Chương 5: Chương 5

Ngày hôm sau, cùng với Mailson, người phiên dịch kiêm nhân viên an ninh và giờ đấy, thông qua anh ta, là người đại diện của nàng, nàng nói sẽ chấp nhận lời đề nghị của người đàn ông Thụy Sĩ, với điều kiện là nàng phải có một văn bản được lãnh sự quán Thụy Sĩ chứng nhận. Người đàn ông nước ngoài này, có vẻ rất quen thuộc với những đòi hỏi như vậy, nói rằng đây cũng là điều mà ông ta muốn, vì nếu nàng định làm việc ở đất nước của ông ta thì nàng cần có một vài giấy tờ chứng minh rằng không ai ở đó có thể làm công việc mà nàng đang dự định - và điều này không có gì đặc biệt khó khăn cả, bởi chắc chắn là phụ nữ Thụy Sĩ không có tài năng để nhảy vũ điệu samba rồi. Họ cùng nhau đến trung tâm thành phố và nhân viên an ninh kiêm phiên dịch kiêm người đại diện đề nghị một khoản tiền mặt đặt cọc ngay sau khi ký hợp đồng, ba mươi phần trăm của năm trăm đô la mà nàng nhận được.

"Đó là khoản đặt cọc trả cho một tuần. Một tuần, cô hiểu không? Từ bây giờ, cô sẽ kiếm năm trăm đô la một tuần, không bị khấu trừ, bởi vì tôi chỉ lấy tiền hoa hồng trong lần trả đầu tiên thôi."

Cho tới lúc đó, du lịch và ý nghĩ về những chuyến đi xa vẫn chỉ là một giấc mơ, mà mơ thì rất dễ chịu và vui vẻ chừng nào bạn không bị buộc phải biến giấc mơ của mình thành hiện thực. Với cách đó, chúng ta tránh được tất cả những nguy hiểm, sự vỡ mộng và khó khăn, rồi khi chúng ta già đi, chúng ta luôn có thể đổ lỗi cho người khác - tốt nhất là đổ lỗi cho bố mẹ chúng ta - vì thất bại của chính chúng ta khi thực hiện những giấc mơ của mình.

Đột nhiên, cơ hội nàng tha thiết chờ đợi từ lâu đã đến, nhưng điều mà nàng hy vọng thì sẽ không bao giờ đến! Làm thế nào nàng có thể đương đầu với những thử thách và những nguy hiểm của một cuộc đời mà nàng không hề biết đến? Làm thế nào nàng có thể bỏ lại phía sau mọi thứ mà nàng không biết, cũng như những người đi biển phải đi qua đây nhưng không biết gì về vùng biển này. Nàng luôn có thể nói "không", nhưng sau đó nàng sẽ phải dành phần còn lại của cuộc đời mà ủ ê suy nghĩ về nó, cũng như nàng vẫn làm thế với những kỷ niệm về chàng trai - mối tình đầu của nàng, người hỏi mượn một cây bút chì và sau đó biến mất. Nàng có thể nói "không", nhưng tại sao lại không gắng nói "đồng ý" lần này chứ?

Bởi một lý do rất đơn giản: nàng là một cô gái đến từ vùng đất nghèo nàn, xa xôi của Brazil, không có kinh nghiệm sống gì ngoại trừ kinh nghiệm có được từ một ngôi trường tốt, những hiểu biết kha khá từ các chương trình ủy mị trên truyền hình, và một điều chắc chắn là nàng đẹp. Điều đó không đủ để đối mặt với thế giới này.

Nàng nhìn một nhóm người đang cười đùa ngắm biển, và thấy sợ đi xuống biển. Hai ngày trước, nàng cũng đã cảm thấy như thế, nhưng bây giờ nàng không còn thấy sợ nữa; nàng có thể xuống nước bất cứ khi nào nàng muốn, như thể nàng được sinh ra từ đó. Nhưng ở Châu Âu sẽ không giống như vậy phải không?

