nộ, ái, ố . . . . chẳng tránh được một chữ.

Duyên!

. . .

Đúng là tránh không khỏi.

Hắn cư nhiên lại chính là Hoàng Đế . . . là phu quân của ta, à không là của hàng vạn phi tần.

Lòng ta hơi chua xót.

Ta vừa tức hắn vì sao dám nói dối ta?

Lại tức hơn khi hắn biết rõ ta là ai . . . mà lại không đá động gì.

Có lẽ đây là sở thích của hắn, thích vờn con mồi.

. . .

Ở bên hắn thời gian không dài . . . .có lẽ vì quá thân thuộc nên ta không câu nệ lễ tiết gì với hắn .. . . mà hắn cũng không để ý gì về vấn đề ấy.

Tim ta trao hắn từ lúc nào, bản thân ta không biết . . . nương nói nữ nhân trao lần đầu cho một nam nhân, sẽ liền có tình cảm với nam nhân ấy. Đó là lý do vì sao các tiểu thư dù phải chịu sự sắp xếp hôn sự của cha mẹ nhưng họ vẫn sống tốt đời sống phu thê.

Có lẽ ta cũng vậy . . .

.. . .

Ta luôn hỏi hắn. . .

“Trên đời này, chàng yêu gì nhất?”

Hỏi đi hỏi lại câu đó không biết bao nhiêu lần . . . . nhưng câu trả lời vẫn như thế.

Hắn yêu giang sơn . . . .

. . .

Ha ha ha . . . .

Yêu giang sơn????

Chàng đang xem thiếp là một đứa trẻ sao?

Giang sơn của chàng? Vĩnh viễn thuộc về chàng . . .

Và cả nàng ta. . . . Vĩnh viễn được chàng yêu thương . . .

Cho dù âm dương cách biệt . . . .

Thiếp không là kẻ ngốc! Thiếp hiểu được cái gì tình cảm sâu nặng . . . nhất là mối tình đầu.

Và chàng chính là tình đầu của thiếp . . . .!

. . .

Thiếp không sợ tranh đấu hậu cung, không sợ kẻ khác ám hại . . . với một người mang thân phận như thiếp, dù có được ban danh phận “Quý Phi” thì đã sao?? Thiếp vĩnh viễn vẫn là một kẻ tầm thường . . . .

. . .

Hoài thai long chủng . . .

Ta vừa vui, vừa sợ . . .

Vui mừng vì ta sắp được làm mẹ.

Lo sợ sẽ có kẻ hãm hại . . .

Ta không muốn hài nhi của ta khi chưa ra đời đã chết đi từ trong bụng . . .

Ta lúc này đã không có được hắn . . không thể không có đứa trẻ này.

. . .

Dưới sự bảo trợ của hắn, ta bình an sinh đứa trẻ ra. Sáng hôm ấy vừa tỉnh lại . .. ta đã nghe tiếng binh khí va vào nhau.

Ta nhìn thấy một mũi tên lao vun vút về phía hắn, trực chờ lấy mạng hắn.

Khoảnh khắc ấy . . . trong đầu ta chỉ có hình ảnh của hắn khi nói cười. . . .

Ta sợ hắn sẽ trở thành một cái xác lạnh lẽo . . .

Không cần động lực nào thúc đẩy . . .ta tự lao mình ra.

Khi mũi tên xuyên vào da thịt, ta đau đớn vô cùng, ngã vào lòng ngực hắn .. . ta chợt mỉm cười . . . chết đi trong vòng tay hắn.

Cũng đủ để ta thấy hạnh phúc.

Ta đã hối hận, vô cùng hối hận, vì sao trước đây khi hắn đối xử tốt, vì sao ta biết rõ hắn không cố ý khiến ta vào lãnh cung, tại sao khi ấy ta không chịu tha thứ?? Chẳng phải cả hai sẽ có những giờ phút mặn nồng sao?

Ta tự giễu bản thân mình . .. ta đã sai . . .

