Phút chốc cả khoang xe đều trở về trạng thái tĩnh lặng, chỉ nghe mỗi tiếng đệm nhạc du dương từ radio mà Âu Dương Nguỵ bật lên.
Nếu hết thời hạn hợp đồng hôn nhân, cô sẽ đi đâu, ngay cả bây giờ chỉ muốn ra ngoài tìm việc nhẹ để làm, nhưng điều đó cô biết là hắn sẽ không đồng ý.
Hết thời hạn hợp đồng, cô có thể đi.
Đi, là đi về đâu mới được. Có lẽ cô sẽ rời xa cuộc sống mà cô có, điều này Hà Y Mễ có thể chấp nhận.
Cô sẽ rời xa hắn.
Chợt một luồng suy nghĩ loé lên trong đầu cô, không phải là cô chưa từng nghĩ đến, chỉ là mỗi lần nghĩ đến lại có cảm giác hụt hẫng một chút. Nhưng có lẽ chắc chỉ do hắn là ân nhân cứu mạng của cô, không hơn không kém.
Cô nghĩ là vậy.
Ôm trùng trùng suy nghĩ trong đầu, mi mắt của Hà Y Mễ có chút nặng trĩu, cả cơ thể rơi vào trạng thái buồn ngủ. Khoé mắt dần dần nhắm lại, cô thiếp đi giữa dãy suy nghĩ cắt ngang.
Theo thói quen thường ngày, Âu Dương Nguỵ tay cầm lái, tay còn lại với đến ngăn kéo vừa tính rút ra một điếu thuốc, thì nhớ đến người bên cạnh hắn không thích nghi được với mùi thuốc. Muốn hút nhưng đành thôi, đóng ngăn kéo lại, con ngươi xanh thẳm liếc ngang về ghế lái phụ.
Dáng vẻ cô khi ngủ thật sự rất yên tĩnh, cũng không tồn tại vẻ mặt kiên cường nhưng lại tỏ ra vâng lời trước mặt hắn. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ quật cường đó của cô, mặc dù khoé mắt có chút rưng rưng nhưng đủ biết được cố cắn răng kìm lại.
Hắn không thích điều này, tại sao Hà Y Mễ không hoàn toàn phụ thuộc vào hắn như những người phụ nữ khác, cố gắng lấy lòng hắn bằng bất cứ giá nào. Còn cô, phục tùng hắn bằng sự miễn cưỡng. Mặc dù rất muốn bóp nát gương mặt này của cô, nhưng nhìn cô yếu đuối hắn lại có chút không nỡ.
Một lúc lâu sau, xe dừng trước cổng chính của Đế Uyển. Biết được xe của hắn về, Quản gia mở cổng ra sau đó cung kính cúi đầu đợi chiếc xe đỗ tại bãi sân rồi mới chậm rãi đóng cổng lại. Âu Dương Nguỵ tự tay mở cửa ghế phụ, nhẹ nhàng ôm cô lên, cố ý không dùng lực mạnh để tránh cô thức dậy, nghiêng đầu ra lệnh cho Tiểu Nhu.
“ Đem khăn ấm lên phòng tôi “
“ Vâng “
Hà Y Mễ được hắn đặt xuống giường, vừa đúng lúc Tiểu Nhu đem khăn ấm lên: “ Âu Dương tiên sinh, khăn của ngài “
“ Để lên bàn rồi ra ngoài “
“ Vâng “
Tự tay hắn cởi trang phục của cô ra, cũng chính tay hắn đem khăn ấm lau khắp cơ thể cô, tay hắn di chuyển đến đâu, đều cảm nhận được làn da mềm mại, trơn bóng dù đã qua một lớp khăn. Da trắng như tuyết, môi đỏ như son, mái tóc dài đen nhánh như gỗ mun, thật sự chẳng biết cô có phải là Bạch Tuyết ở đời thật hay không, nếu có thì hắn chắc chắn không phải là hoàng tử, hắn hoàn toàn không phù hợp với hai từ “ Hoàng Tử “ chút nào.
Người ta gọi hắn là ma vương, còn cô giống như con mồi của hắn.
