Chương 11: Chương 11

Công ty người mẫu gọi đến ngày hôm sau và hỏi về những tấm ảnh, cũng như thời điểm buổi trình diễn thời trang được tổ chức, vì họ tính và thu tiền phần trăm cho mọi việc. Maria thấy rằng họ không biết gì về những chuyện đã xảy ra, nàng nói, người đàn ông Ả Rập sẽ liên lạc lại với họ.

Nàng đến thư viện và hỏi mượn vài cuốn sách về tình dục. Nếu nàng cân nhắc một cách nghiêm túc về khả năng của công việc này- chỉ khoảng một năm- nàng tự nhủ vậy- ở lĩnh vực nàng hoàn toàn không biết gì cả. Điều đầu tiên nàng cần biết là phải xử sự như thế nào, làm cách nào để đem đến khoái cảm và nhận tiền từ khách.

Nàng rất thất vọng khi người thủ thư nói với nàng rằng, đây là thư viện được thành lập từ quỹ của chính phủ, nên họ chỉ có một vài cuốn sách chuyên môn thôi. Maria đọc mục lục của một trong số những cuốn sách này và trả lại nó ngay lập tức: chúng chẳng nói gì về sự vui vẻ cả, chúng chỉ nói về những thứ chán ngắt như là hiện tượng cương cứng, cách đưa vào, và bệnh liệt dương, các biện pháp phòng ngừa…Nàng cân nhắc trong một phút việc có nên mượn cuốn The Psychology of Frigidity in Women (tên sách: Tâm lý lãnh cảm ở phụ nữ) không vì như trong trường hợp của chính mình, mặc dù nàng rất thích thú cảm giác được chiếm hữu bởi một người đàn ông, nhưng nàng chỉ có thể đạt đến sự cực khoái khi thủ dâm mà thôi.

Nàng không ở đó để nghiên cứu về khoái cảm mà vì công việc. Nàng cảm ơn người thủ thư và đến một cửa hiệu để bỏ tiền đầu tư lần đầu tiên cho một sự nghiệp đang lờ mờ hiện ra nơi chân trời- những bộ quần áo, trang phục mà nàng cho rằng đủ gợi cảm để khuấy động sự thèm muốn của đàn ông. Sau đó, nàng đi thẳng đến nơi nàng đã tìm thấy trên bản đồ.Rue de Berne. Nằm ngay đầu con phố này là một nhà thờ (thật kỳ lạ, nó rất gần nhà hàng Nhật Bản mà lần trước nàng đã ăn tối), rồi đến vài cửa hiệu bán những chiếc đồng hồ đeo tay và đồng hồ để bàn rẻ tiền, và ở góc xa hơn là mấy câu lạc bộ mà nàng đã được nghe nói đến, vào thời điểm này trong ngày tất cả các câu lạc bộ đó vẫn đang đóng cửa. Maria lại dạo bước đi một vòng quanh cái hồ mà nàng thường đi dạo, và rồi- không một chút ngượng ngùng- mua liền năm tờ tạp chí khiêu dâm với mục đích để nghiên cứu những thứ mà nàng sẽ phải làm, đợi trời tối và quay lại Rue de Berne. Khi đến đó, nàng chọ hú họa một quán bar có cái tên Brazil rất lôi cuốn là "Copacabana".

Nàng tự nhủ rằng mình không hề quyết định bất cứ điều gì. Đó chẳng qua chỉ là một kinh nghiệm mà thôi. Nàng đã không hề cảm thấy quá vui vẻ hay quá tự do trong suốt thời gian nàng ở đất Thụy Sĩ.

"Tôi đang tìm việc", nàng nói với người chủ quán đang rửa những chiếc ly đằng sau quầy bar. Nơi này có hàng dãy bàn, vài chiếc sofa kê sát những bức tường xung quanh và một sàn nhảy ở góc phòng.

"Không có việc gì để làm hết. Nếu cô muốn làm ở đây một cách hợp pháp thì phải có giấy phép làm việc."