Maria lặng lẽ cầu nguyện và một lần nữa cầu xin Đức Mẹ Đồng Trinh Mary một lời khuyên, và chỉ vài giây sau, nàng dường như hoàn toàn thoải mái với quyết định của mình, tiến về phía trước, bởi vì nàng đã có cảm giác được che chở. Nàng luôn luôn có thể quay lại, nhưng nàng sẽ không có được cơ hội nào khác cho một chuyến đi như thế này. Nó đáng để mạo hiểm, miễn là giấc mơ này vượt qua được hành trình trên chiếc xe bus kéo dài bốn mươi tám tiếng về nhà trong điều kiện thiếu không khí, và miễn là người đàn ông Thụy Sĩ này không thay đổi ý định.

Maria đang có tâm trạng vui vẻ khi ông ta mời nàng ra ngoài ăn tối một lần nữa. Nàng muốn xuất hiện thật quyến rũ và cầm lấy tay ông ta, nhưng ông ta rút tay lại ngay lập tức, và Maria nhận ra - với một cảm giác lẫn lộn giữa lo sợ và nhẹ nhõm - rằng ông ta hoàn toàn nghiêm túc với những gì ông ta đã nói.

"Ngôi sao của vũ điệu samba!" Người đàn ông nói. "Một ngôi sao samba Brazil đáng yêu! Sẽ đi vào tuần tới!

Điều này thật tốt, nhưng "đi vào tuần tới" là vấn đề chưa được bàn đến. Maria giải thích rằng nàng không thể quyết định mà không xin ý kiến của gia đình. Người đàn ông Thụy Sĩ tỏ vẻ rất giận dữ, chỉ cho nàng xem bản sao hợp đồng, và lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi.

"Hợp đồng!" Ông ta nói.

Mặc dù đã quyết tâm về nhà, nàng quyết định tham khảo ý kiến của anh chàng đại diện Mailson trước; xét cho cùng thì anh ta được trả tiền là để cho nàng lời khuyên mà.

Thế nhưng, lúc đó Mailson dường như đang để tâm lo lắng tới một vị khách du lịch quyến rũ người Đức nhiều hơn, người này vừa đến khách sạn và đang để ngực trẩn tắm nắng trên bãi biển, cô ta có vẻ tin rằng Brazil là quốc gia tự do nhất trên thế giới (cô ta đã thất bại khi gây sự chú ý bằng việc là người phụ nữ duy nhất trên bãi biển với bộ ngực để trần và mọi người thì đang nhìn trừng trừng vào cô ta với thái độ không dễ chịu chút nào). Thật khó khăn để kéo sự chú ý của anh chàng đại diện vào những điều Maria đang nói.

"Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi thay đổi ý định?" Maria khăng khăng.

"Tôi không biết trong hợp đồng nói gì, nhưng tôi cho rằng ông ta có thể khiến cô bị bắt giam."

"Ông ta không bao giờ có thể tìm ra tôi".

"Chính xác. Vậy thì tại sao cô còn phải lo lắng chứ?"

Ở phía kia, người đàn ông Thụy Sĩ, người đã chi năm trăm đô la, cũng như trả tiền cho đôi giày, bộ váy, hai bữa tối và đủ các loại phí cho việc làm giấy tờ ở tòa lãnh sự, bắt đầu thấy lo lắng. Vì vậy mà từ lúc Maria khăng khăng rằng cần phải nói chuyện với gia đình nàng trước, ông ta cũng đã quyết định mua hai vé máy bay và đi cùng nàng tới nơi nàng được sinh ra - chỉ cần mọi việc có thể được quyết định trong vòng bốn mươi tám tiếng và họ vẫn có thể lên đường đến Châu Âu vào tuần tới, thì ông ta đồng ý. Một nụ cười ở đây đáp lại nụ cười ở kia. Maria bắt đầu hiểu rằng tất cả đã nằm trên giấy tờ và nàng đã đặt bút ký, rằng khi sự việc đã đi tới những cám dỗ, những cảm xúc và những bản hợp đồng, thì người ta không bao giờ có thể chối quanh được.

