-Song Ngư?
Bạch Dương trợn mắt và Song Ngư mỉm cười:
-Phải.
-Ya ya, hai người thật sướng quá đi!! Sao chúng tôi lại phải đứng cô đơn một mình nhìn hai người đoàn tụ chứ??
Thiên Bình khoanh tay đứng nhìn, đôi mắt to đen huyền nheo lại. Kim Ngưu tay cầm một quả táo, miệng nhai nhóp nhép, nói:
-Aww, Bảo Bình đáng yêu quá đi…
-Cậu lên đây một lúc mà lòng dũng cảm tăng lên nhiều nhỉ?
Thiên Bình nhìn Kim Ngưu chán nản.
-Lại còn khen cậu ta dễ thương cơ đấy…
-Kệ mình.
Ngưu nói và lại tiếp tục sự nghiệp nhai nuốt.
~~o0o
~~Xử Nữ thở dài nhìn con hề vẫn đang tiếp tục cười ma quái bên cạnh xác Song Ngư. Cô nói:
-Sư Tử à, gỡ thanh sắt ra khỏi người cậu ấy rồi đem ra vườn sau chôn đi. Ma Kết, Song Tử và Thiên Yết đi cùng Sư Tử.
-Nhưng còn Cự Giải??
Thiên Yết trừng mắt nhìn Xử Nữ. Cô lườm Yết:
-Đi chôn Song Ngư đi. Có chị, Mã Mã và Bảo Bảo ở đây thì Cự Giải của em sẽ an toàn thôi. Sau khi làm xong thì gặp nhau ngoài phòng khách.
Thiên Yết nhìn Cự Giải trân trối rồi khiêng xác Song Ngư ra khỏi phòng. Xử Nữ kéo cả đoàn xuống phòng khách ngồi chờ. Cô cầm bình nước trên bàn lên và rót ra cốc. Xử Nữ khựng lại một chút nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Thiên Yết, Ma Kết, Sư Tử và Song Tử quay lại phòng khách. Xử Nữ nói:
-Song Tử, cậu đã làm gì?
Song Tử hơi bất ngờ vì câu hỏi, anh trả lời:
-Mình không hiểu?
-Cậu đã làm gì Xà Phu?
Xử Nữ khoanh chặt tay, mắt cô sáng lên sắc lẻm. Song Tử thở dài:
-Tại sao cậu không tin mình?
-Vậy tại sao cậu sợ Xà Phu trả thù?
Ma Kết hỏi, đôi mắt đen lạnh của anh nheo lại. Song Tử nói:
-Mình đoán chắc tại nó nghĩ chúng ta bỏ rơi nó nên nó mới trả thù.
Xử Nữ nhìn Ma Kết thở dài. Cô biết Song Tử đang nói dối nhưng muốn moi thông tin từ anh không phải là dễ. Người duy nhất có thể khiến Song Tử nói ra mọi điều giờ đã chết. Xử Nữ nói:
-Cậu không muốn nói thì bọn này cũng không ép cậu. Nhưng mọi người này, chúng ta có một vấn đề nho nhỏ.
-Vấn đề gì?
Bảo Bình hỏi, cô đang chăm sóc vết thương cho Cự Giải. Xử Nữ cầm bình nước lên lắc lắc:
-Chúng ta hết nước rồi.
Câu nói tưởng như nhẹ nhàng nhưng lại như sét đánh ngang tai cả bọn. Nhân Mã nhìn Sư Tử:
-Đúng rồi, chúng ta không để ý đến nước.
-Xời ơi, tưởng gì.
Bảo Bình thở hắt ra nhẹ nhõm. Cô nói:
-Trong balo của mình ấy!! Ngăn thứ hai bên tay trái có khoảng chục chai nước .
-Cậu đi di tản hay sao mà mang lắm thứ thế?
Sư Tử nhăn mặt lục lọi trong cái balo to tướng của Bảo Bình. Cô nói thêm:
-Nếu hết nước thì các cậu mở vali của Kim Ngưu ra, ngăn cuối cùng ấy…cậu ấy…hay để nước ở đó…
Nhắc đến Kim Ngưu, mắt Bảo Bình cay cay còn giọng nói thì lạc đi.