Mặc lại cho Hà Y Mễ bộ đồ ngủ, nhẹ tay kéo tấm chăn đắp lên người cô. Âu Dương Nguỵ bây giờ mới thở dài một hơi, hắn xưa nay chưa hề chăm sóc cho một ai, vậy mà hôm nay ma xui quỷ khiến, hắn lại muốn tự tay thay đồ cho cô. Ngón tay thon dài tháo cúc áo đầu tiên ra, rồi tiện thể xăn hai tay áo lên trên, Âu Dương Nguỵ đứng ngoài ban công phòng, trên tay cầm một điếu thuốc, bật lửa đốt thuốc rồi rít nhẹ một hơi.
“ Thương Ngạn, tư liệu tôi đưa cho cậu, cậu điều tra đến đâu rồi? “
Đầu dây bên kia phát lên tiếng nói trầm thấp của đàn ông, pha thêm chút đùa cợt: “ Sao thế, Âu Dương Tổng tò mò về vợ mới cưới à? “
Không thấy đầu dây bên kia trả lời, Ngạn Thương đành thở dài nói tiếp: “ Quả thật là 20 năm trước ở tài liệu khá sâu so với bề mặt internet, có để là Chiêu Gia thất lạc một đứa con gái, vừa hay năm đó Chiêu Mạn Tuyết được sinh ra, thế nhưng thông tin này không được đào lên, cả Chiêu Gia cũng không đá động gì đến nữa, có vẻ như chính Chiêu Gia không muốn ai biết về đứa con đó, cậu nghĩ phải không, Hà Y Mễ năm nay tầm 20 tuổi, chưa nói khuôn mặt giống Chiêu Mạn Tuyết như hai giọt nước, rất có thể cô ấy là đứa trẻ đã thất lạc, cũng có thể là sinh đôi của Mạn Tuyết “
Hắn chợt dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn về phía giường đơn bên trong, Hà Y Mễ vẫn ngủ rất say, trong đầu hắn loé lên suy nghĩ gì đó. Âu Dương Nguỵ trở về trạng thái cũ, đưa điếu thuốc lên miệng tiếp tục rít thêm một hơi dài. Trời đêm nay, trăng không quá sáng, mờ mờ ảo ảo, phản chiếu vào sơ mi đen bóng mà hắn mặc, cơ thể hắn tựa như một cỗ tạc hình, tấm vai rộng giữa ban công lớn, một mình đứng giữa trời đất ban đêm, trông hắn giống như một chúa tể giữa khung trời dành riêng cho hắn, nhưng phảng phất trong đó lại có dáng vẻ cô đơn đến lạ. Khuy áo trên ngực hắn bung ra, vẫn có thể nhìn thấy rõ cơ ngực săn chắc cùng nước da màu đồng bên trong. Gương mặt lạnh như tiền của hắn dưới ánh trăng càng thêm cương nghị, cả mi tâm nhíu lại.
Hắn đang có tâm trạng trong lòng, là cỗ tâm trạng khó nói.
Chợt đầu dây bên kia lên tiếng, hắn mới sực tỉnh: “ Nguỵ, có nghe hay không? Hay thông tin đặc biệt quá làm cậu bất động rồi? “
“ Cứ tiếp tục điều tra đi “
Dứt lời liền tắt máy, để lại người bên kia tức tối mà rủa thầm: “ Cái tên chết tiệt, ngang nhiên tắt máy, sáng thì làm giảng viên, tối về làm trợ thủ cho cậu, mệt chết tôi rồi “
Hắn có thể đinh ninh bảy mươi phần trăm trong lòng rằng người nằm trên giường kia là Chiêu Mạn Đình đã thất lạc, thế nhưng tại sao cô vẫn mang cái tên Chiêu Mạn Đình, nếu muốn thủ tiêu hoặc cắt đứt quan hệ huyết thống thì ít nhất cũng phải đổi tên đổi họ chứ. Chợt nhớ hắn đã quên hỏi Thương Ngạn về lần gần đây nhất cô bị đem bán vào Phương Dạ Kì đấu giá, còn lí do khiến Hà Y Mễ mất trí nhớ nữa...
Hơi bất mãn một chút, Âu Dương Nguỵ đem điếu thuốc trên tay dụi vào trong gạc tàn, đến khi đóm lửa tắt đi rồi ném nó vào thùng rác kế bên. Hắn nghĩ là hắn đã vô tình làm tổn thương cô rồi.