Một sự ngạc nhiên và là sự khởi nguồn của một niềm tự hào đối với thị trấn nhỏ này khi được chứng kiến đứa con gái Maria đáng yêu của nó trở về cùng với một người ngoại quốc muốn giúp nàng trở thành một ngôi sao lớn ở Châu Âu. Tất cả mọi người xung quanh thị trấn đều biết, và bạn bè cũ ở trường thì hỏi nàng: "Chuyện đó xảy ra như thế nào?"

"Chỉ là mình may mắn thôi".

Họ muốn biết có phải những điều như vậy vẫn thường diễn ra ở Rio de Janeiro hay không, bởi vì họ đã thấy những kịch bản tương tự trên các chương trình truyền hình. Maria sẽ không vướng vào chuyện này, nếu nàng không cố nâng cao giá trị bằng những trải nghiệm của bản thân và làm cho lũ bạn tin rằng nàng là một người đặc biệt.

Maria và người đàn ông đi về ngôi nhà của nàng, ở đây ông ta đưa ra những tờ rơi, với từ "brasil" được phát âm bằng chữ "z", và tờ hợp đồng, trong khi Maria giải thích rằng bây giờ nàng đã có một người đại diện và dự định đi theo sự nghiệp của một nữ diễn viên. Mẹ nàng, vừa nhìn thấy những bộ bikini bé tí tẹo được những cô gái trong các bức hình mặc, ngay lập tức đưa trả chúng lại cho ngườI đàn ông ngoại quốc, và chọn cách tốt nhất là không hỏi gì cả; tất cả vấn đề ở đây là con gái bà có lẽ sẽ hạnh phúc và giàu có, hoặc là bất hạnh, nhưng ít nhất vẫn giàu có.

"Tên ông là gì?"

"Roger"

"Rogerio! Tôi có một người họ hàng tên là Rogerio!"

Người đàn ông mỉm cười và vỗ tay, tất cả bọn họ đều nhận ra là ông ta không hiểu lấy một từ nào. Bố của Maria nói:

"Có lẽ ông ta gần bẳng tuổi bố".

Mẹ Maria nói với chồng rằng ông không được cản trở hạnh phúc của con gái. Vì tất cả các bà thợ may đều nói cho khách hàng của họ biết về những thỏa thuận làm ăn lớn nên họ thu nhận được những hiểu biết không nhỏ về hôn nhân và tình yêu, bởi vậy lời khuyên của bà dành cho Maria là:

"Con yêu, thà không hạnh phúc với một người đàn ông giàu có còn hơn là hạnh phúc với một người đàn ông nghèo khổ, và hơn tất cả, con sẽ có nhiều cơ hội trở thành một người phụ nữ không hạnh phúc nhưng giàu có. Ngoài ra, nếu mọi chuyện không thuận lợi, con có thể lên xe bus và về nhà".

Có thể Maria là một cô gái đến từ vùng đất quê mùa, hẻo lánh nhưng nàng thông minh hơn mẹ nàng, hoặc người chồng tương lai trong tưởng tượng của nàng, và nàng nói, đơn giản chỉ để trêu chọc bà:

"Mẹ ơi, không có xe bus từ Châu Âu đến Brazil. Hơn nữa, con muốn có được sự nghiệp của một nghệ sĩ, con không tìm kiếm một cuộc hôn nhân.

Mẹ nàng nhìn nàng với cái nhìn gần như tuyệt vọng:

"Nếu con có thể tới đó, thì con luôn có thể quay về. Là một nghệ sĩ, một nữ diễn viên, điều đó là tốt với những cô gái trẻ, nhưng nó chỉ thoáng qua như một cái chớp mắt, và họ bắt đầu lãng quên con khi con bước vào tuổi ba mươi. Bởi vậy hãy làm điều tốt nhất ngay bây giờ. Tìm một ai đó trung thực, yêu con, cưới anh ta. Tình yêu không quan trọn. Mẹ không yêu bố con từ đầu, nhưng tiền mua được tất cả, thậm chí cả tình yêu chân chính. Hãy nhìn bố con xem, ông ấy thậm chí cũng chẳng hề giàu có!"

