Chương 50
Song Ngư cùng Tử Liên đã cùng nhau tìm kiếm cả buổi mà vẫn không thấy tiểu bạch thỏ đâu. Song Ngư rơi vào vô vọng, từ lúc trở về phòng là khóc không ngừng, nàng khóc tới mức cả khuôn mặt đều chuyển sang màu đỏ, nước mắt rơi giàn dụa trên khuôn mặt nàng.
“Tiểu thư đừng khóc nữa” Tử Liên ở bên cạnh dỗ dành, nhưng hình như là không có kết quả.
Song Ngư không đáp, trái lại còn khóc bạo hơn. Tử Liên lắc đầu, biết là bản thân không thể khuyên được tiểu thư nên chỉ lặng lẽ ra ngoài.
Một lát sau . . .
“ÁÁÁÁÁ!!!!!!” Tử Liên kêu lên thất thanh.
Song Ngư ở trong phòng giật mình khi nghe tiếng kêu ấy, nàng lau vội nước mắt, vội vã chạy ra xem. Tử Liên đang đứng ở một góc trong sân viện, Song Ngư mơ hồ nhìn thấy được hai vai nàng ta đang run rẩy.
“Tử Liên, có chuyện gì vậy?”
Tử Liên quay phắt người lại, vẻ mặt kinh hoàng “Tiểu thư, người đừng lại đây”
“Em nói vậy là sao?” Song Ngư nhíu mày khó hiểu, chân nàng cứ bước tới, không hề có ý định dừng lại.
“Tiểu thư . . . “ Tử Liên thều thào.
Song Ngư khẽ đẩy người Tử Liên sang một bên, nhìn vào một góc vườn . . .
Khuôn mặt nàng biến dị, kinh sợ nhìn vật ở trước mặt, một con vật đã bị lột sạch da, máu vẫn còn chảy ra ướt cả một khoảng, đỏ lòm, con vật nằm im không nhúc nhích, rõ ràng đã không còn sống, nhìn hình dáng của con vật đó, Song Ngư nhận ra được đó là tiểu bạch thỏ của nàng.
Hai mắt nàng mở to, khóe mắt còn vương lại những giọt nước mắt, miệng nàng lắp bắp, đôi tay run rẩy, nàng vô lực ngã xuống. Tử Liên nhanh tay kịp đỡ lấy nàng.
“Tiểu thư, đừng nhìn nữa, chúng ta vào trong, em sẽ xử lý chuyện này” Tử Liên nói.
Song Ngư được Tử Liên dìu vào phòng, nhưng nàng vẫn ngoái đầu lại nhìn tiểu bạch thỏ đã chết, nàng đau đớn, “Việc này nhất định là do người làm”
Đỡ Song Ngư ngồi lại trên giường, Tử Liên nói vài câu rồi ra ngoài. Song Ngư đờ đẫn, đôi tay vẫn run rẩy, nàng sụt sùi.
“Tham kiến Hiền phi nương nương!” Giọng Tử Liên từ bên ngoài truyền vào.
Nước mắt định chảy xuống ngay lập tức bị Song Ngư nuốt ngược trở lại, nàng đã thấy thấp thoáng bóng dáng của Hiền phi đang tiến vào bên trong.
“Tham kiến Hiền phi” Song Ngư hành lễ.
“Muội muội không cần đa lễ” Hiền phi cười, đỡ lấy Song Ngư.
Sau khi cả hai ngồi lại trước bàn, Tử Liên đã dâng trà, Hiền phi mới cất tiếng nói.
“Hôm nay nhìn sắc mặt muội không tốt nha”
“Chỉ là có chút khó chịu trong người” Song Ngư không nhìn Hiền phi, cúi gằm mặt đáp.
Hiền phi nhếch miệng cười “Hôm nay ta sang đây là có quà cho muội . . .”
Song Ngư nghe tới chữ “quà” lập tức co người lại, hai má đã khỏi từ lâu nhưng lúc này nàng lại cảm nhận được cơn đau đang kéo tới.
Hiền phi xảo trá cười, đưa tay lấy một vật từ cung nữ của nàng, đặt lên trên bàn, ngay trước mặt Song Ngư.
Song Ngư nâng mắt lên, nhìn cái túi da màu trắng, được may rất tinh tế, hai mắt nàng trợn to, bàn tay run rẩy chạm vào. Đây là . .. da của tiểu bạch thỏ .. . nàng cảm nhận được rất rõ cảm giác khi sờ vào nó.
“Ngươi!!! Chính ngươi đã giết hại tiểu bạch thỏ!!!!” Song Ngư ánh mắt tức giận, đứng bật dậy, lấy tay chỉ thẳng mặt Hiền phi.
