Series Lời chưa nói
[9] Lời chưa nói - Thiên Bình
.
Là công chúa của một tiểu quốc, là nữ nhi duy nhất của Phụ Hoàng . . . thừa hưởng nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Mẫu Hậu . . .mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý.
Chính là ta – Thiên Bình công chúa!
Ta may mắn hơn những người khác . . .dung mạo, gia thế . . .ông trời quá ưu ái ta . . . nhưng được cái này thì mất cái kia . . .
Ta càng lớn càng xinh đẹp, bao vương tôn quý tộc tới cầu thân . . . bọn họ vì mê luyến vẻ ngoài mà muốn thú ta về làm nương tử . . . bọn họ không ngại đưa ra bao nhiêu là của hồi môn quý giá.
Họ nào có biết . . thứ ta cần không phải là vật chất.
. . .
Mười bảy tuổi . .. .ta phải sang Hoàng Đạo để hòa thân, ta phải xa phụ hoàng, xa quê hương của mình để tới một đất nước xa lạ.
Hoàng Đế của Hoàng Đạo rất có khí chất, bề ngoài phải nói là một hảo mỹ nam nhưng ta lại không thấy có một chút thích thú gì . . . Ta không muốn thành phi tử, tranh giành sủng ái nơi hậu cung, ta muốn một vợ, một chồng . . .đồng giường cộng chẩm.
Đối với vị Hoàng Đế quyền lực ta không hứng thú, thế mà chàng . .. thì . . .
Chàng mang một gương mặt rạng ngời, ngũ quan cân đối, cười một cái đã làm cả vùng trời bừng sáng.
Ha ha . . ta có nói quá không nhỉ?
Nhưng là . .. ta cảm nhận được . . .chính là như vậy.
Chàng là người biết cách ăn nói, biết cách lấy lòng, lại đào hoa phong lưu. . . ta cố giữ cho bản thân không phải lòng chàng . . .vì ta sợ . . . yêu một người như chàng sẽ khiến bản thân chịu nhiều ủy khuất.
Ấy thế mà .. . ta lại chấp nhận thành thân . . . trở thành nương tử của chàng. Chàng đối xử với ta rất tốt, không còn lui tới kỹ viện nữa, hầu hết thời gian chàng đều ở bên ta, hoặc là xử lý một chút công việc mà Ma Kết huynh giao.
Ta đang hưởng thụ hạnh phúc . .. bỗng từ đâu xuất hiện một nữ nhân tự nhận mình mang thai con chàng . .. buộc chúng ta phải nuôi ả. Chàng đã phủ nhận .. . không phải của chàng, thế nhưng ta lại không tin chàng.
Mãi về sau khi mọi việc được phơi bày . . .ta mới biết ta đã trách lầm chàng. Ta bị ả hại . . . dung nhan mất đi . . . ta chẳng còn gì . . .
Chàng không nhận ra ta, luôn miệng bảo ta không phải Bình nhi của chàng, luôn miệng bảo ta giao Bình nhi ra. . . .ta đau đớn vô cùng . . .
Bình nhi . . ở ngay trước mặt chàng đây mà . . .
Ta tuyệt vọng tìm tới cái chết . . .
Khi ta cảm thấy cơ thể dần dần mất đi sức lực cùng hơi thở . .. ta lại được kéo lên bờ . . .
Khi tỉnh lại, thấy chàng ở bên xin ta tha thứ . . .ta thấy lạnh lẽo trong lòng . . . vì sao? Chẳng phải chàng chối bỏ ta trước sao?
Chẳng phải chàng đã bảo ta không phải Bình nhi của chàng?
Lòng ta quặn thắt lại . . . đau đớn hơn bị ngàn mũi tên xuyên thấu . . . tưởng rằng đã gặp được một nửa đích thật . . . thế nhưng ta lại không có phúc phần đó.
Ta cứ nghĩ cả đời sẽ không tha thứ cho chàng . . . . thế nhưng hành động của chàng đã làm ta lung lay . . . .
Chàng sẵn sàng không ngại đau đớn . . . .từ bỏ dung mạo của mình chỉ vì ta . . . thử hỏi . . . tấm lòng của chàng, chân tình của chàng . . . ta sao nỡ chối từ?