Maria cho anh ta xem giấy phép của mình và thái độ của người đàn ông có vẻ được cải thiện.

"Có kinh nghiệm nào không?"

Maria không biết phải nói gì: nếu nàng nói có, anh ta sẽ yêu cầu nàng cho biết nơi làm việc trước đây. Nếu nàng nói không, anh ta có thể sẽ mời nàng đi chỗ khác.

"Tôi đang viết một cuốn sách"

Ý tưởng này bất ngờ xuất hiện như là có một giọng nói vô hình đang hỗ trợ cho nàng vậy. Nàng nhận thấy người đàn ông này biết nàng đang nói dối, nhưng cũng vẫn giả vờ tin điều nàng nói.

"Trước khi cô quyết định bất cứ điều gì, hãy nói chuyện với vài cô gái khác đã. Chúng tôi có ít nhất sáu cô gái Brazil ở đây mỗi tối, bằng cách đó cô có thể hiểu chính xác điều gì đang chờ mình."

Maria định nói rằng cô không cần bất cứ lời khuyên nào cả và rằng cô không cần đưa ra một quyết định nào nữa, người đàn ông đã quay đi đến phía kia của quầy bar, bỏ cô đứng đó một mình, thậm chí không có lấy một ly nước để uống.

Những người phụ nữ bắt đầu đến câu lạc bộ, yêu cầu họ nói chuyện với người mới. Nhưng không ai trong số bọn họ tỏ vẻ sẵn lòng nói chuyện cả; họ sợ sự cạnh tranh, Maria nghĩ vậy. Dàn âm thanh bật lên và mấy bài hát tiếng Brazil được chơi (chà, nơi này được gọi là "Copacabana"); rồi phụ nữ có vẻ là người Châu Á bước vào bar, cũng vài người khác dường như đến từ vùng núi lãng mạn, đầy tuyết phủ xung quanh Geneva. Maria tiếp tục đứng đó gần hai tiếng đồng hồ, hút vài điếu thuốc nhưng không có gì để uống, và nàng có cảm giác chắc hẳn mình đã có quyết định sai lầm, cảm giác đó càng lớn dần- câu hỏi "mình đang làm gì ở đây thế này?" cứ lặp đi lặp lại, vang lên trong đầu nàng- và cảm giác khó chịu ngày càng tăng bởi sự thiếu quan tâm của ông chủ và các cô gái khác ở đây. Cuối cùng thì một trong những cô gái Brazil cũng đã đến chỗ nàng.

"Điều gì khiến cô chọn chỗ này thế?"

Maria không thể viện đến câu chuyện đang viết sách, hoặc cũng không thể đơn giản nói tất cả sự thật như về những người Kurd, về Miró và Fellini được.

"Thành thật mà nói thì tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, hay nếu tôi thật sự muốn bắt đầu."

Người phụ nữ có vẻ ngạc nhiên bởi một câu trả lời trực tiếp, thẳng thắn như vậy. Chị ta nhấm nhắp từng ngụm gì đó, có vẻ như là rượu whisky, lắng nghe bài hát Brazil mà họ đang chơi, nói vài lời nhận xét về việc chị ta thấy nhớ nhà, và rồi nói rằng tối nay sẽ không có nhiều khách bởi vì một cuộc hội thảo quốc tế lớn được tổ chức gần Geneva đã bị hủy bỏ. Cuối cùng, khi chị ta thấy Maria vẫn chưa bỏ đi, chị ta mới nói:

"Xem này, rất đơn giản, cô chỉ phải thuộc lòng ba nguyên tắc. Thứ nhất: không bao giờ được yêu bất kỳ ai cô làm việc cùng hay có quan hệ tình dục. Thứ hai: đừng tin bất cứ lời hứa nào và luôn luôn đòi được trả tiền trước. Thứ ba: đừng có dùng ma túy."

Ngừng một lát.