Hắn không yêu ta cũng được, ta chỉ muốn ở bên cạnh hắn.

Vẫn biết mọi thứ ta cần, chỉ cần mở miệng, sẽ có người đem đến, tất cả đều là do hắn đáp ứng.

Những gì hắn làm, lẽ nào ta không biết .. .

. . .

Trong cơn mê man, ta nghe Bảo Bình nói ta sẽ thành hoạt tử nhân. . . . không được . . .còn con của ta . . . ta còn muốn nuôi dưỡng hắn lớn lên, còn muốn dạy hắn nói . . . ta còn muốn nhiều thứ lắm . . . .

. . .

Lần đầu tiên trong đời, ta thấy nhiều hoa anh đào như thế, rơi lả tả, lất phất, trong không khí còn mang theo mùi hương dịu nhẹ . .. .

Cả một rừng hoa . .. rất đẹp. Cả một khung cảnh mang sắc hồng .. . ta rất muốn đứng dậy, nhảy múa giữa rừng hoa . . . nhưng thân thể đã quá suy nhược.

Ta thôi ngắm nhìn tiên cảnh, lại nhìn sang khuôn mặt hao gầy của hắn . . .nơi khóe mắt hắn còn chút ướt át. Ta biết hắn đã khóc . . . .

Ta lại muốn hỏi hắn câu hỏi ấy . . . .dù cho câu trả lời thế nào . . . .

Thế nhưng .. . câu trả lời lần này hoàn toàn khác . . .

“Mất nàng, trừ bỏ giang sơn . . . ta cái gì cũng không có!”

Không phải một câu nói yêu thương gì, nhưng nó chứa đựng những gì ngọt ngào nhất trên thế gian này.

Ai nói bậc đế vương vĩnh viễn là kẻ vô tình.

Ai nói tình yêu nơi hoàng cung không tồn tại.

Ai nói chân tình là thứ hoa trong gương, trăng trong nước.

Cuối cùng . . . điều ta mong chờ đã thành hiện thực!

. . .

Ta không biết ta ngủ đã bao lâu . . . . trong tiềm thức của ta, mỗi ngày ở nơi đây đều có sương khói vây quanh, mơ hồ ảo ảo . . .

Thường thường có một nữ bạch y tới nói chuyện cùng ta . . .

Ta có hỏi vì sao ta lại phải ở đây?

Nàng ta chỉ đáp . . .

“Chờ đợi kỳ tích”

Kỳ tích mà nàng ta nói, rốt cuộc là gì?

. . . .

Mỗi ngày, chàng đều đến thăm ta, nói chuyện cho ta nghe, kể về những gì xảy ra trong ngày. Lần nào chàng cũng nhắc ta, mau mau tỉnh dậy.

Chàng thường bế Đẳng nhi tới thăm ta, ta thật sự muốn tỉnh dậy để ôm lấy con. Nhưng cố gắng ra sao . . . vẫn không thể làm được.

Giờ ngọ nào hắn cũng tới.

Hôm đó thì không . .. ta lo sợ, phải chăng chàng có chuyện gì . . . .phải chăng chàng ngã bệnh rồi? Hay là . . .

Ta đã khóc, khóc rất nhiều . . . thân thể ta cũng khóc . ..

. . .

Vài ngày sau. Đúng giờ chàng lại đến, chàng nói Đẳng nhi xảy ra chuyện, không sống nổi.

Không . .. Đẳng nhi là bảo bối tâm can ta. . . mất Đẳng nhi rồi chàng sẽ còn ai? Ta không muốn chàng cô đơn cả đời . . . .ta đã không thể ở bên cạnh chàng, ông trời không được phép cướp Đẳng nhi đi. . . !!!

Không được!!!!!

Một luồng sức mạnh lan tỏa cả cơ thể, hồn của ta hòa làm một với thân xác . . . ta lấy lại được hơi thở như trước, từ trên giường ta đã bật dậy . . . .

Chẳng lẽ. . .đây chính là kỳ tích?