Lại một ngày nữa trôi đi trong sự lo lắng. Đã ba ngày trôi qua và bốn người đã chết. Liệu họ còn có thể sống đến bao giờ? Xà Phu thoắt ẩn thoắt hiện khiến họ không thể tấn công. Địa bàn khu resort thì họ không nắm vững, vũ khí chỉ có vài khẩu súng và dao trong khi Xà Phu có cả một hang vũ khí. Họ có đông người thì sao? Đông người nhưng đa số toàn là dân văn phòng, dù các sao nam có sức khỏe nhưng cũng không thể dễ dàng di chuyển và chiến đấu ở một nơi không rõ đường đi nước bước. Một ngày trôi qua trong sự im lặng ngột ngạt đến khó chịu.
Đêm nay đến lượt Song Tử gác. Ánh trăng lạnh lẽo soi mình vào khung cửa sổ nơi Song Tử ngồi. Anh cố căng mắt canh chừng mọi chuyện nhưng hai mi mắt cứ tự động khép lại. Đến lúc Song Tử không thể kháng cự được cơn buồn ngủ nữa thì một lưỡi dao lạnh và sắc miết nhẹ lên cổ anh. Sức công phá của lưỡi dao mãnh liệt đến mức Song Tử mở bừng mắt. Anh giữ nguyên đầu ở một tư thế còn hai tay thì mò mẫm xung quanh tìm vũ khí.
-Hét lên thì chết.
Một giọng nói lạnh lẽo và băng giá vọng vào tai Song Tử làm anh đứng tim. Đã từ lâu lắm rồi, Song Tử không nghe lại giọng nói này. Qua thời gian mà một giọng nói nhẹ nhàng ấm áp có thể biến thành chất giọng như vọng lại từ âm phủ thế này ư? Song Tử nói, giọng nhỏ tí:
-Mày muốn gì?
-Tôi sẽ tha cho anh với một điều kiện.
Xà Phu nói.
-Điều kiện ?
Song Tử hỏi và Xà Phu trả lời:
-Dẫn Bảo Bình ra vườn sau, khống chế chị ấy và bịt miệng chị ấy lại. Tôi sẽ lo phần còn lại.
-Tao không thể làm như thế được.
Xà Phu ấn mạnh lưỡi dao vào cổ Song Tử làm một dòng máu đỏ tươi chảy xuống. Nó cười chua chát:
-Anh giết được thằng em mang nửa dòng máu của anh thì tại sao anh không giết được một kẻ không phải máu mủ của anh chứ??
-Mọi người ở đây hơn cả máu mủ của tao.
Song Tử trả lời.
-Tao xin lỗi vì đã hại mày trở thành người như ngày hôm nay.
-Xin lỗi? Xin lỗi mà xong à? Khuôn mặt của tôi, cuộc sống của tôi…anh đã hủy hoại tất cả rồi.
Xà Phu cười khùng khục.
-Vậy thì mày giết tao đi!
Song Tử nói và Xà Phu lại cười:
-Anh ngây thơ quá, tôi sẽ không giết anh ngay đâu. Làm vậy chẳng phải quá dễ dàng cho anh sao?
-Mày…
-Dẫn chị ấy ra vườn sau và tôi sẽ để các người được yên, ít nhất là cả ngày mai.
Xà Phu nói rồi thu con dao lại. Nó quá hiểu bản tính của Song Tử. Chí cần được an toàn trong một thời gian, anh ta có thể làm tất cả chỉ để giữ lại mạng sống của mình mà không nghĩ về hậu quả đằng sau.
~~o0o
~~-Bảo Bảo…
Song Tử lay nhẹ người Bảo Bình. Cô ngồi dậy, nói:
-Đã sáng đâu?
-Đi theo mình, mình có việc cần nói.
Bảo Bình đi theo Song Tử ra vườn sau. Cô mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh rồi bất chợt bị ai đó bẻ ngoặt hai tay ra sau lưng và bị bịt miệng. Cô kinh ngạc nhìn Song Tử cầu cứu nhưng anh chỉ nói với kẻ đang khống chế cô:
-Tao đã làm đúng những gì mày muốn, giờ để cho tao được yên.
-Anh quên rồi sao? Tôi nói là cả ngày mai chứ không phải để anh được yên ổn cả đời.
-Gì cũng được.
Nói rồi Song Tử bỏ vào trong còn Bảo Bình thì hoàn toàn bị bất ngờ. Hàng loạt cảm xúc ập đến: ngạc nhiên, tức giận, hỗn loạn, sợ hãi…