Chương 14
Ngự thư phòng.
Sau khi thiết triều xong, Thiên Yết vẫn như thường lệ ngồi trước ngự án phê duyệt tấu chương. Không gian yên tĩnh không một tiếng động. Bỗng từ bên ngoài, Hỉ công công bước vào hành lễ “Khởi bẩm Hoàng thượng, có Tam Vương gia cầu kiến.”
Thiên Yết ngẩng đầu lên “Cho huynh ấy vào.” Sau đó đặt bút xuống, đứng dậy rời khỏi ngự án, tiến tới bàn trà, tự tay rót sẵn hai tách trà. Ma Kết từ bên ngoài bước vào, tính hành lễ đã bị Thiên Yết ngăn lại “Miễn lễ.”
Ma Kết khuôn mặt tươi cười, ngồi xuống nhâm nhi tách trà, “Là trà Long Tỉnh. Mùi thật thơm.”
Thiên Yết cười. “Huynh bình thường chỉ thích uống trà Bích La Xuân, sao hôm nay lại đổi vị vậy. Nhất định là có chuyện gì vui?”
“Ha ha ha . . . Đệ vẫn là người hiểu huynh nhất, chả là hôm nay bắt đầu phần thi “Cầm”, có một tiểu thư vô cùng xuất sắc, quả là một kỳ nữ” Ma Kết không tiếc lời nói.
“Thật tò mò, không biết là vị tiểu thư nhà nào?” Thiên Yết nhếch mày hỏi.
“Là . . . “ Ma Kết dừng một chút, sau đó gãi đầu “Là ai nhỉ????”
“Nè, huynh có phải Ma Kết hay không? Sơ suất tới mức đó hay sao?”
“Huynh chỉ ghi nhớ những tiểu thư là nữ nhi của các quan nhất, nhị, tam, tứ phẩm, quả thực lúc đó vì quá hưng phấn mà quên mất hỏi tên nàng.” Ma Kết nói.
“Mà thôi, lần này đã loại bớt tú nữ rồi, những tú nữ đã được chọc vỏn vẹn chỉ có khoảng hơn 300 người.” Ma Kết cười nói.
“Ít thật.” Thiên Yết nhấp trà, nói.
“Qua ba vòng nữa, sẽ loại bớt thôi. Không còn chuyện gì nữa, huynh về phủ đây. Hôm nay Sư huynh muốn đưa Bạch Dương huynh đi nếm thử những món đặc sắc của Kinh thành, huynh cũng phải tham gia. Thế nhé.” Ma Kết nói xong, đứng dậy rời đi liền.
Thiên Yết nhìn hắn vui vẻ như vậy, trong lòng phiền muộn, “Nếu ta không là Hoàng thượng . . . có lẽ sáu huynh đệ sẽ vẫn như trước kia?” Thật sự, Thiên Yết cũng mong, nếu có thể sẽ được thoát ra khỏi cái ***g này, được tận hưởng cuộc sống tự do tự tại. Nhưng đó là điều không thể, vốn dĩ hắn không phải người bình thường. Buông tách trà, Thiên Yết lại ngồi trước ngự án, tiếp tục phê duyệt tấu chương, một công việc nhàm chán?
-------
Phủ Tam Vương gia.
“Aizz, sao huynh trễ như vậy mới hồi phủ????” Song Tử ngán ngẩm nói.
“Đệ không biết thông cảm cho ta sao? Có hàng trăm tú nữ, bảo ta lựa ra cũng là một vấn đề, dù sao ta về cũng vừa kịp giờ dùng bữa trưa mà.” Ma Kết sau khi đã thay thường phục, bước ra khỏi phòng nói.
“Sao huynh không bảo Hoàng thượng ca ca cùng tham dự?” Nhân Mã đang chơi đùa với con chim sẻ, hỏi.