"Và hãy bắt đầu ngay bây giờ. Nếu cô về nhà tối nay mà không có được vị khách đầu tiên, cô sẽ có những ý nghĩ khác về công việc này và chẳng có dũng khí để quay lại nữa đâu."

Maria đã đến đó phần nhiều vì để có sự tư vấn, nắm vài thông tin phản hồi về những cơ hội giúp nàng có thể tìm kiếm một công việc tạm thời. Và nàng nhận thấy bản thân đang phải đối mặt với một cảm xúc thường dễ đẩy con người ta vào những quyết định khinh suất: sự tuyệt vọng.

"Được thôi. Tối nay tôi sẽ bắt đầu."

Maria không đả động gì đến việc thực tế là cô đã bắt đầu công việc từ hôm qua rồi. Người phụ nữ quay lại chỗ ông chủ, người mà chị ta gọi là Milan, rồi anh ta tiến đến chỗ Maria:

"Cô đang mặc đồ lót đẹp chứ?"

Không một ai- những người bạn trai, người đàn ông Ả Rập, các cô bạn gái, hay những người ít xa lạ hơn- từng hỏi nàng một câu hỏi như thế. Nhưng đó là phong cách sống ở nơi này: luôn đi thẳng vào vấn đề.

"Tôi đang mặc quần lót màu xanh nhạt. Và không mặc áo ngực", nàng nói thêm với vẻ khiêu khích. Nhưng tất cả những gì nàng có được là một lời khiển trách.

"Ngày mai hãy mặc quần lót, áo ngực và cả dây đeo màu đen. Việc cởi quần áo của cô cũng là điều phải làm theo đúng trình tự."

Không hề có vẻ vội vàng, và với một vẻ đầy trách nhiệm là anh ta đang nói chuyện với một người sắp sửa làm việc ở đây, Milan bắt đầu giới thiệu với nàng phần còn lại của nghi lễ đó: Copacabana là nơi thư giãn để tiêu khiển và giết thời gian, không phải là một nhà chứa. Những người đàn ông đến quán bar này muốn tin rằng anh ta sẽ tìm thấy một quý cô thật sự. Nếu có ai đó bước đến bàn cảu nàng mà không bị chặn lại trên đường đến đó (bởi vì một số khách hàng là ""khách cố định dành riêng cho một vài cô gái"), anh ta sẽ nói:

"Cô có muốn uống một ly không?"

Và còn lại là tùy thuộc vào Maria nói đồng ý hoặc không. Nàng có quyền tự do lựa chọn đối tác, mặc dù được khuyên là không nên nói "không" quá một lần trong một buổi tối. Nếu nàng trả lời đồng ý, nàng nên gọi một ly cocktail hoa quả, nó là thứ đồ uống đắt nhất trong danh mục đồ uống. Và đặc biệt là tuyệt đối không được uống đồ uống có cồn hay để cho khách hàng chọn đồ uống giúp.

Và rồi, nàng nên chấp nhận bất cứ lời mời khiêu vũ nào. Hầu hết các khách hàng đều là khách quen ở đây, ngoại trừ "những khách hàng đặc biệt", về những người này Milan không đi vào chi tiết, không ai trong số họ có vẻ gì nguy hiểm cả. Cảnh sát và Bộ Y Tế yêu cầu nộp mẫu máu hàng tháng, để ngăn chặn khả năng họ mang bất kỳ mầm bệnh truyền nhiễm nào qua đường tình dục. Việc sử dụng bao cao su là bắt buộc, mặc dù cũng không có cách nào kiểm tra xem liệu quy định này có được tuân thủ hay không. Nàng không bao giờ nên, vì bất cứ lý do nào- Milan là một người đàn ông đã có gia đình đáng kính trọng, và anh ta rất quan tâm đến danh tiếng của bản thân và tiếng tăm tốt đẹp của câu lạc bộ.

