Chương 47
Đúng vào hôm sau, khắp kinh thành đều dán đầy tờ thông báo trạng nguyên năm nay. Ai nấy trong kinh thành đều nhốn nháo, chen chúc để xem xem tên mình có được ghi danh bảng vàng hay không.
Vinh Xuân phủ.
Xử Nữ tâm trạng thấp thỏm, lo lắng không yên. Ở phía nhà mẹ ruột nàng đã nhận được thông báo triệu kiến của Ma Kết, y muốn trạng nguyên tới Vương phủ để xem mặt. Khi đăng ký thi, Xử Nữ không có ghi nơi ở là Vinh Xuân phủ mà là nhà của mẹ ruột nàng, tránh để bị Ma Kết phát hiện.
Đã sắp tới giờ . . . nàng không thể không đi được, Vương gia là dựa vào danh nghĩa của Hoàng thượng triệu kiến, không đi chính là bất kính với Hoàng đế.
“Đâm lao thì phải theo lao!” Xử Nữ ánh mắt kiên định, tay nắm lại, xem ra nàng đã thực sự quyết tâm đối mặt.
Tự thay y phục nam nhân, ngồi trước bàn trang điểm, nàng cố gắng hóa trang cho mình trông khác đi.
Khoảng nửa canh giờ sau, nhìn vào người trong gương, Xử Nữ gật đầu hài lòng.
“Đi thôi!”
--- Holy Nice ---
Đoàn người Thiên Yết đi cả ngày đêm rốt cuộc cũng tới trấn phía Nam. Bây giờ đã qua giờ Ngọ, bụng mọi người cũng bắt đầu cồn cào.
“Mọi người chắc đã đói rồi, hay ghé quán ăn nào dùng cơm nhé” Sư Tử nói, ở nơi này hắn khá thông thạo.
“Được a” Nhân Mã và Song Tử ủng hộ ý kiến này.
Sau khi đã gửi ngựa và xe ngựa xong, đám người nhanh chân đi tìm một quán ăn để chăm sóc cho da dày của mình.
“Hay là quán này đi” Kim Ngưu chỉ tay vào một quán ăn, cất tiếng nói.
Mọi người đình chỉ cước bộ, đưa mắt hướng lên trên nhìn tên quán ăn, bảng hiệu quán ăn đề ba chữ “Ngon chết người”
Nét mặt mọi người sững sờ, đơ ra . .. không nói nên lời . . .
“Hay là đi chỗ khác đi!” Thiên Yết lên tiếng đầu tiên.
“Phải, tốt nhất là nên như vậy” Bạch Dương cùng Song Tử gật đầu đồng ý.
Sư Tử vuốt cằm, bình thản nói “Thử một chút cũng được mà”
“Đúng, đi vào thôi!!” Nhân Mã và Bảo Bình hứng thú, phấn khởi nói.
“Không được!!” Cả đám đồng thanh, trừ Sư Tử và Kim Ngưu.
“Thử tý thôi!” Lập tức bọn họ bị ba người Nhân Mã, Bảo Bình, Sư Tử lôi vào bên trong quán, Kim Ngưu vui vẻ đi theo sau, quán này ngon tới mức chết người a, nhất định là món ăn ở đây rất chất lượng.
Sau khi tất cả đã đặt mông ngồi xuống ghế, một tên tiểu nhị niềm nở tới “Khách quan, xin hỏi khách quan muốn dùng gì?”
“Ở đây món gì ngon nhất?” Bạch Dương hỏi.
“Khách quan chắc là người ở xa tới nên không biết, quán của chúng tôi nổi tiếng nhất vùng phía Nam này a. Món nào món nấy cũng đều là ngon nhất nga” Tiểu nhị lẻo mép nói.
“Ồ . .. nhìn khách ở đây đông như vậy là cũng đủ biết rồi a” Song Tử mắt nhìn xung quanh nói, khách ở đây ra vào nườm nượp, thậm chí là không còn chỗ để ngồi.
