Chương 44: Chương 44

Chương 44

“Bây giờ hai đệ về phủ sao?” Bạch Dương hỏi.

“Ừ có lẽ vậy!” Ma Kết gật đầu, sắp tới hắn phải gánh vác mọi công việc triều chính bây giờ tranh thủ nghỉ ngơi vậy. Sau đó hắn lên kiệu, về phủ.

“Đệ cũng về đây, phải phân phó một chút việc ở Sơn trang” Sư Tử nói, rồi nhanh nhẹn leo lên ngựa.

“Này . . . .chúng ta đi gặp Xử Nữ đi” Nhân Mã ngơ ngác nhìn bóng dáng Sư Tử đã đi xa.

“Được đó. Nhưng huynh có biết cô ta ở đâu đâu” Song Tử gật đầu.

“Đệ biết. Đi thôi! Bạch Dương, huynh muốn đi cùng không?” Nhân Mã cười nói.

“Huynh phải đi gặp Kim Ngưu rồi” Bạch Dương gãi đầu cười trừ.

“Xì!! Mau mau đi gặp người trong mộng đi!” Song Tử xua xua tay, đuổi Bạch Dương.

“Chúng ta đi thôi” Nhân Mã lôi kéo Song Tử lên ngựa.

“Sao không đi kiệu?”

“Nam nhi ai đời lại đi kiệu!!” Nhân Mã cố ý nói to.

Bạch Dương gần đó đang loay hoay lên kiệu, nghe Nhân Mã nói vậy mặt hơi biến sắc “Nam nhi sắp lấy nương tử phải đi kiệu có biết hay không!!!!”

“Ha ha ha ha!!!” Nhân Mã và Song Tử bật cười, hoàng huynh của hắn thật biết giữ mình a.

“Các đệ . . . “ Bạch Dương cáu tiết nói.

“Huynh mau đi gặp nương tử tương lai đi!” Bọn họ dùng roi quất vào ngựa, ngựa hí một tràng dài . . . phi nước đại chạy mất dạng.

Bạch Dương nhìn hai đệ đệ út của mình, mỉm cười “Đúng là tuổi trẻ! Khởi kiệu tới Khánh Vinh phủ!’

--- Làm ơn tuân thủ dùm Holy ---

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Dung phi nghe thấy giọng nói, quay lại nhìn người đã cất tiếng.

“Hóa ra là Đức phi!”

Cự Giải bước tới gần hơn, đám cung nữ cúi người hành lễ “Tham kiến Đức phi nương nương!”

Cự Giải phất tay ý bảo miễn lễ. Sau đó di chuyển ánh mắt nhìn sang Song Ngư, hai má của Song Ngư lúc này đã sưng đỏ.

Song Ngư nhìn Cự Giải với ánh mắt khẩn cầu “Đức phi nương nương, mau giúp ta a”

Cự Giải nghe vậy, nhếch mì nhìn Song Ngư sau đó quay sang nhìn Dung phi “Ngư mỹ nhân đã làm chuyện gì đắc tội với Dung phi đây sao?”

“Bổn cung có lòng tốt tặng ả cây trâm ngọc, ả không nhận thì thôi, lại cố ý làm gãy nó, tội này khó bỏ qua!!” Dung phi nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ta không có!!!” Song Ngư gào lên.

“Ồ! Ngư Ngư .. . . nàng đã phạm tội lại còn không chịu nhận, như vậy tội thêm tội a” Cự Giải mặt không cảm xúc nói.

“Cự . . . . Cự Giải” Song Ngư bàng hoàng nhìn Cự Giải, tỷ ấy mới nói gì . . . ?

“Chát!”

Một cái tát giáng lên má phải Song Ngư, khóe miệng nàng máu đã chảy ra, Song Ngư vẫn còn ngạc nhiên vì mọi chuyện đang diễn ra.

“Vô lễ! Cả gan gọi thẳng tên bổn cung????” Cự Giải giọng giận dữ vô cùng.