Anh ta tiếp tục giải thích về nghi thức đó: sau khi nhảy, họ sẽ trở lại bàn, và người khách se mời nàng trở về khách sạn cùng anh ta. Mức giá thông thường là ba trăm năm mươi franc, trong đó năm mươi franc sẽ được trả cho Milan vì đó là tiền thuê bàn (một mánh để tránh bất kỳ rắc rối nào liên quan đến luật pháp trong tương lai và những cáo buộc về việc chứa chấp kinh doanh mại dâm).

Maria cố nói:

" Nhưng tôi đã kiếm được một nghìn franc cho…"

Ông chủ làm một động tác như thể muốn quay đi, nhưng moogj người phụ nữ Brazil khác, đang lắng nghe cuộc đối thoại, nói:

"Cô ta đang đùa đấy chứ"

Và quay về phía Maria, chị ta nói bằng một giọng Bồ Đào Nha rõ ràng:

"Chỗ này là nơi đắt nhất ở Geneva. Đừng bao giờ đùa như vậy một lần nữa. Anh ta biết mức giá hiện nay và anh ta biết rằng không người nào lại đi trả một nghìn franc để ngủ với bất kỳ ai, dĩ nhiên, ngoại trừ các "khách hàng đặc biệt, nhưng đấy là nếu cô may mắn và cô có những phẩm chất thích hợp."

Đôi mắt của Milan- về sau này, Maria khám phá ra anh ta là một người Yugoslav và đã sống ở đây hai mươi lăm- không có chỗ cho sự nghi ngờ

"Giá cả là ba trăm năm mươi franc"

"Được ạ", Maria nói một cách nhún nhường.

Đầu tiên, anh ta đòi được biết về màu đồ lót nàng mặc, và giờ anh ta đang quyết định cơ thể nàng đáng giá bao nhiêu.

Nhưng nàng không có thời gian suy nghĩ, người đàn ông vẫn đang giảng giải những chỉ dẫn: nàng không bao giờ được nhận lời mời tới nhà bất kỳ ai hay tới một khách sạn nào thấp hơn năm sao. Nếu khách hàng không có nơi nào để đưa nàng đến, nàng sẽ đến khách sạn trong khu vực này cách đây năm dãy nhà, và nên luôn đi bằng taxi để những người phụ nữ làm trong các câu lạc bộ khác ở khu Rue de Berne này không biết được mặt nàng. Maria không tin vào lý do cuối cùng này; nàng nghĩ rằng lý do thực sự là anh ta đề phòng nàng có thể nhận được một lời mời với điều kiện làm việc tốt hơn ở một câu lạc bộ khác. Tuy nhiên, nàng chỉ giữ ý nghĩ đó cho riêng mình; tranh cãi về giá cả cũng đã đủ tồi tệ rồi.

"Tôi sẽ nhắc lại điều này một lần nữa: giống như cảnh sát trên phim ảnh vậy, không bao giờ được uống rượu trong khi làm nhiệm vụ. Bây giờ, tôi sẽ để cô một mình, sắp đến lúc bận rộn rồi/"

"Hãy nói cảm ơn ông", một phụ nữ Brazil khác nói bằng tiếng Bồ Đào Nha.

Maria cảm ơn anh ta. Người đàn ông mỉm cười nhưng anh ta vẫn chưa kết thúc danh sách những điều cần căn dặn:

"Tôi quên mất vài điều: khoảng thời gian giữa lúc gọi đồ uống và rời khỏi câu lạc bộ không bao giờ nên, trong bất kỳ tình huống nào, vượt quá bốn mươi lăm phút- và ở đất Thụy Sĩ này với những chiếc đồng hồ có mặt ở khắp mọi nơi thì thậm chí cả người Brazil và người Yugoslav cũng phải học thói quen đúng giờ. Chỉ cần nhớ rằng, tôi đang nuôi lũ con tôi nhờ tiền hoa hồng của cô là được rồi."

Nàng sẽ nhớ.