“Hoàng thượng ca ca của đệ vẫn còn đang bận với đống tấu chương, không nên rủ rê hắn.” Sư Tử ngồi chống cằm nói. Bọn hắn tới đây từ sớm, không ngờ là cuộc thi diễn ra lâu vậy, báo hại bọn hắn phải chờ dài cổ, tâm tình đi chơi cũng theo đó mà giảm xuống.
“Được rồi, Ma Kết cũng là vì công việc mới về muộn, bây giờ đi cũng vừa lúc dùng bữa trưa. Không nên ở đây than thở nữa.” Bạch Dương vẫn cười tươi như thường.
“Hảo. . . đi thôi. Đệ đói rồi.” Nhân Mã hứng chí nói, đem cái ***g chim đặt về chỗ cũ.
Năm huynh đệ bọn họ, hiện tại tuy là mặc thường phục, nhưng vẫn mang khí chất vương giả khác người, ai ai cũng là những “xuất chúng” nam nhân, đám nữ nhân bên đường khi trông thấy bọn họ, đều ngưỡng mộ, còn đám nam nhân thì ghét cay ghét đắng. Bọn họ quyết định không dùng xe ngựa, thay vào đó là đi bộ, điều này làm cho Sư Tử cùng Song Tử cau có không chịu, nhưng vẫn bị Ma Kết ép buộc làm theo. Dừng chân tại một quán ăn có tên là “Ngon khủng khiếp”. Cả đám hơi đờ người ra vì cái tên này, nhưng Nhân Mã khá thích những thứ mới lạ, nên xung phong đi vào trước tiên, kéo theo đó là bốn tên hoàng huynh còn đang ngơ mặt ra.
Họ chọn bàn lớn nhất, tên tiểu nhị mặt tươi rói chạy lại hỏi “Khách quan đây muốn dùng gì?”
“Cứ đem những món ngon nhất của quán ra đây.” Sư Tử không thèm hỏi thực đơn, lập tức nói luôn. Đã đi ăn là phải ăn cho hoành tráng chứ.
“Vâng. Xin đợi một chút.” Nhìn ra bọn họ là những kẻ có tiền, tiểu nhị hớn hở nói.
Trong khi chờ đợ món ăn lên, tất cả cùng tám chuyện trên trời dưới đất, Ma Kết thì không có chút gì gọi là hứng thú, đưa mắt đảo một vòng xung quanh, chợt mắt hắn mở to ra nhìn bàn ở trong góc, mắt hắn nheo lại, “Không phải chứ? Trông giống thật. . . “ Ma Kết bất chợt nói.
Bốn người kia còn đang nói, sau khi nghe Ma Kết lên tiếng, tính hỏi thì đã thấy Ma Kết bước về phía cái bàn ấy.
“Song huynh, có phải hay không Kết huynh bắt đầu có hứng thú với nữ sắc rồi?” Nhân Mã nhịn không được hỏi.
“Nam nhân là phải vậy thôi.” Song Tử cười nham nhở nói.
“Thật không ngờ, đệ ấy cũng có ngày hôm nay.” Bạch Dương gật đầu đồng ý.
“Nhưng hai vị tiểu thư kia, trông thật quen.” Sư Tử nhíu mày.
Tại bàn kia.
“Xin phép nhị vị tiểu thư đây, tại hạ có thể hỏi hai người một ít chuyện?” Ma Kết nói.
Hai vị tiểu thư đó không ai khác chính là Bảo Bình và Xử Nữ. Bảo Bình tỏ vẻ không thích lắm, nhưng Xử Nữ vẫn giữ phép lịch sự, nhẹ nói “Vâng, công tử cứ hỏi.”
“Tại hạ có thể . . .?” Ma Kết đưa tay về phía ghế, nói.
“Mời” Xử Nữ dùng cử chỉ mời.
Ma Kết ngồi xuống, tập trung vô chủ đề chính “Vị tiểu thư này, không biết còn có thêm tỷ tỷ nào hay không?” Hướng về phía Bảo Bình, hắn hỏi.
“Sao, sao ngươi biết?” Bảo Bình hơi ngạc nhiên.
“Vậy là tại hạ đoán đúng rồi.” Ma Kết cười nói.