“Ồ . . . ra là tiểu bạch thỏ của muội sao? Tỷ tỷ không hề hay biết a” Hiền phi giả vờ nói.
“Ngươi im miệng!!!!!!” Song Ngư gào lên, bổ nhào tới nắm lấy tóc của Hiền phi, ra sức tát vào mặt nàng ta.
Hiền phi vẻ mặt tự đắc khi nãy đã không còn, bây giờ nàng ta đang run sợ trước Song Ngư.
“Buông bổn cung ra!!!” Hiền phi gào thét.
Song Ngư điên cuồng cào lấy mặt Hiền phi, nước mắt Song Ngư cứ chảy ra, không ngừng.
“Tiểu thư . .. “ Tử Liên hoảng sợ, vội can ra, giữ chặt lấy Song Ngư đang thở hồng hộc, ánh mắt tóe lửa như muốn ăn tươi nuốt sống Hiền phi.
“Ngươi dám vô lẽ với bổn cung, ngươi được lắm!!!!” Hiền phi tóc tai bù xù, vẻ mặt đầy vết thương, tức giận nói, sau đó cùng cung nữ ra khỏi Lam Dương viện.
Đang khi ra khỏi Lam Dương viện, Hiền phi vô cớ ***ng phải một người, nàng tính cao giọng mắng, nhưng nhìn thấy mặt đối phương thì nàng ta đành câm miệng lại, tức tối rời đi.
“Người đó là ai?”
“Dạ thưa công chúa, nô tỳ cũng không rõ, nhìn y phục trên người, có thể khẳng định đó là phi tử của Hoàng thượng”
Thiên Bình gật gật đầu, sau đó cất bước vào bên trong.
“Tiểu Ngư . . .Tiểu Ngư . . “ Giọng nàng nhẹ nhàng cất lên.
Bước vào bên trong, một mớ hỗn độn hiện ra, bàn ghế bị xô lệch, khăn trải bàn thì bị vò lại, ấm tách cũng bị hất xuống đất, vỡ cả, nàng nhìn một nữ nhân đang vùi mặt vào hai lòng bàn tay, đôi vai run rẩy, từ phía nữ nhân đó bật ra những tiếng thút thít nhỏ.
“Tiểu Ngư, muội làm sao vậy???” Thiên Bình trợn to mắt, bước lại gần, đặt tay lên vai Song Ngư.
Song Ngư ngẩng mặt, khuôn mặt nàng lúc này tràn ngập bi thương, không nhịn được mà ôm chầm lấy Thiên Bình mà khóc.
Thiên Bình không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng yên, vỗ vỗ nhẹ vào vai Song Ngư.
. . .
Giải Thu cung.
“Mọi chuyện như thế nào rồi?” Cự Giải đang ngồi thêu khăn, cất giọng hỏi.
“Bẩm nương nương . . . .” Thúy Vân lúng túng, không biết là nên nói hay không.
“Mau nói đi”
“Hiền phi đã cho người lột da tiểu bạch thỏ, sau đó vứt xác vào Lam Dương viện, còn nữa, lúc nãy Hiền phi có tới đó, em nhìn thấy cung nữ ở bên cạnh nàng ta cầm một cái túi da màu trắng . . . “ Thúy Vân nói tới đây, không nhịn được run rẩy.
Cự Giải giật mình, buông khăn thêu xuống “Có chắc không?”
Thúy Vân gật gật đầu.
Cự Giải cũng thoáng hơi run rẩy, nàng đưa tay day day huyệt thái dương “Thật không ngờ, ả Hiền phi này lại độc ác tới vậy . .. ta chỉ tưởng nàng ta sẽ đem tiểu bạch thỏ ra dọa Song Ngư . . . không ngờ . . .. “
“Song Ngư hiện tại sao rồi? Có động tĩnh gì không?” Cự Giải nhìn Thúy Vân hỏi.
“Dạ, em cũng không rõ, chỉ thấy lúc Hiền phi đi ra, y phục xộc xệch, tóc tai bù xù, trên mặt còn có vết thương . . . “
Cự Giải bỗng cất tiếng cười “Ha ha ha . . . bổn cung thật muốn xem bộ dạng nàng ta như thế nào? Em cho người đi bắt một tiểu bạch thỏ khác về đây, sau đó thay ta đem tặng cho Song Ngư” Câu sau, Cự Giải đã không còn cười nữa, mà là vẻ mặt xót xa nói.
Thúy Vân tròn mắt nhìn tiểu thư của mình, vội vâng dạ rồi lui ra ngoài.