Anh ta mang lại cho nàng một ly nước khoáng có ga với một lát chanh mỏng- một loại nước uống có thể dễ dàng vượt qua rượu gin và thuốc bổ- và bảo nàng đợi ở đó. Câu lạc bộ bắt đầu đông người; những người đàn ông đến, nhìn quanh, ngồi xuống chỗ của họ, và ngay lập tức một trong các cô gái sẽ tiến đến, như thể họ đang ở trong một bữa tiệc, nơi tất cả mọi người đều biết nhau từ lâu và như thể họ chỉ đang dành thời gian cho những điều vui vẻ sau một ngày làm việc mệt nhọc. Mỗi khi một người đàn ông tìm được kép của anh ta là Maria thở phào nhẹ nhõm, thậm chí nàng còn cảm thấy thoải mái hơn. Có thể bởi vì đây là Thụy Sĩ, có thể vì sớm hay muộn, nàng sẽ tìm thấy một cuộc phiêu lưu, tiền bạc và một người chồng, vì thế nàng đã luôn mơ thấy mình sẽ làm được. Có thể- nàng đột nhiên nhận ra- đó là bởi vì lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ nàng mới ra ngoài vào buổi tối để tới một nơi có âm nhạc, nơi nàng có thể, từ nay về sau, nghe người ta nói tiếng Bồ Đào Nha. Nàng thấy vui vẻ khi có những cô gái khác ở xung quanh, cười đùa, uống cocktail hoa quả, nói chuyện hóm hỉnh, nhẹ nhàng.

Không ai trong số các cô gái ấy đến chào nàng một tiếng hay chúc nàng thành công trong công việc mới cả. Nhưng đó là một điều rất bình thường, vì xét cho cùng nàng chính là đối thủ cạnh tranh chiến lợi phẩm với họ. Thay vì cảm giác bị áp lực, nàng lại cảm thấy tự hào- nàng đang tự đấu tranh với bản thân nàng rằng nàng không phải là một kẻ vô dụng. Nếu nàng muốn, nàng hoàn toàn có thể mở cánh cửa kia và rời khỏi nơi này vì đức hạnh. Nhưng nàng cũng biết mình có rất ít can đảm để có thể tiến xa đến mức đó, để thương lượng và thảo luận những điều mà nàng chưa bao giờ có trong đời, hay thậm chí là chưa bao giờ dám nghĩ đến. Nàng không phải là nạn nhân của số phận, nàng vẫn tự nhủ với mình rằng: nàng đang bước vào những mạo hiểm của riêng nàng, đang đẩy xa hơn nữa những giới hạn của mình, đang trải nghiệm những thứ mà một ngày nào đó, trong sự tĩnh lặng của trái tim, trong sự buồn tẻ của tuổi già, nàng sẽ nhớ về chúng cùng với sự nuối tiếc quá khứ- điều đó có vẻ thật kỳ cục.

Nàng đã chắc chắn rằng sẽ không có ai tiếp cận mình cả, và ngày mai mọi chuyện dường như là một giấc mơ điên rồ mà nàng sẽ không bao giờ dám lặp lại, vì nàng đã biết rằng việc trả một nghìn franc cho một đêm chỉ xảy ra duy nhất một lần thôi. Có lẽ tốt hơn cả là nàng nên mua một vé máy bay quay về Brazil. Để cho thời gian qua mau, Maria bắt đầu làm một phép tính nhẩm xem mỗi cô gái ở đây có thể kiếm được bao nhiêu: nếu họ đi ba lần mỗi đêm, họ sẽ kiếm được, trung bình bốn giờ làm việc, một số tiền tương đương với mức lương mà nàng phải mất hai tháng làm việc ở cửa hàng bán vải mới kiếm được.

Có phải là nhiều không? Nàng đã từng kiếm được một nghìn franc chỉ trong một đêm, nhưng có lẽ chỉ là sự khởi đầu may mắn thôi. Trung bình, một cô gái điếm có thể kiếm được hơn rất nhiều lần số tiền mà nàng có thể kiếm được nếu trở về nhà làm cô giáo dạy tiếng Pháp. Và tất cả những gì họ phải làm là dành thời gian ngồi ở quán bar, nhảy, giạng chân và chỉ có thế. Họ thậm chí không cần phải nói chuyện.