“Xin hỏi, công tử đây vì sao biết được, muội muội ta còn một vị tỷ tỷ?” Xử Nữ tò mò hỏi.
“Chẳng là trong đợt tuyển tú nữ, ta có nhìn thấy một vị tiểu thư có nét khá giống vị tiểu thư đây. Liền đoán rằng hai người có quan hệ.” Ma Kết giải thích.
“Ách, đúng rồi. Tỷ tỷ ta được tuyển chọn làm tú nữ. Nhưng sao ngươi biết?” Bảo Bình hỏi.
“Tại hạ tên Ma Kết.” Ma Kết nói.
“Ma Kết là ai?” Bảo Bình nhăn mày nói, tên này thật không có phép lịch sự, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Là Tam Vương gia đấy tiểu thư ạ.” Song Tử từ đâu chen vô nói. Bên cạnh là ba người còn lại.
“Nè, sao đệ lại qua đây.” Ma Kết nói.
Không cần sự cho phép, bốn người bọn họ tranh nhau ngồi vào bàn, mà bàn này có vẻ hơi nhỏ, đâm ra ghế cũng nhỏ theo, bọn hắn ngồi rất không thoải mái.
“Huynh đi làm quen với mỹ nhân, đệ tất nhiên là phải theo kèm cặp rồi.” Song Tử nói.
“Ma Kết đệ, huynh vẫn nghĩ đệ là một người đứng đắn, thật không ngờ. . . “ Bạch Dương làm bộ đau đớn nói.
Sư Tử giả vờ an ủi, vỗ vai Bạch Dương “Biết làm sao được, tam đệ đã lớn rồi.”
“Ma Kết huynh, ai trong hai người sẽ là tẩu tẩu của đệ?” Nhân Mã ngây thơ hỏi.
“Nè . . .” Ma Kết tính lên tiếng bào chữa nhưng đã có người khác nhanh miệng hơn.
“Mọi người hiểu lầm rồi. Tam Vương gia đây chỉ là hỏi một chút chuyện.” Xử Nữ nói.
“Vương gia. Vậy các người là . . . “ Bảo Bình tròn mắt, tay chỉ về phía bọn họ.
“Bảo Bảo, không được vô lễ.” Xử Nữ nhắc nhở.
“Vậy ra tiểu thư đây tên Bảo Bảo, vậy còn . . .” Ma Kết hướng về phía Xử Nữ hỏi.
“Dân nữ tên Xử Nữ, Bảo Bảo là tên thường gọi, tên thật của muội muội nhà dân nữ là Bảo Bình.” Xử Nữ nói.
“Thế còn tỷ tỷ của Bảo Bình?” Ma Kết tiện thể hỏi luôn.
“Là Song Ngư a.” Bảo Bình cướp lời.
“Ma Kết, Song Ngư là ai?” Cả bốn người cùng hỏi.
“Là một tú nữ, sáng nay nàng ta thể hiện rất tốt phần thi “Cầm”, một bản nhạc ta chưa từng nghe qua.” Ma Kết nhớ lại giai điệu đó.
“Tài năng thiên phú của tỷ tỷ ta đương nhiên dư sức tự mình nghĩ ra một bản nhạc rồi.” Bảo Bình tự hào nói.
“Một kỳ nữ như vậy, sao ta chưa từng nghe qua?” Song Tử khó hiểu hỏi, những tiểu thư có danh tiếng trong kinh thành hắn đều biết qua a.
“Vì Song Ngư khép mình, chỉ thích ở trong phủ.” Xử Nữ giải thích.
Tất cả cùng gật đầu như tán thành ý này. Sau đó Sư Tử lên tiếng “Này, đổi sang bàn của chúng ta được không, bàn này chật quá.”
“Chật thật, một ghế chứa tới ba người.” Bạch Dương nhìn lại, nói.
“Nhị vị tiểu thư đây có thể . . . ?” Ma Kết khách khí nói.
“Vâng. Đa tạ thiện ý của Vương gia.”