Sau khi nghe Xử Nữ kể lại, các sao dường như tìm lại được thứ gì đã mất. Nhưng không ai ngờ bên ngoài căn phòng đó…là một người…nhẹ nhàng nhưng đau xót nhớ lại quá khứ của mình…
~~o0o
~~-Thế này là thế nào?
-Chúng tôi đã cố hết sức…
-Nhưng loại virus này chúng tôi chưa gặp bao giờ. Nó lây lan quá nhanh và chỉ lan lên não và các tế bào cơ.
-San bằng bệnh viện ABC cho tôi.
-X…xin cậu…
-CẤM.
-Đừng làm thế. Họ đã cố hết sức rồi.
-Nhưng Xà Phu…
-Cảm ơn các bác.
-X…xin hỏi…chúng tôi có thể giữ xác cậu bé…để làm thí nghiệm không?? Vì…vì loại virus này rất mới và…và chúng tôi muốn tạo ra một loại thuốc để…để cứu những người khác nếu họ gặp loại virus này.
-ÔNG NÓI CÁI GÌ??
-Nếu…nếu không được thì th..thôi.
-Không sao.
"Anh…có phải giọng của anh không?"
-Các ông cứ giữ xác nó đi. Nhớ đừng ghi nó là ai, coi như nó chưa bao giờ xuất hiện trên đời này.
-Song Tử à…
-Các cậu về đi.
-Song Tử…
-VỀ!!!
"Anh!! Anh không được quát các anh chị ấy…"
-Đưa nó vào nhà xác đi.
Ông bác sĩ lạnh lùng nói với đám y tá, giọng nói và ánh mắt ông ta khác hẳn khi nói chuyện với 11 sao. Lão nói tiếp:
-Bây giờ chúng ta nên xử lý mấy cái xác mới đưa đến ngày hôm qua đã. Chắc cũng phải mất cả tuần. Các cô các cậu bảo vệ cái xác này kỹ vào, đừng để nó bị rữa. Nếu chúng ta tìm ra được thuốc giải thì bệnh viện này sẽ phất lên như diều gặp gió đấy.
Lão cười khùng khục vẻ khoái chí còn y tá thì đưa xác Xà Phu vào nhà xác.
"Lạnh…lạnh quá…mình đang ở đâu thế này??"
……………….
"Có tiếng bánh xe?? Mình đã ra khỏi bệnh viện chưa?
…………………
"Bao lâu rồi nhỉ? Mình đói quá"
…………………
"Mở mắt ra nào Xà Phu!! Mày dũng cảm lắm mà, mày phải dũng cảm lên để gặp lại các anh chị ấy chứ??!!"
Sau 3 ngày, cánh cửa nhà xác chứa Xà Phu bật mở, một cậu bé tầm 14, 15 tuổi bước vào. Cậu bé giở tấm vải trắng che mặt Xà Phu ra, trên miệng xuất hiện một nụ cười nửa miệng:
-Xà Phu ơi, Xà Phu à~~ mày chết cũng đáng thôi!! Đáng ra mày đừng nên xuất hiện trên đời làm gì!! Bây giờ mày đi rồi thì tao cũng đỡ chướng mắt!! Bạn bè tao yêu quý mày quá nên bỏ quên tao rồi, bố mẹ cũng mệt mỏi mỗi khi nghĩ đến mày lắm!! Mặc dù tao cũng chẳng yêu quý gì cái gia đình này! Tao chỉ có bạn tao thôi, vậy mà mày cũng chiếm mất!!! Mày đi rồi tao sẽ có lại tất cả!! Coi như mày chưa từng tồn tại và cuộc đời tao sẽ trở lại đẹp như xưa. Mày có biết tại sao mày nhiễm loại virus đấy không? Là nhờ tao đấy!! Nhờ tao mày mới được gặp lại con mụ đã đẻ ra mày!!!
Rồi cậu bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa huýt sáo vui vẻ.
"Anh...Em đã làm gì?? Em sinh ra và lớn lên là một cái tội ư?"