Tiền là một động lực, Maria nghĩ vậy, nhưng nó có là tất cả không? Hay mọi người ở đó, những khách hàng và những người phụ nữ, chỉ muốn thỏa mãn bản thân họ theo một cách nào đấy? Có phải thế giới này quá khác so với những gì nàng được dạy ở trường không? Nếu sử dụng bao cao su sẽ không có gì nguy hiểm. Hay là bởi không ai nhận ra một sự nguy hiểm nào cả; những người duy nhất đến thăm Geneva- nàng đã từng được nghe kể một lần trong lớp học tiếng Pháp- là những người thích đến ngân hàng, Tuy nhiên, phần lớn những người Brazil lại đều thích mua sắm, đặc biệt là ở Miami hay Paris.

Ba trăm franc Thụy Sĩ một ngày, năm ngày mỗi tuần. Cả một gia tài! Tại sao những người phụ nữ kia vẫn tiếp tục công việc đó khi họ có thể kiếm đủ tiền trong vòng một tháng để trở về nhà và mua một ngôi nhà mới cho cha mẹ họ? Hay họ chỉ làm công việc đó trong một thời gian ngắn thôi?

Hay là- và Maria thấy sợ với điều băn khoăn của chính mình- họ thích công việc đó?

Một lần nữa nàng ước được uống một ly rượu ngon- thứ champagne đã trợ giúp nàng trong đêm hôm trước.

"Cô muốn uống một ly không?"

Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang đứng trước mặt nàng, trong bộ đồng phục của một hãng hàng không.

Thế giới bước vào một cảnh quay chậm và Maria có cảm giác như nàng đang bước ra khỏi cơ thể để quan sát chình mình từ bên ngoài. Cảm thấy ngượng ngùng, nhưng nàng vẫn đấu tranh để kiểm soát gương mặt ửng đỏ của mình,gật đầu và mỉm cười, trong lòng biết rõ rằng từ giây phút đó cuộc đời nàng đã đổi thay mãi mãi.

Một ly cocktail hoa quả, trò chuyện đôi chút, cô đang làm gì ở đây, thời tiết thật lạnh phải không? Tôi thích bản nhạc này, ồ, tôi thích Abba hơn, những người Thụy Sĩ đều thật lạnh lùng, cô đến từ Brazil sao? Hãy kể cho tôi nghe về đất nước của cô. Chà, ở đó có Carnival, phụ nữ Brazil các cô đều rất đẹp, cô biết đấy.

Mỉm cười và nhận lời khen ngợi, có thể với một cái nhìn hơi thẹn thùng. Quay lại sàn nhảy, nhưng suốt thời gian đó nàng luôn để ý đến Milan, thỉnh thoảng anh ta lại sờ lên đầu hoặc vỗ nhẹ lên đồng hồ đeo tay của anh ta. Mùi dầu thơm của người đàn ông này, nàng nhanh chóng nhận ra là nàng sẽ phải quen với tất cả các loại mùi. Nhưng ít nhất thì đây là mùi nước hoa. Họ nhảy rất sát nhau. Một ly cocktail hoa quả khác, thời gian trôi đi, có phải Milan bảo tối đa bốn mươi nhăm phút không nhỉ? Nàng nhìn đồng hồ đeo tay của mình, anh ta hỏi có phải nàng đang mong ai không, nàng nói vài người bạn của nàng sẽ đến đây trong vòng một tiếng nữa. Anh ta mời nàng về khách sạn của anh ta. Phòng khách sạn, ba trăm năm mươi franc, tắm vòi hoa sen sau khi quan hệ (tò mò, anh ta thắc mắc rằng sao không ai tắm trước khi làm chuyện đó cả). Đó không phải là Maria, đó là con người khác bên trong cơ thể của nàng, một con người không cảm thấy điều gì cả, chỉ đơn giản là máy móc trải qua những cảm xúc trong một nghi lễ có tính trình tự mà thôi. Nàng là một diễn viên, Milan đã dạy cho nàng mọi thứ, thậm chí cả cách chào tạm biệt khách hàng như thế nào. Nàng cảm ơn anh ta, còn anh ta thì đã cảm thấy quá mệt và buồn ngủ.