“Vậy xin hỏi . . khách quan muốn dùng gì đây?”
“Tất cả đều đem ra đi” Kim Ngưu nói, nàng muốn thử hết tất cả các món ăn ở đây, để xem có đúng như lời tiểu nhị này nói hay không.
“Hảo, đem hết ra luôn” Nhân Mã và Bảo Bình đồng thanh nói.
“Các người xài sang nhỉ?” Sư Tử khoanh tay nhìn bọn họ, ăn xong ai sẽ thanh toán đây? Ma Kết huynh làm gì có ở đây a.
(Ma Kết: Nhắc tới ta làm gì? Ta đâu phải túi tiền của các người a)
“Lâu lâu mới có dịp tới đây mà, ăn thỏa thích một bữa đi” Song Tử đồng tình nói.
“Nói vậy là đệ sẽ thanh toán hết sao?” Thiên Yết nói.
“Nào có a, đệ đâu có dư giả vậy” Song Tử né ánh mắt sang hướng khác, hắn đâu có dại a.
“Vậy rốt cuộc ai sẽ trả đây?” Bạch Dương chống cằm nhìn mọi người hỏi.
“Bảo Bảo làm gì có ngân lượng để trả đây!” Bảo Bình làm vẻ mặt đáng thương nói.
“Ngưu nhi cũng không có mang theo nhiều ngân lượng đâu” Kim Ngưu ánh mắt long lanh nhìn Bạch Dương.
“Đệ cũng không có nhiều đâu” Nhân Mã nói, cười gian nhìn Bạch Dương.
“Ta lúc nào cũng ở Sơn trang, có làm gì ra ngân lượng đâu mà trả” Sư Tử huýt sáo nói.
“Bữa ăn này, để ta trả” Thiên Yết nói, trước giờ cũng đâu có mời họ được bữa nào.
“Oa!!! Đa tạ Tứ gia nhaaaa!!” Cả đám đồng thanh nói.
Thiên Yết nhìn bọn họ, nhịn không được nhếch mép cười.
--- Holy là đệ nhất ---
Tam Vương phủ.
“Khởi bẩm Vương gia, có một người tự xưng là Xử Nam muốn gặp Vương gia” Một hạ nhân nói.
Ma Kết đang ung dung ngồi trên ghế đọc sách, bên cạnh là ấm trà Bích La Xuân mà hắn luôn yêu thích.
Ngẩng mặt lên, hắn gật đầu “Cho hắn vào! Bổn Vương sẽ ra đại sảnh tiếp hắn!”
Hạ nhân cúi đầu “vâng” một tiếng, sau đó lui ra ngoài.
Ma Kết buông sách xuống bàn, đứng dậy vươn vai, hắn đọc sách cũng khá lâu rồi a. Quay mặt nhìn đống tấu chương đang nằm ngay ngắn trên văn án, hắn không nhịn được mà thở dài.
“Mời công tử đi hướng này” Hạ nhân dùng cử chỉ mời Xử Nữ bước vào bên trong.
Xử Nữ gật đầu, bước theo hạ nhân đi vào sảnh chính.
“Công tử, phiền người chờ một chút, Vương gia sẽ tới ngay” Hạ nhân nói, sau đó lui ra.
Xử Nữ vẫn đứng yên như vậy chờ đợi, một lúc sau bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Tim Xử Nữ nhảy tót lên như muốn vọt ra ngoài.
“Đã để công tử phải đợi lâu!” Ma Kết bước vào, hôm nay hắn mặc bộ trường bào màu trắng, đây luôn là màu mà hắn yêu thích nhất.
Xử Nữ cúi người, chắp tay chào theo kiểu của nam nhân “Thảo dân tham kiến Vương gia”
Ma Kết phất tay “Đừng đa lễ! Mau ngồi đi!” Hắn bước tới vị trí ghế của chủ nhà, ngồi xuống. Ở bên ngoài, một nha hoàn bưng khay trà lên, đặt tách trà trước mặt Ma Kết và Xử Nữ, sau đó thành thục rót trà.