Cự Giải cười nhẹ, cầm lấy khăn tay, tiếp tục thêu “Song Ngư à, sống ở nơi đây là phải tranh đấu . . . .”
. . .
Tam Vương phủ.
Ma Kết gần đây không ăn không ngủ, chuyên tâm chăm lo việc triều chính. Dù dành hầu hết thời gian cho việc phê duyệt tấu chương, nhưng hắn khẽ liếc nhìn đống tấu chương ở trên bàn vẫn không hề suy giảm, nhất thời lắc đầu chán nản.
Xử Nữ vẫn làm tốt công việc của mình, là một trợ thủ đắc lực của hắn, nàng luôn ngồi một bên, giúp hắn xử lý những việc cỏn con, thỉnh thoảng được dịp nàng lại liếc mắt ngắm hắn một cái, môi cười cười.
“Tam Vương, có gì phiền não sao?” Thấy sắc mặt hắn cau có, không vui, nàng buộc miệng hỏi.
“Ngươi cũng biết đó, đã vào tháng lũ, ở các địa phương gần sông hồ hay ven biển đã bị ngập lụt. Vấn đề này mấy năm ròng đều xảy ra, triều đình cũng cho người đi sửa lại đê nhưng mà vẫn không có tiến triển tốt . . . bổn Vương thật đau đầu vì chuyện này” Ma Kết vứt tấu chương, thở dài nói.
“Chuyện này có gì khó đâu . . . .cứ cho người đào một hồ lớn, sau đó khoét đường nối với con sông nào đó, độ sâu phải vừa đủ nga, khi nước lũ không kịp rút thì có thể theo con đường đó chảy qua cái hồ lớn, như vậy vừa có nước cho nhân dân dùng để tưới tiêu, vừa trừ được nguy cơ ngập lụt gây nguy hiểm tới tính mạng con người” Xử Nữ nói một tràng dài.
Ma Kết như đang rơi xuống hố sâu mà được người cứu lên. Mắt hắn mở to, kinh ngạc nhìn người trước mặt, mặt mũi bặm trợn thế kia, mà đầu óc lại khôn ngoan đến vậy.
“Ngươi thật thông minh!” Ma Kết buông lời cảm thán.
Xử Nữ đỏ mặt, ấp úng nói “Chuyện nhỏ thôi mà . . .”
“Hay là thôi đi, đừng làm quan phủ nữa, cứ ở cạnh ta, làm tay phải đắc lực cho ta, cùng trợ giúp Hoàng thượng a” Ma Kết lên tiếng đề nghị.
Xử Nữ nghe vậy, ở bên cạnh hắn ư? Vậy là mỗi ngày đều được nhìn thấy hắn sao? Trong lòng nàng náo loạn không thôi, có nên đồng ý hay không?
“Không cần suy nghĩ đâu, cứ quyết định như vậy đi” Ma Kết nói, hắn phải giữ tên này lại a.
“Ơ . .. vậy . .. cứ theo ý Vương gia!” Xử Nữ ngẩn ngơ, sao hăn có thể tùy tiện quyết định như vậy?
Ma Kết nhìn đăm đăm vào Xử Nữ . . . ánh mắt không có ý dời đi. Xử Nữ hơi khó xử trước ánh mắt ấy, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ta vẫn thấy ngươi thực quen đi”
Xử Nữ lúng túng “Trà nguội rồi, thảo dân đi lấy ấm trà khác” Nàng bịa đại ra một cớ, bỏ trốn khỏi phòng.
Ma Kết nhìn theo bóng nàng khuất sau cánh cửa, “Ánh mắt đó, thấy ở đâu rồi mà . . . .”
“Ý!! Cơ mà đâu có được . . . sao cứ nghĩ về tên ấy thế!!! Lão Thiên a, ta đường đường là một nam nhân mà . . . . sao lại đi để ý nam nhân đây?????? Chuyện này mà truyền ra ngoài, sẽ lưu danh vào sách sử, người người biết đến a” Ma Kết vò đầu bức tóc nói.
“Vương gia, người làm sao vậy?” Xử Nữ đã quay trở lại, trên tay là một ấm trà mới.
“Ngươi về rồi sao? Đặt trà xuống đi, còn nữa, tránh xa ta ra, càng xa càng tốt a” Ma Kết xua tay nói.
Xử Nữ ngạc nhiên, nhưng không để lộ biểu cảm, đặt ấm trà xuống, bước ra ngoài. Nàng khẽ đặt tay lên ngực, có cái gì đó nhói đau .. . . Hắn không thích ta lại gần hắn sao?
--- Ta k thích rule ---
Sau khi nghe Tử Liên kể lại sự tình, Thiên Bình nổi giận đùng đùng, đòi đi tính sổ với đám người kia.