Nàng đi xuyên qua cái lạnh, không còn ý thức được về nhiệt độ lạnh buốt ngoài trời nữa. Nàng không khóc, không suy nghĩ về số tiền mình đã kiếm được, nàng ở trong một trạng thái như bị thôi miên. Có những người được sinh ra để đối mặt với cuộc sống cô độc, điều đó chẳng tốt cũng không xấu, đơn giản đó là cuộc sống. Và Maria là một trong số đó.

Maria bắt đầu cố gắng nghĩ về những điều vừa xảy ra: nàng chỉ mới bắt đầu công việc ngày hôm nay, mới đây thôi nàng còn coi mình là dân chuyên nghiệp: như thể nàng bắt đầu công việc này từ nhiều năm trước, như thể nàng đã làm công việc đó suốt cả đời. Nàng đang trải nghiệm một cảm giác kỳ lạ; nàng vui vì nàng đã không chạy trốn. Và giờ đây nàng chỉ vừa mới quyết định xem liệu có nên tiếp tục không. Nếu nàng tiếp tục, thì nàng tin chắc rằng nàng sẽ là người tuyệt vời nhất, và là một cái gì đó mà nàng chưa từng trải nghiệm qua.

Nhưng cuộc đời đang dạy cho nàng- một cách nhanh chóng- duy nhất một điều, sự sinh tồn mạnh mẽ. Để mạnh mẽ, nàng phải là người tuyệt vời nhất, không có lựa chọn nào khác.

Trích từ nhật ký củ Maria, một tuần sau đó:

Tôi không còn là một cơ thể có linh hồn nữa, mà là một linh hồn có một phần hữu hình được gọi là cơ thể. Suốt tuần qua, trái với điều mong đợi, tôi đã ý thức được về sự hiện diện của linh hồn này hơn bao giờ hết. Nó không nói gì với tôi cả, không chỉ trích tôi , hay cảm thấy nuối tiếc cho tôi: nó chỉ nhìn tôi.

Ngày hôm nay, tôi đã biết tại sao điều này lại xảy ra với mình: một thời gian dài kể từ khi tôi còn nghĩ đến tình yêu hay cái gì đó được gọi là tình yêu. Tình yêu dường như đang trốn chạy tôi, như thể nó không còn quan trọng nữa và không còn cảm thấy được chào đón nữa. Nhưng nếu tôi không nghĩ về tình yêu, tôi sẽ chẳng là gì cả.

Khi tôi trở lại Copacabana vào buổi tối thứ hai, tôi đã được đối đãi với một sự tôn trọng hơn trước- bởi vì đã từng có nhiều cô gái làm việc một đêm nhưng không dám tiếp tục nữa. Bất kỳ ai làm công việc đó, đều sẽ trở thành đồng minh, đồng nghiệp của nhau, bởi vì cô ta sẽ hiểu những khó khăn và cả lý do, hay hơn hết, là sự thiếu vắng những lý do cho việc họ lựa chọn cách sống như vậy.

Tất cả bọn họ đều mơ về một người sẽ đi cùng họ và nhận thấy ở họ một người phụ nữ đích thực- một người đồng hành, một người tình, một người bạn. Nhưng họ cũng đều biết, kể từ giây phút đầu tiên của cuộc gặp gỡ qua đường đó, rằng đơn giản điều đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra.

Tôi cần phải viết về tình yêu. Tôi cần phải nghĩ và nghĩ và viết và viết về tình yêu- nếu không thì, linh hồn của tôi sẽ không thể tiếp tục sống được nữa.