Sóng gió đi qua . . . bầu trời lặng yên trở lại . . .
Chúng ta lại thuộc về nhau!
Series Lời chưa nói
[10] Lời chưa nói - Song Tử
.
Là một kẻ phong lưu . . . e hèm . . . cái này không phải do ta nói à nha! Là thiên hạ đồn thổi ta thành ra như vậy. Có lẽ là ta ham chơi thật, phong lưu thật . . . nhưng chỉ là qua đường . . .
Ta chính là đang đợi một nửa thực sự!
Một nửa sẽ cùng ta chung sống tới già.
Một nửa sẽ cùng ta đi chung con đường.
Một nửa mà ta yêu hơn mạng sống . . .
Rốt cuộc ta cũng gặp được một nửa của mình . . .
Nàng như một cơn gió xuân nhẹ thổi vào đời ta . . . mát mẻ, trong veo, thuần khiết.
Dung nhan tựa như tiên giáng trần, xinh đẹp động lòng người.. . .ta đã say đắm trước vẻ đẹp đó.
Nàng là một đóa hoa nở rộ, tràn ngập hương thơm . . . ta thật không đưa tay ra hái . . .
Nhưng . . . khi biết nàng sắp gả cho Hoàng thượng . . .hắn thấy rất bức rức, khó chịu, hắn muốn là kẻ duy nhất sở hữu đóa hoa đẹp ấy, không cho bất kỳ ai chạm vào. Nhưng hắn không muốn gây mất tình huynh đệ . . . .chẳng biết nên xử trí thế nào . . .
Hắn đấu tranh tư tưởng dữ dội . . .nhưng không biết nên làm thế nào . . . đành phải đi mua vui giải sầu.
Nào có ngờ . .. từ đó mà xảy ra chuyện lớn . . . .
Ta xin thề với đất, với trời . . . ta tuy phong lưu nhưng không bao giờ chung ***ng với nữ nhân . . . chẳng qua là đùa giỡn mà thôi . .. mùi vị nữ nhân thế nào ta còn chưa biết nữa là . . . oan ức quá, khi không lại lòi ra một cái “hài nhi” chưa sinh.
Giải thích bao nhiêu lần thế mà nhất nhất không tin tưởng ta . . .khiến ta thất vô cùng . . .nhưng không thể trách nàng được, ai bảo ta bị mang cái danh phong lưu chứ.
Ta không còn lời nào để giải thích . . mặc kệ nàng nghĩ sao thì nghĩ. Ta ngay thẳng, vốn là vậy!!!!
Ta liền từ hôm đó ít ở phủ hơn, nên khi nàng gặp nguy nan ta lại chẳng ở bên để chống đỡ cho nàng.
Đứa trẻ quả thực không phải con ta, sự trong sạch của ta đã được chứng minh! Đổi lại nàng bị chúng hãm hại . . . mất đi dung nhan. Ta một mực phủ nhận.
“Nàng không phải Bình nhi!!!”
Ta nào có muốn nói lời tổn thương nàng . .. nhưng do thần trí ta quá rối loạn . . . không tự làm chủ được lời mình . . Khi nghĩ lại . .. ta thấy mình là một nam nhân tệ hại!! Vì dung nhan xấu đi mà chối bỏ nàng.
Ta đi tìm rượu giải sầu . . . khi trở về đã say khướt . . .nghe tin nàng trầm mình tự vẫn . . .ta như người rơi xuống đáy vực . . . đau khổ không cách nào nguôi. Nhìn đôi hài đỏ nằm bên cạnh thân thể ướt nước của nàng . . .ta mới biết . . . ta chính là có mắt như mù . . .
Nàng ở ngay trước mắt thế mà ta lại không nhận ra . . .
Ta phải rơi lệ bao nhiêu lần thì tâm mới hết đau?
Ôm nàng vào lòng . . . .ta tự trách bản thân đã quá sai lầm.
Ta nguyện trở nên như nàng, không cần cái bề ngoài này nữa . . . ta chỉ cần có nàng.
Tấm lòng này là thật!
Chân tình này cũng là thật!
Hết thảy của ta đều thuộc về nàng . . .!