Chương 7: Chương 7

Maria đã lựa chọn trở thành một kẻ phiêu lưu kiếm tìm kho báu- nàng gạt sang một bên những cảm xúc của bản thân mình, nàng thôi không khóc hàng đêm nữa, và nàng quên đi tất cả những gì liên quan đến con người cũ của mình. Nàng phát hiện ra nàng có đủ sức mạnh để thể hiện nàng là một con người mới được tái sinh, vì vậy không có lý do gì để nàng bỏ lỡ bất kỳ điều gì cả. Tình cảm có thể đợi, giờ đây cái nàng cần làm là kiếm tiền, tìm hiểu về xứ sở này và trở về nhà trong tư thế của kẻ chiến thắng.

Nhìn chùng, mọi thứ xung quanh nàng đều giống như ở Brazil và cái thị trấn nhỏ quê nàng: những người phụ nữ nói tiếng Bồ Đào Nha, họ than phiền về bọn đàn ông, nói chuyện lớn tiếng, khóc lóc về những giờ làm việc mệt mỏi, đến câu lạc bộ muộn, thách thức ông chủ, và nghĩ rằng họ là những phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế gian, rồi kể những chuyện về các chàng Hoàng Tử Quyến Rũ của họ- những anh chàng luôn ở cách họ rất xa hoặc đã kết hôn, hoặc không có tiền và sống ăn bám vào họ. Trái ngược với những gì nàng tưởng tượng khi xem những tờ rơi Roger mang theo sang Brazil khi trước, câu lạc bộ của Roger chính xác giống như những gì Vivian đã nói: nơi đó có bầu không khí gia đình. Các cô gái ở đây- như được miêu tả trong hợp đồng được phép nhận những lời mời hoặc đi chơi với khách hàng. Nếu họ bị bắt gặp đang nhận những mẩu ghi số điện thoại của ai đó, họ sẽ bị đình chỉ, không được làm việc trong suốt hai tuần lễ. Maria đã từng hy vọng một cái gì đó sống động hơn và cuồng nhiệt hơn ở nơi đây, nhưng dần dần nàng đành để bản thân mình đầu hàng trước sự buồn bã và chán nản.

Trong suốt hai tuần đầu tiên, Maria rất ít khi rời khỏi khu nhà trọ nơi nàng ở, đặc biệt là khi nàng phát hiện ra ở đây không ai nói ngôn ngữ của nàng cả, ngay cả khi nàng có nói R…Ất CH…Ậm đi nữa họ cũng không hiểu gì. Nàng cũng ngạc nhiên khi biết rằng, không giống như ở đất nước của nàng, thành phố nàng đang ở có đến hai cái tên khác nhau: đối với người dân nơi đây, nó tên là Genève, còn đối với những người Brazil thì tên nó lại là Genebra.

Cuối cùng, sau một thời gian, trải qua những giờ đồng hồ chán ngán ở trong căn phòng nhỏ của mình, không có cả tivi, nàng đã đi đến kết luận rằng:

a. Nàng sẽ không bao giờ tìm được những gì nàng mong muốn nếu nàng không thể hiện rõ con người mình. Để làm được điều đó nàng cần phải học ngôn ngữ của đất nước này.

b. Vì tất cả đồng nghiệp của nàng cũng đang săn tìm một thứ, nên nàng cần phải làm khác đi. Riêng về vấn đề này nàng vẫn chưa kịp nghĩ ra giải pháp hay cách thức nào cả.

Trích từ nhật ký của Maria, bốn tuần sau khi đến Genève Genebra:

Mình đã ở đây trong một khoảng thời gian dường như vô tận, mình không nói được ngôn ngữ ở đây, mình dành cả ngày ngồi nghe nhạc trên radio, nhìn quanh phòng, và nghĩ về Brazil, mong chờ đến giờ làm việc, còn khi đa g làm việc lại mong mau chóng được trở về căn phòng trọ của mình. Nói theo cách khác là mình đang sống vì tương lai chứ không phải sống vì hiện tại.

Một ngày nào đó, trong tương lai xa xôi, mình sẽ mua một chiếc vé máy bay về nhà. Mình có thể về Brazil, cưới ông chủ hiệu vải và phải chịu đựng những lời nhận xét hiểm ác của bạn bè, những kẻ chưa bao giờ dám thử mạo hiểm và chỉ nhìn thấy thất bại từ người khác. Không, mình không thể quay về như thế. Mình thà nhảy ra khỏi máy bay khi nó đang bay qua đại dương còn hơn.

Và vì không thể ở được cửa sổ máy bay (mình cũng chưa bao giờ mong làm như vậy. Thật đáng xấu hổ khi không thể hít thở một bầu khôngkhí trong lành!), nên mình sẽ chết ở đây. Nhưng trước khi chết, mình muốn đấu tranh vì cuộc sống. Nếu mình có thể đi trên đôi chân của chính mình, thì mình có thể đến bất cứ nơi nào mình thích.