Hai hàng nước mắt nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt đen xì như bị cháy. Xà Phu tự đấu tranh với những suy nghĩ đau khổ và những ký ức đẹp đẽ mà cậu đã có với 11 sao trừ Song Tử. Và rồi, nỗi hận thù đã thắng. Mẹ cậu đã làm gì để bị chết? Cậu đã làm gì để giờ phải nằm đây? Cậu đã làm gì mà Song Tử lại căm ghét cậu đến vậy? À, lúc nãy Song Tử có nhắc đến những người bạn…
"Vậy ra anh không yêu quý gì gia đình của anh, anh chỉ yêu quý những người bạn ấy thôi. Vì anh mà tôi phải nằm đây, vì anh mà tôi mất đi cuộc sống, tất cả chỉ vì anh…Tôi sẽ hủy hoại những gì anh yêu quý, tất cả!! TẤT CẢ!!!"
-TẤT CẢ!!!
Xà Phu hét lên rồi bật dậy, người cậu hơi đau vì vết mổ và những con virus. Đầu óc choáng váng, bụng sôi sùng sục vì đói. Xà Phu lảo đảo bước ra khỏi nhà xác. Nó chạy, không biết chạy về đâu. Cả bệnh viện nháo nhào lên khi đếm thấy thiếu một xác chết. Nó sợ. Nó vừa đi vừa trốn chui trốn nhủi cho đến khi ra đến đường cái. Mọi người trên đường nhìn nó như nhìn thứ gì đó ghê tởm, nhìn nó bằng ánh mắt dành ột con quái vật. Nó nhìn vào một tiệm bánh, trong đó có rất nhiều những loại bánh ngon làm nó đói càng thêm đói. Khách hàng nhìn nó kinh tởm, duy chỉ có một cô bé tầm 4 đến 5 tuổi với mái tóc nâu và đôi mắt sáng cầm một cái bánh nhỏ đến gần nó rồi hỏi:
-Anh!! Anh có đói không?
"- Xà Phu! Em có đói không?"
-Y hệt.
Nó lẩm bẩm và cô bé hỏi:
-Anh nói gì?
-Có. Đói lắm.
-Anh ăn đi này.
Cô bé chìa cái bánh ra cho nó. Ngay khi nó chạm tay vào chiếc bánh, mẹ cô bé đi từ trong cửa tiệm ra, giận dữ quát:
-Tránh xa nó ra!!
-Mẹ ơi anh ấy đói!!
-KỆ NÓ!! THỨ QUÁI VẬT ẤY BỐ MẸ NÓ CÒN VỨT ĐI NỮA LÀ…TRÁNH XA NÓ RA!!
Bà mẹ gầm lên còn nó thì ngạc nhiên, nó chỉ có mỗi ngón tay bị tật thôi cơ mà?? Sao bà ta lại gọi nó là quái vật? Cả những ánh mắt mà mọi người dùng để nhìn nó nữa?
Và rồi để trả lời cho những câu hỏi của nó, nó nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của nó trong tấm kính. Tất cả những gì nó thấy là một con quái vật với khuôn mặt bị biến dạng. Nó đau đớn nhưng vẫn cố nặn ra một câu với cô bé:
-Cảm ơn em. Mau đi với mẹ em đi không bị mắng bây giờ.
-Anh ăn ngon miệng nhé!!
Cô bé nói rồi mỉm cười, lon ton chạy theo mẹ.
Nó buồn bã đi, đi mãi, đi mãi rồi đến sân bay từ lúc nào không biết (sân bay gần bệnh viện). Rồi nó nghĩ, để trả thù thì cần có tiền. Tất cả chỉ là tiền thôi.
Nó leo lên gầm một chiếc máy bay hạng sang (chả biết nên tả cái bộ phận này thế nào) rồi nằm đợi. Chiếc máy bay này chỉ toàn khách V.I.P, trong ví lúc nào cũng sẵn vài triệu tỉ dollas để boa các nhân viên. Nhờ chiếc đồng hồ trên tay(lạ là chưa bị tháo ra nha~), nó biết bây giờ là nửa đêm, nó tìm đường leo lên các khoang trên rồi bắt đầu kế hoạch…
-Anh đi vệ sinh đã nhé!
Một ông khách bụng phệ, da dẻ hồng hào đứng lên khỏi chiếc ghế và nói với bà vợ gầy còm ngồi bên cạnh. Bà vợ nói:
-Anh đi nhanh lên, em sợ ở một mình lắm.