Dung phi đứng một bên cũng khá ngạc nhiên, Đức phi bình thường không phải rất hiền lành, thùy mị hay sao? Ả khẽ nhếch môi, rốt cuộc vào đây rồi, con người cũng sẽ phải thay đổi thôi a.

Song Ngư tròn mắt nhìn Cự Giải đang đứng trước mặt nàng, nàng ta cao quý, uy nghiêm, vẻ đẹp sắc sảo, khuôn mặt đanh lại.

“Bổn cung không có hứng đi dạo nữa, việc trừng phạt Ngư mỹ nhân, Dung phi cứ tiếp tục” Cự Giải bình thản nói, mắt không nhìn vào Song Ngư, nàng lả lướt rời khỏi Ngự hoa viên, trên mặt hiện nụ cười thỏa mãn.

“Còn đứng nhìn cái gì? Mau đánh tiếp!” Dung phi to tiếng.

Bọn cung nữ nghe vậy, lập tức tiếp tục “công việc” của mình.

Tử Liên đứng đó, không thể làm gì được, chỉ biết lo lắng, hoảng sợ nhìn chủ tử của nàng bị đánh đến ngất xỉu.

. . .

Long Ngâm điện.

“Hoàng thượng, sao người lại thu xếp đồ đạc như vậy?” Hỉ công công ngạc nhiên nhìn Thiên Yết đang loay hoay xếp đồ vô bọc vải.

“Trẫm sẽ xuất cung vài ngày”

“Cái gì? Hoàng thượng không thể nha, ngài là thiên tử sao có thể xuất hiện ở dân gian được, như vậy không hay đâu. Nếu lỡ có người có ý định sát hại người thì sao đây?” Hỉ công công hoảng hốt trước quyết định của Thiên Yết.

“Ngươi câm mồm đi! Trẫm sẽ đi trong vòng bảy ngày, chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài được, tạm thời sẽ lập nên màn kịch trẫm lâm trọng bệnh, không thể thiết triều, mọi thứ giao cho Tam Vương gia, ngươi nghe rõ chưa?” Thiên Yết gằn giọng, mắt liếc nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Hỉ công công.

Hỉ công công rùng mình trước cái liếc nhìn ấy, bèn cúi người “Nô tài đã biết a, Hoàng thượng nhớ cẩn thận”

Thiên Yết gật đầu hài lòng nhìn hắn. Tên Hỉ công công này năm nay chỉ mới hai bốn, theo hầu hạ hắn từ khi hắn làm Thái tử, hắn là một kẻ trung thành và rất đáng tin, lại biết mình biết ta, không bao giờ quá phận, hắn rất thích tên nô tài này.

“Trẫm sẽ mua quà về cho ngươi” Thiên Yết nói.

Hỉ công công ngẩng mặt lên, vui sướng ra mặt “Đa tạ Hoàng thượng”

“Được rồi, chiều trẫm sẽ xuất cung, bây giờ tranh thủ làm xong tấu chương hôm nay đã!” Thiên Yết xếp gọn lại những thứ cần mang theo, sau đó sang Ngự thư phòng làm việc.

Hỉ công công nhìn theo áo bào màu vàng . . .. “Hoàng thượng . . .. người nhất định phải cẩn thận!”

--- Đừng cmt vô nghĩa và lạc đề Topic ---

Khánh Vinh phủ.

“Đại Vương gia, đã lâu không gặp người!” Ngưu phụ niềm nở ra tận cửa đón chào Bạch Dương.

“Ngưu phụ đừng khách sáo, cùng là người một nhà” Bạch Dương cười tươi rói đáp.

“Đại Vương gia, mời!” Ngưu phụ mời Bạch Dương vào phòng khách. “Viên Viên, mau bảo tiểu thư ra đây, có Đại Vương gia tới phủ”

Viên Viên đáp “Vâng” rồi chạy đi tìm Kim Ngưu.

Phòng bếp.

“Bùm!!!”

“Khụ !! Khụ . .. . “ Hai nữ nhân ở trong phòng bếp đẩy cửa bước ra, khói đen từ bên trong tràn ra ngoài.

