Chương 77: Chương Đặc Biệt 2

[2] Lời chưa nói - Ma Kết

Ta ngay từ khi được sinh ra đã trở nên khác biệt với hai hoàng huynh của mình. Hai hoàng huynh chỉ thích võ, cả ngày toàn là mồ hôi cùng những vết thương ngoài da chồng chéo lên nhau. Ta thật không thích bộ dạng của họ tý nào, nhưng mỗi lần ta đi ngang qua sân tập võ thì thấy bọn họ dù mệt mỏi, mồ hôi tuôn như tắm thế nhưng mà vẫn cười nói vui vẻ rôm rả. Ta bĩu môi nhìn bọn họ.

Bọn họ cười thật xấu!!

Đối với ta mà nói . . . mưu trí vẫn là điều cần thiết hơn hết. Vì sao?? Cho dù võ nghệ cao cường mà đầu óc trống rỗng, rốt cuộc có ích gì??

Ta không ngừng ra sức cố gắng, hằng ngày chú tâm nghe thái sư giảng, ngay cả cầm, kỳ, thi, họa cái gì mà ta không biết? Thậm chí ta còn giỏi hơn cả các vị tiểu thư danh giá khác.

Nói tới họ ta lại cảm thấy ngán, lúc nào cũng õng à õng ẹo, làm bộ yểu điệu thục nữ. Thực chất toàn là giả vờ . . . ta phi!! Phi!!

*phi = không thèm.

Phụ hoàng rất yêu thương ta, ta hưởng hết vô vàn ân sủng của người, dường như đó là lúc ta cảm thấy vô cùng kiêu hãnh nhất. Nhưng . . . haizzzz

Chỉ vài năm sau đó liền lòi ra thêm ba đệ đệ.

Tứ đệ: Thiên Yết.

Ngũ đệ: Song Tử.

Lục đệ: Nhân Mã.

Ta thân thiết với Tứ đệ nhất, hơn nữa tính tình hắn vô cùng trầm lặng, hắn có vẻ chịu khó đọc sách, song song đó hắn cũng thích luyện tập võ nghệ. Hắn bảo như vậy vừa rèn luyện thân thể vừa có thứ để mà phòng thân. Chợt ta nhìn lại ta . . . tới khi gặp nạn không biết ta dùng cái gì để phòng thân đây?

Lục đệ Nhân Mã rất nhí nhố, vô cùng trẻ con, hắn giống hai hoàng huynh, rất mê võ. Thân thủ hắn rất mau lẹ, linh động. Ta từng nói với hắn khi nào ta gặp nạn, hãy nhớ bảo vệ ta dùm với. Haizzz làm hoàng huynh như ta thật mất mặt a.

Riêng Ngũ đệ, ta có vẻ không thích hắn. Hắn quá sôi nổi chăng? Trong cung ai ở gần hắn liền cất tiếng cười giòn. Hắn được quá nhiều người yêu mến.

Ta sợ . . . sợ Phụ hoàng sẽ chuyển hướng sủng ái của ta lên người hắn.

Ta quá ích kỉ?

Nhưng xem ra ta quá lo xa . . . vì Phụ hoàng vẫn nhất nhất sủng ái ta, không hề suy giảm. Điều này làm Ngũ đệ căm ghét. Đùng một cái hắn đòi rời khỏi Hoàng Đạo, đi ngao du tứ hải. Phụ hoàng cũng không hề ép hắn ở lại, còn giúp hắn mọi thứ để hắn lên đường.

Tháng tháng năm năm dần qua . . . Song Tử chưa một lần trở về. . .

Cho tới khi Phụ hoàng băng hà . . .

Giữa ta và hắn cứ mãi có một khoảng cách vô hình . . . khiến ta và hắn không thể nào gần gủi nhau được nữa . . .

Những tưởng sẽ không thể vãn hồi nhưng xem ra ông trời không phụ người có lòng. Huynh đệ ta hiện tại đã trở nên rất tốt, rất thân thiết với nhau. . .

. . .

Lần đầu tiên gặp nàng, ta không có ấn tượng gì nhiều lắm. . . nhưng dần dần nghị lực của nàng làm ta phải khâm phục và cảm thấy hổ thẹn thay cho đám nam nhân khác.

Nàng thích Bích La Xuân.

Ta cũng thế.

Nàng thích đọc sách.

Ta cũng thế.

Nàng thích chơi đàn.Ta cũng vậy.

Nàng . . .

Ta . . .

Ta và nàng có nhiều điểm tương đồng như nhau, khiến ta cảm thấy thân thiết với nàng vô cùng.

Ta thích mùi hương pha lẫn hương trà của nàng.

Thỉnh thoảng ta cũng hay lén lút quan sát nàng. . .

Được cùng nàng trải qua mỗi ngày như vậy . . .cảm thấy thật thú vị, ta rất dễ mãn nguyện.

Có phải không?