Đó là một lời khuyên tồi tệ từ một người bạn nhưng lại là một lời khuyên tốt từ một người mẹ. Bốn mươi tám tiếng đồng hồ sau, Maria quay lại Rio, và không thể không kể đến một chuyến viếng thăm, nàng đã đến chỗ làm việc cũ một mình để nộp đơn xin thôi việc và để nghe ông chủ cửa hiệu nói:

"Đúng là tôi đã nghe nói rằng có một ông bầu lớn người Pháp muốn đưa em đến Paris. Tôi không thể ngăn cản em tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của mình, nhưng tôi muốn em biết một vài điều trước khi em đi".

Ông ta móc túi và lấy ra một chiếc mề đay gắn trên một chuỗi hạt dài.

"Nó là chiếc Mề đay kì diệu của Đức Mẹ Đồng Trinh cao quý. Người có một nhà thờ ở Paris, vì vậy hãy đến đó và cầu nguyện để được Người che chở. Nhưng này, có một vài từ được khắc quanh hình Đức Mẹ."

Maria đọc: "Hỡi ơi, Đức Mẹ Mary, Người thụ thai mà không phạm tội, cầu nguyện cho chúng ta, những kẻ luôn hướng về Người. Amen."

"Hãy nhớ nói những từ này ít nhất một lần mỗi ngày. Và…"

Ông ngập ngừng, nhưng đã muộn rồi.

"…Nếu em trở về, tôi sẽ vẫn đợi em. Tôi đã để lỡ cơ hội nói với em một điều rất giản dị: Tôi yêu em. Bây giờ, có thể là quá muộn nhưng tôi muốn em biết điều đó."

Để lỡ mất cơ hội. Maria đã biết rất rõ điều ấy có nghĩa là gì. "Tôi yêu em", mặc dù là ba từ nàng thường được nghe trong suốt hai mươi năm qua, nhưng đối với nàng giờ đây chúng có vẻ hoàn toàn trống rỗng, bởi vì chúng chưa bao giờ tiến đến một điều gì nghiêm túc và sâu sắc, chưa bao giờ được chuyển sang một mối quan hệ lâu dài. Maria cảm ơn ông chủ vì những lời ông nói, ghi chúng lại trong ký ức của nàng (một người không bao giờ biết được cuộc đời có thể mang đến cho họ điều gì, và sẽ thật tốt nếu biết được nơi nào là lối thoát an toàn trong trường hợp khẩn cấp), tặng ông một nụ hôn trong trắng lên má và ra đi không hề ngoảnh lại.

Họ trở lại Rio, và trong vòng một ngày nàng đã có hộ chiếu (Brazil đã thật sự thay đổi, Roger vừa nói vậy), vừa dùng vài từ Bồ Đào Nha và rất nhiều dấu ra hiệu, mà Maria hiểu ý ông ta là "trước đây việc đó từng mất rất nhiều thời gian". Với sự giúp đỡ của Mailson, nhân viên an ninh kiêm phiên dịch kiêm người đại diện, mọi thương vụ mua bán đều được thực hiện (quần áo, giày dép, đồ trang điểm, mọi thứ mà một phụ nữ như nàng có thể mong muốn). Vào buổi tối trước chuyến khởi hàng đến Châu Âu, họ đến một câu lạc bộ đêm, và khi Roger nhìn thấy Maria nhảy, ông ta cảm thấy rất hài lòng với sự lựa chọn của mình; ông ta rõ ràng đang thấy được sự hiện diện của một ngôi sao lớn trong tương lai của Hộp đêm Cologny, đó là cô gái da màu đáng yêu này, với đôi mắt màu xanh xám và mái tóc đen như cánh của một con grauna (một loài chim của Brazil thường được các tác giả ở đất nước này liên tưởng đến khi mô tả một mái tóc đen). Công việc này đã được lãnh sự quán Thụy Sĩ cho phép và đã sẵn sàng bởi vậy họ đóng gói hành lý. Ngày hôm sau, họ đã bay phía trên vùng đất cảu chocolate, của những chiếc đồng hồ và phomat, cùng lúc ấy Maria đang bí mật lên kế hoạch để khiến người đàn ông này phải yêu nàng - xét cho cùng thì ông ta cũng không quá già, không xấu và cũng không nghèo. Nàng còn muốn gì hơn nữa chứ?