“Lui ra đi!”
Sau khi nha hoàn đã rời đi, Ma Kết mới lên tiếng “Bổn Vương đã xem bài thi của công tử, quả thực rất xuất sắc”
“Vương gia quá khen rồi!” Xử Nữ cúi mặt nói, nàng không muốn bị Ma Kết phát hiện ra, nên cố gắng nói với giọng khàn khàn.
“Công tử, sao cứ cúi mặt như vậy?” Ma Kết để ý thấy Xử Nữ luôn luôn cúi mặt xuống, không chịu ngẩng lên đối mặt với hắn.
“À .. thảo dân đã quen rồi” Xử Nữ đành vơ đại một lý do để nói.
Ma Kết cũng không có ý kiến gì về thói quen của Xử Nữ liền tiếp tục “Hiện tại Hoàng thượng long thể bất an, nên hôm nay bổn Vương thay mặt người gặp công tử, còn về việc phong chức, hẳn là phải đợi Hoàng thượng khỏi hẳn”
Xử Nữ gật đầu “Chuyện phong chức không gấp đâu ạ”
“Trong thời gian này, bổn Vương phải thay Hoàng thượng giải quyết mọi chuyện, cũng cần có một trợ thủ ở bên cạnh. Việc này Bổn Vương muốn nhờ công tử đây, liệu công tử có thể . . . ?”
“Hả. . . thảo dân sao???” Xử Nữ ngạc nhiên ngẩng mặt lên.
Ma Kết tròn mắt nhìn người trước mặt . . . Người này . . . . .trông . . . .
--- Đệ nhất là Holy ---
“Ngon chết người”
Sau khi đã chén no nê, mọi người xem ra đã cảm thấy buồn ngủ. Đi suốt đêm như vậy . . không buồn ngủ kể cũng lạ đi.
“Về Côn Luân sơn trang thôi” Sư Tử đứng dậy.
Mọi người cũng lật đật đứng lên. Thiên Yết đặt lên bàn hai đỉnh vàng, sau đó cũng cất bước đi khỏi.
Tên tiểu nhị mừng rỡ cầm lấy hai đỉnh vàng, chạy ra tiễn bọn họ “Lần sau lại ghé a”
“Côn Luân sơn trang cách đây có xa không?” Thiên Yết hỏi.
“Cũng không xa lắm đâu, đi khoảng hai khắc là tới” Sư Tử đáp.
*một khắc: khoảng 15p
“Đi thôi, đệ buồn ngủ lắm rồi” Song Tử uể oải nói.
“Được, chúng ta đi lấy ngựa” Bạch Dương gật đầu. “Nàng nhớ đi theo sát ta, không khéo bị lạc!” Quay sang nhìn người đang đi bên cạnh, Bạch Dương căn dặn.
Kim Ngưu vẻ mặt buồn ngủ, không nói gì chỉ nắm tay Bạch Dương, gật đầu.
“Bảo Bảo, cô có mệt lắm không?” Nhân Mã đi bên cạnh Bảo Bình, hỏi nàng ta.
“Có một chút a” Bảo Bình đáp, sau đó ngáp một cái thật dài.
“Nữ nhi mà ngáp như vậy sao? Còn là trước mặt nam nhân” Nhân Mã buồn cười nhìn bộ dạng của Bảo Bình.
“Có làm sao đâu, chúng ta cũng đâu phải người xa lạ” Bảo Bình nhún vai nói, sau đó kéo ống tay áo hắn “Đi mau thôi, ta không chịu được nữa rồi, buồn ngủ quá!”
Cả đám tới nơi lấy ngựa, Bạch Dương đỡ Kim Ngưu và Bảo Bình ngồi vào trong xe ngựa, sau đó nhảy lên, hô một tiếng, xe ngựa bắt đầu lăn bánh.