Ông ta đi vào phòng vệ sinh nơi có 1 người đang đứng. Dường như vô hình. Nó nhảy ra cùng con dao làm bếp vừa lấy được ở nhà bếp làm ông ta chỉ kịp nhìn thấy một khuôn mặt bị biến dạng rồi chết. Nó móc lấy ví tiền của ông ta rồi giở ra xem: Bên trong toàn là những tấm séc đủ để ăn uống chơi bời xa hoa cả một đời người. Còn cả một chiếc thẻ rút tiền của ông ta, và may cho nó, mật khẩu chiếc thẻ rút tiền ấy được ghi lại trong một mẩu giấy nhỏ dán trên ví. Nó chặt người đàn ông ra từng khúc nhỏ rồi đổ xuống bồn cầu và giật nước cho đám máu thịt bầy nhầy ấy trôi đi…
-Làm ơn!! Các ông làm ơn tìm chồng tôi với!!
Người phụ nữ gầy guộc đứng khóc ở sân bay, tha thiết cầu xin đám bảo vệ tìm chồng. Nó bịt kín mặt…đi ngang qua…
Nó dùng số tiền của người đàn ông xấu số mua toàn bộ hòn đảo, dựng lên một khu resort tuyệt đẹp, thu phục những người ăn mày khổ sở và những người bị hắt hủi làm nhân viên. Đuổi hết tất cả những kẻ khác ra khỏi hòn đảo và đặt tên hòn đảo ấy là đảo Thiên Đường. Bất kỳ ai không đi đều bị thảm sát. Nó đưa xác người ta vào trong một chiếc hang ngoài biển. Nó cho làm sạch toàn bộ vùng biển xung quanh đảo, biến hòn đảo thành thiên đường trần thế rồi mở những tour du lịch hấp dẫn thu về bội tiền.
10 năm trôi qua…
Ngày nào nó cũng cập nhật tin tức về 12 sao. Nó gặp được một mẩu tin nhỏ: Con trai cưng của Bộ trưởng Bộ ngoại giao sắp kết hôn với đại tiểu thư của tập đoàn mỹ phẩm hàng đầu thế giới.
Nó biết hai người ấy là anh nó – Song Tử và Thiên Bình.
Nó quấn băng xung quanh khuôn mặt bị biến dạng rồi bày ra một trò chơi rút thăm trúng thưởng trên mạng. Rồi một ngày, trong danh sách những người rút thăm có tên: Nhân Mã…
Nó lập tức cho Nhân Mã được giải nhất, và nó biết, cô sẽ không mời gia đình đi vì cô căm ghét họ. Cô sẽ mời những người bạn đáng yêu của cô đi. Trong đó có thằng anh đốn mạt của nó và người mà anh ta yêu hơn cả sinh mạng: Thiên Bình. Vậy thì cô phải là người chết đầu tiên. Nó nhếch mép cười. Nó sẽ giết những người anh yêu nhất bằng những cách dã man nhưng không giết anh. Nó có kế hoạch riêng cho từng người.
Đêm ngày 4/6, nó đến căn villa mà 12 sao đang ở, đính lên cánh cửa một phong thư màu đỏ máu. Nó siết cổ Thiên Bình rồi moi hết tim gan phèo phổi của cô. Nó vừa làm một việc tốt: cô sẽ không đau lòng khi chứng kiến nó hạ sát từng người một. Tim cô sẽ không đau và ruột gan cô sẽ không quặn thắt. Vì nó vẫn coi cô là một người bạn.
Sau khi giết Thiên Bình, nó cải trang thành một bà lão rồi cảnh báo 12 sao về những điều không có thật. Không có thật…đương nhiên…trừ chuyện nó sẽ giết họ và phong thư màu đỏ máu. Sư Tử lao đến đấm nó, nó chưa muốn giết anh vì anh chưa đến lượt. Nó tránh anh rồi quay lại hang.
~~o0o
~~Và giờ nó ngồi đây, hồi tưởng và suy nghĩ về những gì nó đã, đang và sẽ làm. Nó ôm đầu rồi đi ra biển. Đêm nay…nó sẽ để họ ngủ ngon.