“Khụ Khụ!!Ngưu nhi, sao con hậu đậu như vậy!” Ngưu mẫu vuốt vuốt ngực.

“Khụ Khụ!! Con nào biết a” Kim Ngưu lấy tay xua đi khói đen. Nàng chỉ lỡ tay làm sai công thức một tí một tí thôi mà.

“Tiểu thư .. . tiểu thư !!! Có Đại Vương gia tới!!” Viên Viên chạy lại thông báo.

“Sao? Bạch Dương tới sao?” Kim Ngưu mừng rỡ, định bụng chạy luôn ra phòng khách.

“Con đứng lại đó, tính ra đó với bộ dạng như thế này sao?”

“Ơ .. . chứ thế nào ạ?” Kim Ngưu ngây thơ hỏi.

“Cái mặt lem luốc như thế kia, người ta nhìn vào lại tưởng ăn xin! Đi theo nương!” Ngưu mẫu lắc đầu nắm tay Kim Ngưu lôi đi.

. . .

“Nương. . . con không thích đánh phấn quá dày đâu . . . “ Kim Ngưu phụng phịu nói.

“Nương . .. đừng tô môi con đỏ chét như vậy” Kim Ngưu lấy tay quệt đi son trên môi.

“Trời ơi! Ngưu nhi, con đừng loạn nữa được không?” Ngưu mẫu đau đầu vì nàng luôn ấy.

“Nương a. . . nữ nhân không phải đẹp nhờ bề ngoài. . . dù khuôn mặt có đẹp tới đâu theo thời gian cũng già đi thôi . . . còn vẻ đẹp tâm hồn . .. vĩnh viễn sẽ trường tồn cùng thời gian a” Kim Ngưu ra vẻ “trí thức” nói.

“Hừ! Con chỉ được cái lẻo mép” Ngưu mẫu chỉ chỉ cái trán nàng.

“Hì hì . . . như vậy tốt rồi. Chúng ta ra ngoài thôi” Kim Ngưu cười trừ.

. . .

“Bạch Dương . . . Lâu rồi chàng không tới đây nha” Kim Ngưu ra vẻ giận dỗi nói.

“Ta bận việc coi thi giúp Kết đệ, nên không có thời gian rãnh rỗi ghé phủ” Bạch Dương dịu dàng nói.

“Hứ! Nói dối là giỏi” Kim Ngưu chu môi nói.

“Vương gia nói sự thật đó, kì thi vừa diễn ra xong” Ngưu phụ lên tiếng.

“Thật á?” Kim Ngưu nhìn Ngưu phụ sau đó chuyển ánh mắt lên người Bạch Dương “Thật xin lỗi chàng a”

“Không sao. Hôm nay ta tới báo với nàng là chiều nay ta sẽ đi cùng Sư Tử xuống phía Nam tham gia Đại hội Võ lâm”

“Ta đi nữa” Kim Ngưu mắt sáng lên.

“Ngưu nhi” Ngưu mẫu ánh mắt cảnh cáo.

“Nàng thích sao? Vậy thì đi cùng cũng tốt!” Bạch Dương nói.

“Nhưng Vương gia . . . e là . .. “ Ngưu mẫu tính ngăn cản ý định điên rồ này.

“Có làm sao đâu . .. ta sẽ chăm sóc nữ nhi của Ngưu mẫu tốt mà. Đừng quá lo lắng” Bạch Dương nhìn Ngưu mẫu nói.

“Vậy . . .” Ngưu mẫu còn phân vân, không biết nên cho Kim Ngưu đi hay không.

“Được được, vậy phiền Vương gia quá” Ngưu phụ vui vẻ đồng ý.

“Tốt . .. chiều ta sẽ qua đón nàng . . nhớ thu thập tốt hành lý đi” Bạch Dương nói.

“Ân.” Kim Ngưu vui vẻ đáp, nàng thật hứng thú nha, được đi chơi xa ai mà không thích.