“Bình tỷ, đừng như vậy, mọi chuyện này muội sẽ tự mình xử lý tốt” Song Ngư đã dừng khóc, khóe mắt sưng, cái mủi cũng đỏ như trái cà chua.
“Muội sẽ như thế nào? Nhẫn nhịn sao? Chấp nhận bị bọn họ ra tay làm hại sao????” Thiên Bình giọng nói hơi gắt lên.
Song Ngư nhìn Thiên Bình, nàng biết nàng không thể đối phó được bọn họ “Không nhẫn nhục, vậy thì phải làm sao đây? Ở nơi đây, ai sẽ đứng về phía muội????”
Thiên Bình nhắm mắt lại, lát sau mở ra, nét mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt Song Ngư, ánh mắt nàng kiên định, nàng nắm chặt tay Song Ngư.
“Còn có một người . .. “
Song Ngư nhíu mi, khó hiểu nhìn Thiên Bình. “Là ai?”
“Hoàng đế!” Thiên Bình nói vỏn vẹn hai chữ.
Song Ngư bất ngờ trước câu trả lời của Thiên Bình, nhưng dường như nàng không tin vào điều đó, sắc mặt âm trầm “Bọn họ có thế lực quá lớn, làm sao muội có thể . . .”
“Đừng nghĩ đến thân phận, tỷ từ nhỏ sống trong hoàng cung, phụ hoàng có biết bao phi tần mỹ nữ, nhưng người duy nhất ông ấy yêu lại chính là mẫu hậu, muội có biết vì sao?” Thiên Bình chậm rãi nói.
Song Ngư lắc đầu, nàng không hiểu Thiên Bình đang muốn nói tới điều gì.
“Vì mẫu hậu đã nắm được tâm của phụ hoàng. Sống ở hậu cung, điều không thể tránh khỏi đó chính là tranh đấu”
“Vậy muội phải làm sao?”
“Bằng mọi giá phải nắm lấy tâm Hoàng đế, phải làm cho hắn vĩnh viễn thuộc về muội, phải dựa vào hắn mà bước lên đỉnh cao của quyền lợi, danh vọng, phải chiếm giữ lòng tin của hắn, và trên hết . . . . phải biết TRIỆT TIÊU đối thủ” Thiên Bình gằn từng chữ một.
Song Ngư như tỉnh ngộ, mắt tròn xoe nhìn Thiên Bình.
Thiên Bình mỉm cười nhẹ, vỗ vỗ lên bàn tay Song Ngư.
“Tỷ phải về thôi”
Song Ngư đứng dậy tiễn Thiên Bình nhưng khi ra tới cửa Thiên Bình đã vội ngăn lại “Tới đây thôi, muội vào trong hảo hảo nghỉ ngơi đi”
Thiên Bình bước từng bước xuống bậc tam cấp, tà áo nàng khẽ lay động, nàng xoay mặt lại, lưng vẫn hướng về phía Song Ngư, nhẹ giọng nói.
“Hãy nhớ . . . Hoàng cung . . . vĩnh viễn không tồn tại thứ gọi là chân tình và lòng tin . . cũng tuyệt đối không thể”
Thiên Bình cất bước, rời khỏi Lam Dương viện.
Song Ngư thẫn thờ nhìn Thiên Bình đã đi khuất, tay nàng nhẹ nắm lại.
“Chân tình . .. ?”
--- Im Rule ---
Đêm. Trời đầy sao, lấp lánh cả một vùng trời.
Tại Côn Luân sơn trang.
“Tình hình Nhân Mã sao rồi?” Thiên Yết sốt ruột hỏi.
Kim Ngưu đẩy cửa bước ra, rồi lại khép cửa lại, cố ý không để ai bước vào.
“Nhân Mã đã qua tình trạng nguy kịch, nhưng độc tố trong người chưa trừ hết, Bảo Bình không mang theo nhiều thảo dược, cần phải hồi thành gấp” Sắc mặt Kim Ngưu lộ ra vẻ nghiêm trọng.
“Hiện tại bọn chúng đã biết Yết huynh ở đây, hồi thành e là . . . .” Song Tử khó xử nói.
“Bây giờ đi có lẽ quá nguy hiểm, trên đường về Kinh thành, nhất định sẽ bị mai phục” Bạch Dương cũng gật đầu.
“Vậy bây giờ. . . “ Sư Tử cũng bối rối, không biết phải giải quyết ra sao. Hắn thật sai lầm khi để bọn họ cùng xuống phía nam.
“Không sao, muội đã có cách” Kim Ngưu mỉm cười, giọng nói đầy chắc chắn.